Đọc truyện Tuyệt Thế Võ Thần – Chương 33: Cuộc Chiến Người Sói Kịch Liệt
Dương Ân tràn đầy căm hận.
Hắn không thể đứng nhìn Khỉ Gầy bị giết, xà beng không ngừng đánh tới lang yêu, khiến nó phát điên lên.
Nó bỏ qua Khỉ Gầy, ném cái xà beng trong tay hắn bay ra, đầu sói nặng nề xông tới tấn công hắn.
Lang yêu lao tới quá nhanh, Dương Ân không kịp tránh, bị đâm trúng vào ngực, bỗng chốc hắn cảm thấy xương ức đều đã bị gẫy.
Toàn thân đau đến nghẹt thở, lảo đảo lui về phía sau hai, ba mét, miệng phun ra máu tươi.
Lang yêu quyết tâm ăn thịt Dương Ân trước vì nó cảm thấy sự uy hiếp của Dương Ân đối với nó lớn hơn Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy kinh ngạc còn chưa hoàn hồn, hắn ta chưa đứng dậy được thì đã nhìn thấy lang yêu xông tới Dương Ân, hắn ta kêu lên thất thanh: “Lão đại cẩn thận!”
Trong thời điểm mẫu chốt này, Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể của Dương Ân vận hành càng nhanh.
Sức mạnh mà đan điền tỏa ra trôi trong 12 kinh mạch, tới những bộ phận bị thương, lập tức làm dịu cơn đau đi một nửa, khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sức mạnh này có tác dụng chữa bệnh rất tốt.
Dương Ân còn chưa kịp nhận ra điều gì, nhưng khi lang yêu xông tới, hai chân hắn như sinh ra gió, nhanh chóng né tránh được đòn công kích của lang yêu.
Lang yêu vồ hụt một cái, gầm lên, quay đầu lại tung ra một đòn tấn công càng mãnh liệt hơn.
“Càng những lúc nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh!”, trong đầu Dương Ân vang lên lời cha đã từng dạy, bắt mình phải bình tĩnh lại, hắn tiếp tục né đòn tấn công của lang yêu.
Sức phản ứng của hắn không giống kỹ thuật mà võ binh có thể sở hữu, cho dù là cảnh giới chiến sĩ thì cũng chỉ như vậy.
Đây chính là kỹ năng có được khi hắn thông huyệt hai chân.
Nhưng lang yêu quá mạnh, Dương Ân tránh được mấy lần thì trên thân thể cũng đã có vài vết thương do móng vuốt của nó đã lại.
Máu tươi không ngừng bắn ra, trông rất khiếp sợ.
“Lang yêu chết đi”, Khỉ Gầy vác một hòn đá lớn ném về phía lang yêu, những người khác cũng ào ào ném đá tấn công nó.
Dương Ân có được cơ hội để thở một hơi thì nhớ ra thuật Long Quy lật biển.
Hắn ném ngay cái xà beng trong tay, hai chân kiễng lên, thân hình giống như Long Quy gù lưng, hàng ngàn cái lỗ trong đan điền trung tâm đều nở ra, dưới hai chân huyệt vị xoáy mạnh, 12 kinh mạch cùng rung động, vô số sức mạnh trong kinh mạch bắn ra như tên, phát ra tiếng “vù vù”.
Đúng lúc tiếng tên bắn phát ra mãnh liệt nhất thì Dương Ân đột phá cảnh giới võ binh đỉnh cấp, đạt tới 15 thạch lực.
“Lang yêu tới đây!”, Dương Ân sục sôi ý chí chiến đấu, gầm lên rồi tự mình xông tới phía lang yêu.
Lang yêu hung hăng, nhe răng nanh đầy máu, tru lên, hung mãnh xông tới, trong chớp mắt đã tới đỉnh đầu Dương Ân.
Trong con mắt của Dương Ân như có một ánh sáng thần tiên đang chuyển động, nhìn rõ ràng chi tiết động tác của lang yêu.
Hắn ra chưởng tay phải, vung quyền tay trái, giữa hai tay phát ra ánh sáng.
Một chưởng đánh vào mũi con lang yêu, một quyền đánh vào mắt nó.
Lang yêu bị đánh bay, nhưng trước ngực Dương Ân lại bị nó cào một vết chảy máu lênh láng, đau đớn đến cùng cực.
Dương Ân và lang yêu tách nhau ra.
Mũi và mắt của lang yêu đều đang chảy máu, đó là nơi yếu ớt nhất của nó.
Dương Ân bị kích thích tới bản tính hung hăng nguyên thủy nhất, xé áo ngục nô trên người, lộ ra thân thể đầy máu, hét lên: “Tử tước ta hôm nay phải xẻ thịt mày!”
Dương Ân đạp lên trước, như một con Long Quy đang đi, khí thế kinh người.
Lang yêu càng ngày càng hung dữ, nó gầm lên, tung người nhào tới cắn cổ Dương Ân.
Dương Ân ra quyền liên tục, da thịt lang yêu cứng rắn, chống lại đòn tấn công của Dương Ân mà không ngừng ngoạm cắn.
Một người một sói, đánh qua đánh lại, cuộc chiến ngày càng kịch liệt, những người khác muốn giúp cũng không chen chân vào được.
Dương Ân có thuật Long Quy lật biển, chỉ mới hiểu lý thuyết, khó phát huy sức mạnh thật sự, nhưng cũng để cho hắn thể hiện uy lực phi thường.
Lang yêu lại có trí khôn, tránh phải, né trái, móng vuốt vồ xuống, gây ra nhiều vết thương trên thân thể của Dương Ân.
Nói về sức mạnh, Dương Ân vẫn chưa phải là đối thủ của lang yêu.
Nó không phải là yêu sĩ sơ cấp, mà đã đạt tới yêu sĩ trung cấp, sức mạnh kinh người.
Nếu không phải Dương Ân đã thông huyệt hai chân thì vốn dĩ không đủ tốc độ để chiến đấu với lang yêu.
Lúc này, hai con lang yêu kia đã bị giết chết, có tên lính gác ngục muốn chạy tới giết con còn lại thì bị đội trưởng Hứa Tử Dương ngăn cản: “Sức mạnh chiến đấu của tên ngục nô này không tầm thường, để hắn đối phó với lang yêu là được”.
Những tên lính gác ngục đều hiểu ý tứ của Hứa Tử Dương thì khẽ gật đầu, nghe theo lời đề nghị của gã.
“Dương Tử tước, sói giết chết ngươi thì cũng không trách ai được”, Hứa Tử Dương nhếch miệng cười lạnh, nói.
Khi Dương Ân đã lâm vào tình cảnh không còn đủ sức chống đỡ, Khỉ Gầy và những ngục nô khác cũng vô cùng lo lắng, nhưng lại không giúp được gì.
Tiểu Man chạy từ trong thạch thất ra thì càng buồn rầu, lo lắng: “Thiếu gia sẽ không có chuyện gì chứ”.
Lúc này, Tiểu Hắc ngẩng mặt lên trời sủa lớn “Oang!”
Tiếng sủa này không giống như bình trường, mà trái lại mang theo một hơi thở hung dữ khác lạ, khiến Tiểu Man sợ tim đập thình thịch.
Con lang yêu kia nghe thấy tiếng sủa này thì động tác nhanh nhẹn của nó bỗng sững lại, trong ánh mắt nó lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
“Chính là lúc này!”, Dương Ân nhãn lực cường đại, thế Long Quy ngưng tụ, dưới hai chân tập hợp thủy lực, sức mạnh trong đan điền và thủy lực tụ lại trong chớp mắt, điên cuồng xông tới phía đầu lang yêu.
Bụp bụp!
Quyền và chưởng đan vào nhau, ánh sáng màu xanh lám lóe lên như một cơn sóng mãnh liệt, sức mạnh kinh người, nổ tung đầu sói.
Đúng lúc này, một mũi tên nhọn hoắt từ không trung lao tới hông con sói, khiến nó nổ tung, máu yêu bắn tung tóe.
– —————–.