Bạn đang đọc Twilight: Cứu Rỗi: Chương 12: Tỉnh Lại
“Ella!!!” Edward thả túi đồ sang một bên, chớp mắt đã có mặt ở phòng bếp. Anh vội vàng đỡ cô dậy, cả người Ella lạnh toát, làn da cũng mất đi sự hồng hào quen thuộc. Gạt hết đống bát đĩa rơi vỡ sang một bên, Edward bế cô về phòng ngủ. Sự bất an đang thao túng cảm xúc của anh, Edward chưa từng gặp chuyện này bao giờ cả. Một ma cà rồng bất tỉnh ư???
Ba ngày đã trôi qua, Ella không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy cô sẽ tỉnh lại cả. Mặt cô càng ngày càng tái xanh khiến Edward quyết định thông báo chuyện này với Carlisle đồng thời nhanh chóng đưa Ella về Fork.
Chiếc Volvo màu bạc phóng như điên trên đường với tốc độ hơn 200 km/h. Bình thường, Ella chắc chắn sẽ cằn nhằn đôi câu về việc lái xe không có kỹ thuật, chỉ biết dựa vào tốc độ. Nhưng lúc này, cô lại im lặng, ngoan ngoãn nằm ở ghế sau. Điều này khiến Edward – người đã quen với sự ồn ào của cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Anh thà cô cứ nói năng luôn mồm luôn miệng, làm phiền anh mọi lúc mọi nơi cũng không sao, còn hơn tình trạng của cô lúc này.
Nhà Cullen đều không khỏi lo lắng cho tình trạng của Ella. Carlisle lục tìm lại trong số những cuốn sách cổ, tài liệu cũ. Cả nhà Cullen đang tập hợp ở phòng khách, nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc, tất cả đồng loạt đi xuống. Edward xuống xe, bế Ella lên rồi nhanh chóng đưa vào trong nhà.
“Edward anh nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao Ella lại ra nông nỗi này?” Alice đứng chặn trước cửa, lên tiếng chất vấn. Tại sao mấy ngày trước cô còn nhìn thấy Ella tươi cười rạng rỡ, giờ đây lại mặt xanh mét như tàu lá, bất tỉnh không rõ lý do?
“Để sau đi, anh cần gặp Carlisle.” Được rồi, nhìn vẻ mặt Edward cũng thấy anh chẳng có tâm trạng để trả lời cô. Hừ, lần này tha cho anh. Alice mặt mày ỉu xìu đứng sang một bên.
Ngay khi bước vào phòng làm việc của Carlisle, Edward có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và nỗ lực của Jasper trong việc điều hoà cảm xúc của mọi người. Carlisle mặt mày nghiêm trọng, Esme và Alice chia sẻ những ánh nhìn lo lắng. Đến cả Rose cũng nhíu chặt đôi lông mày thanh tú trong vòng tay Emmett.
Edward ngồi cạnh Jasper, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bốn ngày rồi, tình trạng của Ella vẫn rất tệ. Anh đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy thế mà giờ đây anh còn không biết tại sao Ella bất tỉnh và kẻ đã gây ra chuyện này là ai. Có lẽ người sáng suốt nhất trong nhà, Carlisle sẽ có lời giải đáp. Điều khiến Edward bất an chính là sự im lặng của Carlisle, mặc dù rất sốt ruột nhưng không ai lên tiếng.
“Carlisle…” Sau một hồi do dự, Edward quyết định phá vỡ sự im lặng đáng nguyền rủa này. Chúng chỉ khiến anh cảm thấy nặng nề hơn mà thôi. Đây không phải là phong cách của anh, Edward luôn tỏ ra kiên nhẫn và lý trí trong mọi chuyện ờ thì trừ chuyện tình cảm. Cả nhà đã từng thót tim khi biết anh có ý định nộp mình cho nhà Vultori sau cái chết “giả” của Bella. Lúc đó tưởng chừng họ sẽ mất Edward, họ biết tin quá muộn, không ai biết tung tích của anh. Nhưng không, trong lúc mọi người tuyệt vọng nhất thì nhận được tin báo : Edward đang ở Voltera. Nhờ đó, họ tìm đến và thuyết phục anh từ bỏ ý định tự sát. Dù vậy, trái tim Edward vẫn in đậm hình bóng của Bella dù một trăm năm đã trôi qua. Nhưng lúc này, Edward lại đang hết sức lo lắng, nếu không muốn nói là mất hết kiên nhẫn vì một cô gái khác. Liệu có phải hình bóng Bella đang bị cảm xúc khác của Edward che mờ? Một cảm xúc mạnh mẽ hơn nhiều, cảm xúc dành cho Ella.
***
Mọi người ai cũng nhận ra tâm tình cực xấu của Edward nên đều khuyên anh về phòng, họ sẽ thay nhau chăm sóc cho Ella. Carlisle cùng Jasper và Alice tiếp tục tìm kiếm tài liệu. Rose cùng Esme đang ở phòng Ella, Emmett – người không có phận sự nhận nhiệm vụ kéo Edward đi săn. Sau cùng Edward từ chối khiến Emmett bất đắc dĩ đành phải đi một mình. Ý niệm duy nhất trong đầu Edward lúc này là được yên tĩnh để sắp xếp cả đống sự việc liên tiếp xảy ra trong mấy ngày qua. Lúc đi qua phòng khách, tầm mắt anh liếc qua chiếc piano trắng đặt ở cuối phòng, gần ban công.
Edward nhìn cây đàn ngây người mất một lúc. Nhà của Ella cũng có một chiếc piano trắng kiểu cũ, tuy nhiên chủ nhân của chúng lại chưa một lần đặt tay lên phím đàn. Anh hỏi cô tại sao cô không sử dụng nó, cô chỉ mỉm cười đáp: đó là đồ được tặng. Trong một buổi chiều lộng gió, cô ngồi thu mình đọc sách trên chiếc ghế phủ chăn lông mềm mại còn anh chơi đùa với những giai điệu trên phím đàn. Thỉnh thoảng cô cao hứng ngân nga trọn bài nhưng có lúc cô chỉ xướng vài câu ưng ý. Khi anh đàn những bài vui tươi réo rắt, cô gập quyển sách lại rồi nhún nhảy quanh căn phòng. Lúc đó Edward mới biết Ella là một vũ công giỏi. Cô có thể nhảy linh hoạt nhiều loại nhạc, từ waltz, ballet cho tới tango. Điều thú vị là ở mỗi loại cô lại bày ra vẻ mặt và tư thế khác nhau. Từ quý cô yêu kiều trong điệu walzt mềm mại, vũ công duyên dáng múa ballet cho tới nhảy tự do hoa chân múa tay. Khẽ mỉm cười, Edward đi về phía phòng Ella.
Khẽ mở cửa, Edward ngay lập tức nhận ra trong phòng có mỗi mình anh. Esme và Rose đã đi sang phòng Carlisle thì không nói nhưng đến ngay cả người nằm trên giường cũng biến mất là sao! Một bóng đen lén lút chạy xuống nhà với tốc độ cực nhanh nhưng vẫn bị Edward nhìn thấy. Anh lập tức đuổi theo xuống phòng khách. Trước khi bóng đen thoát ra khỏi nhà đã bị anh chặn đường. Ella đứng sừng sững giữa phòng khách tối om trong tình trạng không được ổn định cho lắm. Cả người cô gồng lên, mái tóc đen xoã xuống, đôi mắt cô sáng dị thường trong bóng tối. Anh căng sức giữ chặt lấy cô còn Ella thì giãy giụa kịch liệt.
“Ella?” Edward biết là cô, mùi hương của cô và cảm giác khi cô ở bên cạnh không lẫn vào đâu được. Cô đang phòng bị anh, thậm chí cô còn nhe hàm răng trắng tinh với hai chiếc răng nanh sắc nhọn nhằm thị uy với Edward. Đột nhiên cô ngừng giãy dụa nhưng Edward vẫn không dám buông lỏng hai cánh tay như cứng như sắt đang ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô. Ella ngẩng mặt nhìn Edward, đôi mắt màu nâu ấm áp nay đã chuyển sang màu vàng ánh sắc xanh lá như hai viên ngọc lấp lánh trong bóng tối. Cô chớp chớp mắt rồi nở nụ cười xinh đẹp, cuốn hút như thể muốn hút luôn hồn phách của người đối diện. Thế rồi Edward cảm thấy thứ gì đó ấm áp, mềm mại đang cọ cọ lên môi anh. Quá bất ngờ, Edward chỉ biết đứng sững người để cô “chủ động”. Hai bàn tay của cô đã đặt lên vai anh tự bao giờ, bất ngờ đẩy mạnh Edward về phía sau. Lúc anh bình ổn tâm trí đứng dậy thì Ella đã chạy biến đi đâu mất rồi.
Đây là lần đầu tiên Edward thực sự nhận ra rằng Eleanor Grace là một ma cà rồng thực sự, quyến rũ, gian xảo và là một đối thủ đáng gờm.