Đọc truyện Tuyết Y Công Tử – Chương 16
Bên Vân Yến hồ, nơi liễu rủ âm thầm, có viện tử u tĩnh, từ khoảng không trong khe cửa sổ nhìn vào, thấy bên trong có một vị thiếu niên gần hai mươi đang ngồi trước bàn, đang xuất thần nhìn cảnh sắc bên ngoài. Ngoài cửa sổ liễu rủ mềm mại, khói sóng trên mặt hồ như vẽ, là xuân cảnh Giang Nam.
Thanh Thư từ ngoại phòng đi đến, sắc mặt phi thường cổ quái, nói: “Thiếu gia, bên ngoài có một vị Khúc công tử muốn thăm người.” Lại nhỏ giọng nói một câu: “Thiếu gia, hôm nay nô tài đã nhìn thấy người đẹp nhất mà cả đời này nô tài chưa từng gặp. Thật là kỳ quái, ngay cả chuyện thiếu gia chuyển sang ở chỗ này vị công tử kia cũng biết.”
Trầm Tĩnh Chu nghe nói “Khúc công tử “, cả người chấn động, Thanh Thư cẩn cẩn dực dực nói: “Chẳng lẽ thiếu gia không muốn gặp y? Người tuấn tú hình như đã chờ ở đó lâu rồi. Mới rồi nô tài nhìn thấy y cả người vựng vựng hồ hồ, cả đời chưa từng thấy người nào tuấn tú như vậy, không biết chừng thiếu gia nhìn thấy y, tâm tình cũng sẽ tốt lên ha.”
Trầm Tĩnh Chu không trả lời, chỉ nói: “Mời hắn vào.”
Qua một trận, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, một người đi đến, đúng là người đã nhiều ngày không gặp Khúc Thiên Hồng. Trầm Tĩnh Chu liếc mắt một cái nhìn thấy y, vốn tưởng rằng trong một tháng qua bản thân đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt tươi cười của y cảm thấy trong lòng khí huyết bốc lên, toàn thân có chút phát run. Một tháng qua bản thân đã biết bao lần tự an ủi bản thân, giờ phút này tất cả đều vứt lên chín tầng mây.
Khúc Thiên Hồng tươi cười, nhìn Trầm Tĩnh Chu không nói gì. Trầm Tĩnh Chu không dám nhìn y, qua mấy lần cố gắng, rốt cục làm cho bản thân bình tĩnh, thấp giọng nói: “Thanh Thư, ngươi ra ngoài trước đi.” Thanh Thư lúc này mới lưu luyến, chậm rãi đi ra ngoài, ra đến cửa quay lại nhìn Khúc Thiên Hồng một cái.
Trầm Tĩnh Chu nói: “Khúc giáo chủ, đã lâu không gặp.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Tĩnh Chu, quả thực một tháng này chẳng khác nào một năm. Ta không dám đến sớm một ngày, cũng không dám muộn một ngày.” Khi y nói những lời nàyi, vẫn nhìn Trầm Tĩnh Chu, đến khi nói xong, tươi cười trên mặt bỗng biến mất, thấp giọng nói: “Ngươi gầy. Mới một tháng không gặp, như thế nào lại trở nên như vậy?” Trầm Tĩnh Chu không trả lời y, nói: “Đây là lần cuối cùng ngươi gặp ta. Không biết Khúc giáo chủ còn có chuyện gì phân phó?”
Khúc Thiên Hồng có chút chấn động, nhưng không nói gì.
Trầm Tĩnh Chu nói: “Nếu không có gì để nói, Khúc giáo chủ giáo sự vụ bận rộn, ta cũng không dám giữ người.” Khúc Thiên Hồng kinh ngạc nhìn hắn, qua một trận, thấp giọng nói: “Cáo từ.” cũng không nói nhiều, xoay người đi ra ngoài, Trầm Tĩnh Chu nhìn bóng lưng y dần dần đi xa, chậm rãi ngồi trên ghế.
Thanh Thư từ bên ngoài đi đến, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Công tử tuấn tú kia đi nhanh như vậy? Từ lúc nào mà thiếu gia có bằng hữu như vật? Chẳng lẽ y là người trên giang hồ, quy củ là đi không từ giã?” Trầm Tĩnh Chu tựa hồ không nghe thấy Thanh Thư nói gì, Thanh Thư đột nhiên nói: “Thiếu gia, người kia tuần tú như vậy, làm cho người từng gặp y thầm muốn gặp y thêm vài lần nữa, nhưng ta không thích y.” Trầm Tĩnh Chu nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?” Thanh Thư nói: “Y nhìn qua cao quý nhưng hình như không giống người bình thường chốn nhân gian, người như vậy chỉ có thể xa xa nhìn lại, ngay cả khi nói chuyện với y, cũng không tự chủ được mà trở nên cung kính, trên người y mặc y phục *** xảo sạch sẽ như vậy, người như vậy, hơn phân nửa là cả đời chưa từng biết đến người khác. Lại càng không nói đến chuyện cùng y đi thả diều,…, vẫn là thiếu gia nhà ta tốt hơn.” Trầm Tĩnh Chu lộ vẻ sầu thảm cười, nói: “Y vĩnh viễn là một người trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, cao cao tại thượng, lại vửa cao quý vừa ưu nhã, trên đời này không có bất luận kẻ nào, cũng không có bất cứ gì chuyện có thể làm cho y đại loạn dù chỉ là một chút xíu xiu. Cả sắc mặt cũng không thay đổi.” Thanh Thư thở dài, nói: “Thật sự là có người như vậy. Thiếu gia, khi người còn bé ghét nhất chính là bị nói như tiên xuất trần, lúc này dùng để nói y là chính xác nhất.” Trầm Tĩnh Chu cười khổ một tiếng, không nói gì.
Qua một trận, Trầm Tĩnh Chu nói: “Thanh Thư, ngươi đi về bên nhà ở vài ngày, ta muốn một mình yên tĩnh.” Thanh Thư nhảy dựng lên, nói: “Như vậy sao được?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi rốt cuộc có nghe lời ta hay không?” Thanh Thư thấy sắc mặt hắn đại biến, trong lòng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, nhưng vẫn còn đứng lại lẩm bà lẩm bẩm nói hai câu Trầm Tĩnh Chu mới thấy hắn đẩy cửa đi ra, lại nghe Thanh Thư từ ngoài cửa sổ nói vọng vào: “Thiếu gia, người có thể tự chiếu cố bản thân hay không hả?” Trầm Tĩnh Chu cách cửa sổ nói: “Ngươi yên tâm!” Thanh Thư lúc này mới đi xa, Trầm Tĩnh Chu một người ngồi ở trong phòng, cảm thấy tâm loạn như ma, vô cùng tê dại, nhưng ngược lại đã không còn đau đớn.
Sắc trời dần dần sẩm tối, nhưng Trầm Tĩnh Chu không đốt đèn, hắn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, đã ngồi qua vài canh giờ. Hoàng hôn trầm lắng, trên Vân Yến hồ đã có vài chiếc thuyền ra ngắm cảnh, trên hồ khắp nơi đều là thắp lên sa đăng*, ánh sáng nhu hòa.
Lúc đầu, những tưởng bản thân sẽ thương tâm ra sao, nhưng lúc này lại không cảm thấy gì, chỉ ngơ ngác ngồi đây ngắm cảnh xuân, hết thảy đều chỉ là hư hư ảo ảo, tự dựng nước mắt rơi. Giáo chủ mang mặt nạ trong Tuyết y cung, công tử thanh nhã một mình ngồi trong Tuyền Thạch Hiên, gặp mặt trên Vân Yến hồ, đã hơn một năm sớm chiều không rời, trong lúc đó còn triền miên bên nhau… đến cuối cùng cũng chỉ có một câu cáo từ.
Thật sự một câu nói thừa cũng không có.
Cứ như vậy kết thúc?
Cũng tốt, giờ này ngày này mặc dù thương tâm, nhưng từ nay về sau không gặp lại, qua mười năm, hai mươi năm, khi nỗi đau đã kết vảy, cũng sẽ không còn nhớ lại nữa.
Nếu có thể sống thêm một kiếp nữa, nhất định đem tiền duyên nối tiếp, đem tất cả ái hận kiếp này quên hết, nhưng kiếp này đã như thế rồi. Cuối cùng cũng quên không được hận ý này. Cho dù vì bất cứ lý do gì chăng nữa, giờ hắn chỉ muốn vân đạm phong thanh.
Ngoài cửa sổ nổi lên tiếng mưa xuân rả ríhc, cảnh trí trong mưa vốn hết sức mỹ lệ nhưng cũng vô cùng mờ mịt. Những người nghe thấy tiếng mưa, không biết tâm trạng như thế nào? Có lẽ trên đời này, chỉ cần là người thì sẽ có sầu khổ.
Trong phòng yên lặng không tiếng động, Trầm Tĩnh Chu thủy chung không nhúc nhích, xuân quang bên ngoài, tựa hồ cùng hắn không có quan hệ.
Mành cửa sổ nhẹ buông, mới hay xuân trống rỗng*. (Ta tự chế)
* Thải tang tử 采桑子 của Âu Dương Tu 欧阳修 đời Bắc Tống. Có điều sắp xếp hơi lạ, bài thơ gốc là: 笙歌散尽游人去, 始觉春空. / 垂下帘栊, 双燕归来细雨中.
Trong phòng đột nhiên sáng lên, có người đốt nến.
Trầm Tĩnh Chu không quay đầu lại, hờ hững nói: “Thanh Thư, ngươi quay về làm gì?” Nhưng không ai trả lời. Trầm Tĩnh Chu chậm rãi đứng lên, người trước mắt không phải Thanh Thư, là Khúc Thiên Hồng.
Trầm Tĩnh Chu đột nhiên quay người lại, hướng ngoài phòng mà đi, lại bị Khúc Thiên Hồng nắm chặt, chỉ nghe y nói: “Mặc kệ ngươi cỡ nào không muốn thấy ta, ta đêm nay sẽ không đi. Có chuyện gì, ta nhất định phải biết.” Trầm Tĩnh Chu kéo tay y ra, nói: “Ngươi muốn biết cái gì?” nhưng Khúc Thiên Hồng lại không nói gì.
Hai người cứ đứng đó một hồi, Khúc Thiên Hồng đột nhiên thở dài, nói: “Kỳ thật một tháng trước, ta đã mơ hồ nghĩ đến kết quả như thế này. Ta hôm nay đến, chỉ là muốn nghe chính miệng ngươi nói một lần. Để cho ta hoàn toàn hết hy vọng.” Trầm Tĩnh Chu ngẩn ra, lại nghe Khúc Thiên Hồng nói: “Ta vẫn biết, ngươi thủy chung không có tha thứ ta.” Thân hình Trầm Tĩnh Chu run rẩy một chút, Khúc Thiên Hồng còn nói thêm: “Huống chi ngươi là con trai duy nhất của Trầm gia, cũng không phải chuyện gì cũng có thể làm theo ý mình. Ngươi nếu quyết tuyệt như thế, nhất định là có lý do của ngươi. Ta sợ làm khó ngươi, vốn nghĩ không thể dây dưa cùng ngươi, vì vậy quay về Tuyết y cung, nhưng… ta… không cam lòng. Muốn biế đến tột cùng vì sao ngươi thay đổi.” Trầm Tĩnh Chu buồn bã cười, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Trầm Tĩnh Chu rốt cục mở miệng nói: “Lúc đầu ngươi bắt cóc ta vào Tuyết y cung, là vì cái gì?” Hai tay Khúc Thiên Hồng có chút phát run, thấp giọng nói: “Là vì ta luyện một môn võ công.” Trầm Tĩnh Chu có chút cười khổ, nói: “Sau đó ngươi dẫn ta đi tìm thần y, cũng là vì ngươi cảm thấy áy náy?” Khúc Thiên Hồng nói: “Ta vẫn rất áy náy.” Trầm Tĩnh Chu đột nhiên mở toang cánh cửa, nói: “Ngươi cút đi cho ta.” Khúc Thiên Hồng thấy mặt hắn đỏ lên, từ lúc quen biết hắn cho tới nay, chưa bao giờ thấy hắn phẫn nộ như vậy, nói: “Ngươi thật sự không bao giờ bằng lòng gặp ta nữa? Ngay cả một câu nói của ta, ngươi cũng không chịu nghe?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Trong một tháng này, hàng đêm ta đều có người đồng tẩm, bây giờ ta không muốn rời khỏi hắn, ngươi không nên trở lại quấy rầy ta.” Thanh âm Khúc Thiên Hồng có chút run rẩy, nói: “Tĩnh Chu, ngươi muốn cự tuyệt ta, chỉ cần nói thẳng, không cần phải lừa gạt ta.” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu nói: “Ta đã bao giờ nói dối chưa? Ngươi cũng không phải hàng đêm…” Nói tới đây ngừng lại không nói tiếp nữa.
Khúc Thiên Hồng đứng đó, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thống khổ, Trầm Tĩnh Chu đột nhiên đi tới bên người y, liều mạng đẩy y ra ngoài, trong miệng nói: “Ngươi cút đi cho ta!! Cuộc đời này của ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ngươi chính là giáo chủ Tuyết y giáo cao quý, muốn người nào là có người đó, tuy ta là một người trói gà không chặt, nhưng cũng không phải là vật chơi đùa của ngươi, tùy ý ngươi khi dễ! Ngươi đem ta dẫm nát dưới chân, ngày nào đó đột nhiên thay đổi thấy xót xa áy náy, thì ban cho ta chút ân huệ cho xong. Ta nói cho ngươi biết, ta không phải là một con chó vẫy đuôi lấy lòng ngươi!” Khúc Thiên Hồng thấy sắc mặt hắn thập phần giận dữ, nói: “Ngươi thật sự vẫn nghĩ ta như vậy? Ngươi chưa từng thích ta?” Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như vậy, đưa tay hung hăng đánh y, dưới cơn thịnh nộ, thật sự là nói không thành lời, chỉ nghe hắn nói: “Người nào thích ngươi? Ngươi như thế, tướng mạo xấu xí, tâm tư như xà hạt*, cư nhiên cho là có người sẽ thích ngươi? Ngươi cút đi cho ta, ta nhìn thấy ngươi đã chán ghét, hận sao không thể không gặp lại ngươi!” Thấy Khúc Thiên Hồng không đánh trả, cũng không nói gì, trong lòng giận quá, nói: “Ngươi còn không đi? Hảo, vậy ta đi!” Khúc Thiên Hồng run rẩy một câu cũng không nói thành lời, đi ra ngoài.
*xà hạt: xà: rắn độc, hạt: bò cạp
Trầm Tĩnh Chu chậm rãi chống mình đi tới bên giường, chỉ cảm thấy trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, rốt cục ngã xuống giường.
Khi mở mắt ra, cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, có người đang cấp bản thân lau mồ hôi, hắn định thần, người nọ nguyên lai là Thanh Thư, thần sắc thoáng có chút cổ quái, nói: “Thiếu gia, ta lo lắng, quay về xem, ngươi như thế nào lại thành cái dạng này?” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu, không nói gì. Thanh Thư cũng không nói gì, chỉ yên lặng canh giữ bên cạnh.
Bất tri bất giác ba ngày đã qua.
Tuy thần sắc Trầm Tĩnh Chu vẫn như thường, nhưng trên thực tế *** thần hoảng hốt tới cực hạn, có khi Thanh Thư cùng hắn nói chuyện, hắn nghe hồi lâu cũng không biết đang nói cái gì.
Hôm nay Thanh Thư thấy hắn ngồi bên bàn viết chữ, gọi hắn vài tiếng, Trầm Tĩnh Chu hình như không nghe thấy. Thanh Thư lặng lẽ đi tới phía sau hắn, nhìn thấy hắn viết cái gì, trong lòng có chút lay động.
Ánh mắt Trầm Tĩnh Chu ngơ ngác, tựa hồ không biết bản thân đang viết cái gì, qua hồi lâu, Thanh Thư nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, hắn này mới hồi phục lại *** thần, khi cúi đầu xem bản thân viết chữ gì, sắc mặt cũng thay đổi, mạnh tay vo thành một đống, ném vào sọt giấy.
Thanh Thư bưng chén trà lại, đứng ở bên cạnh Trầm Tĩnh Chu, đột nhiên cẩn cẩn dực dực nói: “Thiếu gia đã có người mình thích, tại sao lại tự làm khổ mình như vậy.” Trầm Tĩnh Chu lấy làm kinh hãi, nói: “Ngươi nói cái gì?” Thanh Thư vẫn cẩn cẩn dực dực nói: “Thiếu gia thích người nào, ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.” Ngừng lại một chút, nói tiếp: “Thiếu gia mê man ba ngày, người kia ở bên ngoài đứng ba ngày…” Một câu còn chưa nói xong, Trầm Tĩnh Chu đã đứng lên.
Thanh Thư nhìn theo bóng lưng hắn, nhưng không theo ra ngoài.
Khúc Thiên Hồng một mình đứng dưới tàng liễu, không biết đã đứng bao lâu.
Trầm Tĩnh Chu chậm rãi đi tới bên cạnh y, Khúc Thiên Hồng quay đầu, Trầm Tĩnh Chu thấy hai mắt luôn luôn sáng ngời của y, lúc này mất đi thần thái, ánh mắt cũng dị thường tiều tụy, trong lòng đau xót, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày trước ta nói như thế hơi quá đáng.” Khúc Thiên Hồng không nói gì. Hai mắt Trầm Tĩnh Chu không nhìn y, thấp giọng nói: “Bất quá ý tứ của ta sẽ không thay đổi, ta sẽ không tái hận ngươi, nhưng mong ngươi không tới tìm ta nữa.” Khúc Thiên Hồng nhìn Trầm Tĩnh Chu, đột nhiên nói: “Ngươi quyết tuyệt như thế, có phải thật sự có người yêu khác hay không? Có phải thật tình hy vọng không nhìn thấy ta nữa hay không?” Trầm Tĩnh Chu không dám nhìn y, nhưng gật đầu, sắc mặt Khúc Thiên Hồng trắng bệch, qua một trận, đột nhiên nói: “Ngươi thay lòng đổi dạ nhanh quá.” Trầm Tĩnh Chu ngẩng đầu, môi run run rẩy, nói: “Ta động tâm với ngươi lúc nào?” Khúc Thiên Hồng đột nhiên cười cười, nói: “Thật là ta tự mình đa tình.” Y nói xong những lời này, từ trong lòng xuất ra một khối ngọc bội, nói: “Tĩnh Chu, mặc dù ngươi không hề thích ta, bất quá tâm ý của ta, ngươi cũng phải rõ ràng. Ta từ nhỏ đến lớn, luôn mang mặt nạ, không được khóc, không được cười, không được phát nộ, lại càng không được vui mừng, nói ngắn lại, những chuyện mà ai cũng có thể làm, ta không thể. Cho đến khi ta gặp được ngươi, ngươi thiện lương như vậy, kỳ thật ta…” Nói xong đưa mắt nhìn Trầm Tĩnh Chu một cái, trên mặt có chút đỏ lên, nói: “Kỳ thật lần đầu ta gặp ngươi tại Cầm Tâm các, lúc ta nhìn thấy ngươi xem bức tự ta treo trên tường đến xuất thần, bắt đầu từ lúc đó, có lẽ ta đã thích ngươi. Nhưng đoạn cuộc sống kia, tâm trí ta lúc đó thất thường, đối với ngươi làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ. Ta cũng không dám cầu ngươi tha thứ. Khi đó chính ta cũng rất giận bản thân, thường thường một mình đi đến hậu viện, không nghĩ tới ở đó có thể gặp ngươi, ngươi quan tâm ta như vậy. Ta phát hiện càng ở chung với ngươi, ta càng không thể ly khai ngươi. Chỉ cần cùng ngươi ở một chỗ, với ta mỗi ngày đều trở nên vô cùng vui sướng. Nhưng ta cũng biết, ngươi thủy chung không tha thứ cho ta, ta muốn đền bù, nhưng ta bây giờ mới hiểu được, nếu lúc đầu đã làm sai, quả đắng ta phải gánh chịu là hiển nhiên, ta thương tổn ngươi, cũng không phải chỉ cần về sau đối tốt với ngươi là có thể bù đắp.” Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như vậy, cúi đầu không nói gì.
Khúc Thiên Hồng nhẹ nhàng cầm tay Trầm TĩnhChu, đem ngọc bội đặt trong lòng bàn tay hắn, cười khổ nói: “Bất quá ta là người một khi đã nhận định chuyện gì sẽ không thay đổi, lời đã nói ra cũng không thu hồi. Nếu thích một người, lại càng như thế, ngươi đối với ta vạn phần chán ghét cũng được, ngươi có người yêu khác, từ nay về sau trong lòng không có con người của ta cũng được, ta đối với ngươi thủy chung sẽ không thay đổi, ngọc bội này từ nhỏ ta đã mang theo, là vật ta trân ái nhất, ta đem nó tặng cho ngươi. Từ nay về sau, ta cũng không động tâm với bất kỳ người nào nữa.” Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như vậy, toàn thân run rẩy.
Khúc Thiên Hồng chậm rãi vươn tay, tựa hồ muốn vuốt ve gương mặt Trầm Tĩnh Chu một chút, Trầm Tĩnh Chu không né tránh, Khúc Thiên Hồng đột nhiên ôm Trầm Tĩnh Chu vào lòng, hôn lên bờ môi hắn, càng hôn càng sâu, qua hồi lâu mới buông ra, thấp giọng nói: “Tĩnh Chu, ta đời này chỉ yêu mình ngươi, ta thật sự thật sự rất thích ngươi. Những lời này, từ trước đến nay ta vẫn giữ trong lòng không nói ra, nhưng bây giờ còn không nói, ta sợ ta sau này sẽ không còn có cơ hội nói với ngươi.” Trầm Tĩnh Chu thấy trong hai mắt y, lệ quang trong suốt, trong lòng cũng dị thường chua xót.
Khúc Thiên Hồng đột nhiên buông hắn ra, xoay người rời đi, không quay đầu lại, Trầm Tĩnh Chu đứng đó, môi mấy máy, nhưng không nói nên lời, trong lòng rối như tơ vò.
Vừa rồi nghe Khúc Thiên Hồng nói như thế, ban đầu thấy mình còn tỉnh tỉnh mê mê, như trong mộng, nhưng bây giờ nhớ tưởng lại từng câu từng chữ như khoan vào trái tim, khiến hắn đau thấu xương.
Trầm Tĩnh Chu dựa vào thân cây, cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một miệng lớn máu tươi phun ra.
Hắn nhìn theo phương hướng Khúc Thiên Hồng rời đi, ngay cả bóng lưng của y cũng đã biến mất không còn thấy nữa, rốt cục mắt nóng lên, nước mắt cuồn cuộn chảy, hòa cùng máu tươi biến thành màu đỏ, Trầm Tĩnh Chu cũng không lau đi.
Sắc trời dần dần tối đi, tựa hồ muốn đổ mưa. Trên Vân Yến hồ gió thổi mạnh, cành liễu lại càng đong đưa theo gió. Trong gió đều có hơi nước thấm mùi lạnh.
Trầm Tĩnh Chu đứng đó, nhưng dường như đã trở nên ngây dại, vẫn không nhúc nhích.
Mưa rơi càng ngày càng lớn, Thanh Thư chạy ra, thấy Trầm Tĩnh Chu si ngốc đứng trong mưa, vội vàng kéo hắn vào phòng. Trầm Tĩnh Chu chẳng khác nào kẻ mất tâm hồn, tùy ý Thanh Thư bài bố.
Thanh Thư cầm đến một bộ y phục sạch sẽ, giúp hắn thay ra, lại nhen lên một hỏa lò, đặt bên cạnh Trầm Tĩnh Chu giúp hắn ấm thân, một bên vội vàng pha trà nóng, nấu nước gừng, nhưng thủy chung không nói gì. Trầm Tĩnh Chu tựa hồ cũng chưa phục hồi lại *** thần.
Thanh Thư hầu hạ Trầm Tĩnh Chu uống một chén nước gừng, Trầm Tĩnh Chu cũng không nói gì, chậm rãi uống hết. Thanh Thư một bên bề bộn đến bề bộn đi, vừa nói: “Thiếu gia, ngươi đang tính toán bán nô tài đi.” Trầm Tĩnh Chu nghe những lời này, hồi lâu mới hiểu được, thấp giọng nói: “Tại sao?” Thanh Thư nói: “Từ trước đến nay thiếu gia thích cười thích nháo, chuyện gì cũng muốn nói ra, nhưng bây giờ lại giống như đã trở thành một tiểu thư bệnh tật, ba ngày thì hết hai thương xuân bi thu, nô tài hầu hạ không được.” Trầm Tĩnh Chu có chút cười khổ, cũng không phản bác. Thanh Thư vẫn nói tiếp bên trong hình như bắt đầu có ý giận, nói: “Thiếu gia là người tự tìm phiền não, nô tài cũng không có biện pháp an ủi người.” Trầm Tĩnh Chu cười khổ nói: “Nếu như ngươi là ta, chỉ sợ ngươi cũng sẽ giống như ta thôi.” Thanh Thư cười nói: “Nếu ta là ngươi, thích người nào, ta phải đi nói cho nàng biết, nếu nàng không để ý tới ta, ta sẽ liều chết mà quấn lấy nàng, cho đến khi nàng động tâm với ta mới thôi. Huống chi người thiếu gia thích, có lẽ cả đời ta cũng khó gặp người thứ hai như thế.” Trầm Tĩnh Chu thở dài, nói: “Cha vẫn nói với ta, làm người muốn thiện lương, không thể quá mức ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân.” Thanh Thư cười lạnh hai tiếng, nói: “Thiếu già còn không biết xấu hổ nói ra câu này, ta xem người bây giờ chính là chỉ nghĩ cho bản thân người thôi. Ta đoán hơn phân nửa là do người kia đã làm chuyện gì có lỗi với người nên người quyết tâm muốn hành hạ hắn. Nhưng bây giờ người hộc máu chính là người a, tương lai nếu người hối hận chớ có trách nô tài không nhắc nhở người.” Trầm Tĩnh Chu cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi vốn không hiểu.” Thanh Thư đột nhiên nổi giận đùng đùng đem quần áo ướt sũng vứt xuống một đống, nói: “Đúng thế, nô tài sao có thể thông minh cơ trí được như thiếu gia chứ?” sau đó cũng không nói thêm nhiều lời đi về phòng, Trầm Tĩnh Chu cũng không nói gì.
Hắn chậm rãi đứng dậy, dừng trước cửa, thấy bên ngoài xuân mưa đã tạnh, cành liễu được nước mưa gột qua càng thêm xanh biếc, ngay cả vài tiếng chìm truyền đến cũng mang theo hơi nước.
Trầm Tĩnh Chu nhìn xuống dưới đất, tựa hồ có gì đó đang di chuyển.
Hắn hơi ngưng thần, thấy đó hóa ra là một tiểu nhân nhi đội nón cao mang đai bạc, đang hướng mình vái chào, Trầm Tĩnh Chu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trong lúc nhất thời lại tưởng rằng bản thân đang nằm mơ.
Hắn ngồi xổm dưới đất, tỉ mỉ nhìn cái tiểu nhân nhi kia, chỉ thấy bé cao không đến một thước, mắt mũi trông rất sống động, cằm còn có chòm râu, càng kỳ quái chính là hai mắt bé cứ xoay tròn. Trầm Tĩnh Chu vừa cảm thấy kinh hãi, lại vừa cảm thấy thú vị. Thấy tiểu nhân nhi càng chạy càng gần, Trầm Tĩnh Chu nhịn không được vươn tay sờ, ai ngờ tiểu nhân nhi kia đột nhiên quát to một tiếng, chui xuống bùn đất, biến mất không thấy đâu nữa. Tim Trầm Tĩnh Chu đập thùng thùng, đang định trở về phòng gọi Thanh Thư ra xem chuyện lạ, chợt thấy trên vai bị người nắm một chút. Hắn vốn đã bị cảnh trước mắt làm cho cả kinh *** thần có chút không ổn định, lúc này trên vai bất chợt bị người chụp, cơ hồ đã muốn kinh hoàng mà nhảy dựng lên. Nhìn lại, thấy người nọ vẻ mặt tươi cười, là Vạn Sĩ Vô Thương. Nhìn thấy Vạn Sĩ Vô Thương, khiến hắn nhớ tới Khúc Thiên Hồng, trong lòng lại bi thương, đau xót.
Vạn Sĩ Vô Thương cười không khép miệng lộ ra hàm răng cực kỳ ngay ngắn, giống như đã được sắp xếp một cách cẩn thận, sau cơn mưa xuân ánh mặt trời hiện lên nhẹ nhàng trong sáng, Trầm Tĩnh Chu cũng không nhịn được nở nụ cười, nói: “Sao lại là ngươi? Tiểu thần tiên vừa rồi, ngươi có thấy không?”
Vạn Sĩ Vô Thương cười ha ha, đột nhiên giậm chân xuống đất hai cái, miệng hô: “Tiên tửu, tiên tửu! Đi ra!” Sau khi nghe tiếng hô lớn, Trầm Tĩnh Chu thấy tiểu nhân nhi kia lại từ dưới đất chui ra. Một đôi mắt đạo tặc lanh lẹ đưa mắt nhìn Trầm Tĩnh Chu một cái, rồi nhảy vào lòng Vạn Sĩ Vô Thương.
Vạn Sĩ Vô Thương vuốt ve tiểu nhân nhi kia, cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, Trầm công tử này trừ bỏ là một người có chút hồ đồ, cũng không phải là người xấu, ta nếu đem ngươi cho Trầm công tử thì sao?” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Kê minh cẩu đạo của phường trộm cướp, ta không nên nhận.” Vạn Sĩ Vô Thương mạnh mẽ đem tiểu tiên tửu đặt trong tay Trầm Tĩnh Chu, Trầm Tĩnh Chu cảm thấy tiểu tiên tửu kia nú na nú nân toàn là thịt, lại thấy hai mắt nó đóng chặt, đã ngất rồi. Lại càng hoảng sợ, giật mình buông tay, khiến tiểu tiên tửu nhất thời rơi xuống đất, động tác của nó cực kỳ mau lẹ, nháy mắt sử dụng công phu trốn xuống đất, không thấy đâu nữa.
Vạn Sĩ Vô Thương lắc đầu nói: “Đưa đến tay ngươi, ngươi còn để cho hắn chạy thoát, trong thiên hạ này quả thật tìm không ra kẻ nào ngu ngốc như ngươi.” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Vốn là của ngươi, bây giờ vật hoàn nguyên chủ. Nó cũng chỉ thân cận ngươi, sẽ không thân cận ta.”Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Dĩ nhiên a, người tiểu tiên tửu thân cận đương nhiên người có hảo tửu lượng rồi.” Hai người cũng nở nụ cười, Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Được rồi, không biết kỳ nghệ của Trầm công tử thế nào?” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Bình sinh không có sở trường gì, chỉ biết chút ít thôi.” Ngừng lại một chút, sắc mặt có chút buồn bã, nói: “Nhưng ngay lúc này không có tâm tư bồi Vạn Sĩ huynh đánh cờ.” Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Không nên không nên, ta thật vất vả một chuyến mới đến được. Cũng không thể đến ở không, huống chi ta cũng không phải muốn tìm ngươi đánh cờ với ta.” Trầm Tĩnh Chu ngẩn ra.