Bạn đang đọc Tuyết ti thiên thiên nhiễu – Chương 17 phần 2
“Đa tạ Hoàng công tử”, ta nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước liền quay trở lại, “Hai vị công tử có thể nhường chỗ để Thanh Nhi thay đổi trang phục không?”. Quần áo trên người ta đều bị xé rách, không đổi lại thì không xong.
“Chúng ta đi ra ngoài”, Diên Tử mặt nhăn mày nhíu phun ra một câu rồi lướt ngang qua Hoàng Tam Thiếu. Nhìn thấy Tam Thiếu vẫn còn ngây ngốc đứng đó, hắn khoanh tay đứng đợi trước cửa.
“Cái kia… Tiểu Nhạc Nhi, có chuyện gì thì gọi ta, ta ở bên ngoài, chỉ cần ngươi gọi thì ta sẽ lập tức nghe thấy”
Thời điểm Tam Thiếu đi ra ngoài còn cẩn thận bê cửa phòng đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại một mình ta. Ta ngã người xuống giường, hai bàn tay nắm chặt. Rốt cuộc cũng không thể nhịn được, vốn dĩ không có nước mắt, một giọt nước mắt cũng không, ta đem vải áo bị xé rách nhét vào miệng, thanh âm vỡ òa bị nén xuống để không ai nhận ra. Ta liều mạng cắn chặt hàm răng, tin tưởng tuyệt đối sẽ không ai phát hiện bất cứ thanh âm nào.
Không thể khóc lâu, vẫn còn ba tên đầu trâu mặt ngựa đang đợi bên ngoài, muốn sống sót thì không được để kẻ khác nhìn ra điều gì. Ta rút đống vải trong miệng ra, trên vải dính máu. Ta thay quần áo sạch sẽ, quấn tóc, chỉ đao lạnh lẽo buộc một bên tay, hơi lạnh từ nó khiến ta cảm thấy an tâm hơn. Ta cẩn thận nhớ lại tất cả, bắt đầu kể từ lúc phụ thân xuất hiện trước cửa cho đến khi Hoàng Tam Thiếu rời khỏi phòng. Thật may mắn là từ nhỏ ta đã lĩnh hội được bản lĩnh “sát ngôn quan sắc” (nghe lời nói, nhìn sắc mặt), mỗi cử chỉ mỗi lời nói của họ đều không qua khỏi mắt ta.
Mở cửa bước ra, phụ thân đang ngồi dưới lầu. Đỗ Tử cùng một vài khách trọ khác bị trói một góc không thể nhúc nhích. Nhìn thấy ta đi ra, biểu tình bọn họ bất đồng: thương hại, thông cảm, thân thiết… tất cả đều rất chân thật.
Phụ thân nhìn thấy ta, khóe miệng cố gắng nhếch lên làm thành một khuôn mặt tươi cười. Tốt lắm, đóng kịch một chút đi!
“Nữ nhi thỉnh an phụ thân”. Việc hành lễ thỉnh an ta làm không chuẩn mới lạ, muốn lo lắng có lo lắng, thái độ càng cung kính hơn trước, “Nữ nhi bất hiếu không thể hầu hạ dưới gối phụ thân làm tròn hiếu đạo, lại để phụ thân bôn ba ngàn dặm vất vả”
“Thanh Nhi, ngươi chịu khổ rồi, là vi phụ không tốt, không nên để ngươi một thân một mình đi xa nhà, không phải lỗi của ngươi, đứng lên, mau đứng lên”
Đỡ ta đứng lên, thanh âm của phụ thân có chút nghẹn ngào, còn nặn ra một chút nước mắt làm ta xấu hổ muôn phần. Kỳ quái, lúc nãy ta muốn khóc nhưng không có lấy một giọt nước mắt. Quả là gừng càng già càng cay. Chỉ bằng điểm này ta cũng có thể tin tưởng hắn tuyệt đối là thân sinh của mình. Công phu diễn trò chính là tổ truyền nha!
“Phụ thân, hết thảy đều là nữ nhi không phải, thỉnh phụ thân giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ, bọn họ đều là người không liên quan”. Trước tiên phải giải cứu cho bọn người Đỗ Tử, họ vô tội, việc gì phải lôi kéo người ta nhảy xuống hố lửa với mình? Dĩ nhiên, mục đích của ta cũng không dừng ở đó.
“Ách… vậy thả bọn họ ra đi”. Phụ thân phất tay ra hiệu cho bọn thị vệ cởi trói, chỉ là không cho bọn họ đến gần ta, trực tiếp chạy ra ngoài là được. Đợi bọn họ đi hết phụ thân mới tiên đến giữ chặt tay ta, giọng điệu hiền lành, “Thanh Nhi a, phụ tử chúng ta đã lâu không gặp, đi, tìm nơi nào đó có thể nói chuyện, vi phụ có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi”, hắn nhìn trái ngó phải rồi hỏi, “Có chỗ nào thích hợp không?”
Nơi này là quán trọ, phòng ốc còn nhiều mà, bất quá ta cũng không muốn dẫn phụ thân vào căn phòng nào hết, “Thỉnh phụ thân đến hậu viện nói chuyện”. Hậu viện phía sau quán trọ rất sáng sủa, phần lớn dùng để chứa củi lửa than đá linh tinh gì đó, hầu như không có chỗ đặt chân, “Nơi này rất yên lặng, nếu phụ thân không chê thì xin mời”
“Nơi này… được rồi”, phụ thân chần chừ một lát liền gật đầu vui vẻ bước vào, thậm chí không để ý đến trang phục gấm vóc sang trọng của mình bị dính bụi.
Ta nên khóc hay nên cười? Nhìn phụ thân đi phía trước, ta lặng lẽ thu lại chỉ đao, cảm giác lưỡi đao đâm thẳng vào xương tủy. Kỳ quái, tại sao ta không cảm thấy đau?
Hiện tại biểu hiện mà ta muốn có là “tuyệt đối thuần phục”. Trước hết phải biết rõ tình huống, muốn sống sót phải lý giải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta quỳ gối dập đầu, thái độ nhận sai không chút sứt mẻ, “Nữ nhi đáng chết, thiên ý trêu người, cô phụ tâm huyết tài bồi của phụ thân, nữ nhi thật sự vô dụng, cầu xin phụ thân tha thứ”. May mắn ta là nữ nhi của hắn, bằng không chỉ đao này cũng đã xuất ra.
“Nữ nhi ngoan, sự tình thế nào ta đã hiểu, không phải ngươi sai, huống hồ nếu là ngươi sai thì tình hình vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn”, phụ thân hiền lành đưa tay vuốt mặt ta, bộ dáng hớn hở, thần sắc đắc ý, đối với thái độ “thuần phục tuyệt đối” của ta không hề nghi ngờ.
“Chỉ là… phụ thân… ”, thật khó xưng hô a, đây là lần thứ mấy ta mở miệng gọi hai chữ “phụ thân”, “… việc đã đến nước này còn có thể cứu vãn sao?”
“Có thể, đương nhiên là có thể”, sắc mặt vui mừng kia thật sự không che giấu được, “Nữ nhi ngoan, không uổng công phụ thân một phen tâm huyết, hiện tại Phong công tử cùng Hoàng công tử chính là hai người có thể cứu giúp chúng ta”.
“Phong công tử”, ngươi hồ đồ nhưng ta thì không, “Nhưng, phụ thân, nữ nhi phạm tội “tú nữ thất tiết”, đây là tội lớn, hắn có thể đưa ra biện pháp gì? Mặc dù có biện pháp thì hắn cũng sẽ không giúp nữ nhi đâu”.
“Giúp, khẳng định sẽ giúp”, đúng như dự đoán, phụ thân cho ta là ngốc tử, “Hắn là con trai độc nhất của Phong thừa tướng, là tâm phúc trước mắt vạn tuế, chỉ cần hắn biện hộ cho ngươi thì không việc gì là không thể. Vi phụ nhận ra hắn đối với ngươi rất tốt, ngươi phải nắm chắc a”.
“Còn Hoàng công tử thì sao? Hắn là ai?”
“Không rõ ràng lắm, bất quá cũng là một nhân vật lợi hại”.
Lời này không thật, phụ thân hiển nhiên hy vọng ta không nhìn ra thân phận của Hoàng Tam Thiếu, “Thanh Nhi, lời đối đáp trên lầu của hai người bọn họ vi phụ đã nghe thấy, xem ra bọn họ đều có tình với ngươi. Ngươi phải tuyệt đối nắm chắc, phải làm cho họ vì ngươi mà tận tâm tận lực. Ngươi đã hiểu ý tứ của vi phụ chưa?”
“Nhưng Phong công tử cùng Hoàng công tử đều muốn nữ nhi đi theo họ, nữ nhi nên chọn người nào?”
“Dĩ nhiên trước mắt phải bắt lấy Phong công tử, hắn là hồng nhân trước mắt vạn tuế. Bất quá, Hoàng công tử bên kia cũng không được buông tay, hắn có… nhiều bảo đảm”
…
“Phụ từ nữ hiếu” từ hậu viện đi ra, ta vừa đi vừa giúp phụ thân đấm lưng vỗ ngực, người ngoài nhìn vào sẽ thấy không khí ngập tràn thiên luân hỉ nhạc. Phụ thân đang cười, trong nụ cười có thể nhìn ra ý tứ. Ta cũng cười, nụ cười kính cẩn tuân theo.
Phụ thân lăn lộn nhiều năm trên thương trường, ăn muối so với ta ăn roi còn nhiều hơn, hắn có thể nhìn ra nhiều sự tình mà ta không nhìn ra. Nhưng tại sao hắn muốn ta bắt lấy Diên Tử trước, rồi lại không muốn buông tay với Hoàng Tam Thiếu, có ý tứ gì? Diên Tử và Hoàng Tam Thiếu thoạt nhìn đều có tình với ta, thậm chí không tiếc tay đánh đấm nhau. Nhưng họ là hậu duệ quý tộc xem mạng người như cỏ rác, đại nhân vật sẽ vì một món đồ chơi như ta mà động tâm can? Bọn họ diễn cho ai xem? Thời điểm Diên Tử lôi ta lên lầu, ánh mắt phụ thân rõ ràng là chờ đợi ai, mà sau đó Hoàng Tam Thiếu lại xuất hiện? Có chuyện trùng hợp vậy sao? Là ai đã an bày? Diên Tử làm sao biết được Hắc Tử tham tiền? Một xấp ngân phiếu hàng vạn lượng như vậy, chẳng lẽ hắn lúc nào cũng mang theo bên người? Diên Tử cùng Hoàng Tam Thiếu diễn trò trong phòng ta, bọn họ từ sớm đã chú ý đến thân thể không che đậy hết của ta. Lúc ta phải ra khỏi cửa gặp phụ thân, bọn họ cũng không chú ý đến trang phục rách nát của ta, vì cái gì? Lúc ra khỏi cửa lại còn có thể hòa hảo như lúc ban đầu? Vậy thì làm ra vẻ mặt ảm đạm để làm gì? Ha ha ha, ta thật sự là bị xoay vòng vòng, hết vòng này đến vòng khác, khi dễ ta là ngốc tử sao? Là ai? Rốt cuộc là ai đã tác động đến vận mệnh của ta? Ha ha ha, mặc kệ là ai, mạng của ta tạm thời được bảo vệ. Về phần ai là người có thể cười với đáp án cuối cùng thì còn phải chờ xem thiên ý. Cược một ván, thế nào?
…
Lúc rời đi phụ thân còn “ngàn kính vạn kính” nhờ Diên Tử chiếu cố ta, nhưng cũng không đề cập đến việc sẽ gả ta cho hắn. Diên Tử cùng Hoàng Tam Thiếu cũng ăn ý không lái câu chuyện sang hướng này. Chờ phụ thân đi rồi, Hoàng công tử cùng Diên Tử nói móc nhau vài câu rồi tức giận rời đi. Hoàng công tử còn lưu lại một câu, nói rằng nếu Diên Tử đối xử với ta không tốt sẽ lập tức cho người mang ta đi. Ánh mắt thoạt nhìn lưu luyến không rời.
Ta biết rõ tháng ngày kế tiếp của mình sẽ còn kinh khủng hơn tra tấn, tin tưởng không quá vài ngày sẽ phải dùng đến chỉ đao. Vết máu từ vết thương bị chỉ đao đâm vào đã được ta che giấu cẩn thận trong tay áo. Đại sảnh chỉ còn lại ta và Diên Tử, muốn đùa thì đùa hoành tráng một chút, ta sửa lại chủ ý. Giết người phải đền mạng, tuy nhiên ta có biện pháp rất tốt, một lần xuống tay là vĩnh viễn không để lại hậu hoạn.
“Thanh Nhi, theo ta trở về, đừng sợ, không có người làm khó ngươi đâu”
Diên Tử nói rằng vấn đề phu nhân đuổi ta lúc trước đã được giải quyết. Bàn tay thô to mạnh mẽ tóm lấy tay ta, mà ta cũng không còn sợ hãi nữa, để mặc hắn dẫn đi. Cừu vào miệng hổ. Ai là hổ? Ai là cừu?
Ta gật đầu đáp ứng, vừa lúc định bước ra khỏi cửa thì trông thấy ánh mắt lảng tránh của Hắc Tử nơi góc phòng. Bộ dáng gầy gò đen đúa của hắn hiện tại không còn đáng yêu nữa, nhưng ta cũng không thể hận hắn. Ai cũng có nhược điểm, chung quy bởi vì hắn quá khổ. Quan trọng là bản chất của hắn không xấu, vừa lúc ta lại cần một người như vậy, “Thiếu gia xin dừng bước, Thanh Nhi muốn an bày vài việc”
“Thanh Nhi, không cần nơi rách nát này, tội gì phải tốn sức lo lắng”
Diên Tử đối với nơi này thật chướng mắt, nhưng ta không nghĩ vậy. Đây là nơi duy nhất thuộc về ta, tương lai còn có thể sử dụng.
“Chỉ vài lời thôi, không mất thời gian của ngài đâu”. Ta xoay người vẫy tay với Hắc Tử, “Hắc Tử, ngươi lại đây”
Trong lòng tràn đầy áy náy, Hắc Tử run run nhìn Diên Tử không dám tiến lên. Đợi đến khi Diên Tử hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi thì hắn mới dám đến trước mặt ta. Không nói một lời, Hắc Tử đột nhiên quỳ xuống, “Chủ quán”. Hắn không nói được thêm lời nào nữa, lúc này hắn thật sự hối hận. Nhưng… muộn rồi!
“Hắc Tử, chuyện không liên quan đến ngươi, ta biết, ngươi cũng có điều bất đắc dĩ”, ta trấn an hắn, người này còn có thể sử dụng.
“Chủ quán, Hắc Tử thật xin lỗi ngài, ngài đánh ta mắng ta đều được. Chủ quán, Hắc Tử xin lỗi ngài”. Hắc Tử tự tát vào mặt mình, hắn cơ hồ muốn đánh nát da thịt của mình, sự hối hận muộn màng luôn làm người ta khó chịu.
“Được rồi Hắc Tử, không sao, thật sự không sao, ta không trách ngươi, đừng đánh nữa”. Ta đưa tay ngắn cản hắn tiếp tục tát mình. Thật sự ta không quan tâm, hắn đã không phải người ta để ý, hắn muốn làm gì cũng không can dự đến ta.
“Chủ quán, ngài đánh Hắc Tử đi, Hắc Tử vô dụng, Hắc Tử hám tài sợ chết, ngài có ân với ta, ta, ta… ” Tiếp tục đánh.
“Được rồi Hắc Tử, ngừng lại đi, ta có vài lời muốn nói với ngươi”. Thật mệt, hắn có thể tự đánh chết mình sao”
“Đủ rồi, ngươi yên lặng một chút để Thanh Nhi nói hết, bằng không… ” Diên Tử không đủ kiên nhẫn nên mở miệng uy hiếp.
Rốt cuộc sợ hãi đã chiến thắng áy náy, Hắc Tứ vừa nghe Diên Tử lên tiếng đã lập tức ngậm miệng lại, thân thể run rẩy liếc mắt nhìn Diên Tử một cái rồi cúi đầu không dám mở miệng nữa. Chỉ là hắn bất giác di chuyển cách xa Diên Tử một chút.
“Hắc Tử, thời gian tới ta không có mặt ở quán, nơi này giao cho ngươi. Ngươi thay ta quản lý nó, được không?”
“Được, Hắc Tử đã hiểu, chủ quán, ngài yên tâm, Hắc Tử nhất định thay người trông coi quán, nhất định sẽ chờ ngài trở về”
“Hừ… !”, Diên Tử nghe thấy liền khinh thường hừ lạnh, dọa Hắc Tử rùng mình.
“Vậy làm phiền ngươi”. Ta không để ý đến Hắc Tử nữa, quán trọ này cứ giao cho hắn. Sự tình còn chưa giải quyết triệt để thì ta cũng không thể trở về, địa điểm ẩn thân đã bị người phát hiện thì không còn giá trị nữa. Diên Tử tự nhiên rất rõ ràng điểm này.
“Thanh Nhi, đã xong chưa? Chúng ta đi thôi”
Diên Tử không muốn đợi lâu liền kéo ta đi ra ngoài. Lúc hắn kéo ta, chỉ đao đâm thẳng vào tay. Ta cắn chặt răng, phải kiên nhẫn, ta tuyệt đối không thể để người phát hiện.
Phụ thân đại nhân, Phong thiếu gia, Hoàng công tử, còn có người giấu mặt kia nữa, đến đây diễn trò cho ta xem!h