Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 77: Đi đến hầm mỏ


Đọc truyện Tuyệt Thế Toàn Năng – Chương 77: Đi đến hầm mỏ

“Thật sự, có việc làm tốt như thế ư?” Gia Vệ vẻ mặt kinh hỉ, hai mắt đều mở to ra, trong mắt tràn đầy hình ảnh về tiền, chỉ thiếu ánh sao vàng lấp lánh trong mắt nữa mà thôi.

Trên mặt Tiểu Cường cũng xuất hiện một nét sợ hãi lẫn vui mừng để cùng phối hợp, có điều hắn cũng không nói gì cả, thêm nữa trong lòng của hắn rất không được tự nhiên, cái này đúng là hắn diễn không đạt.

Có điều chỉ một mình Gia Vệ biểu hiện là đã đủ, hai người trung niên kia đều là vẻ mặt tươi cười gật đầu, một người trong đó nhăn mặt nói: “Có điều phải chịu khó mới làm được, không chịu khó thì người ta sẽ không nhận”.

“Chú yên tâm, hai chúng ta đều là từ nông thôn đến, từ nhỏ làm việc nhà nông, chịu khó chính là truyền thống của chúng ta rồi”. Gia Vệ vội vàng nói, mang theo một nét biểu tình khoe khoang, nhìn như muốn che dấu, nhưng lại càng lộ rõ, khiến hai người trung niên kia đều gật gật đầu.

“Vậy được rồi, các ngươi đi theo ta, chúng ta trước ăn một bữa cơm đã, sau đó lại đi tiếp”. Người trung niên lúc trước nói nói tiếp, hắn quay qua người trung niên khác nói cái gì đó, liền trực tiếp hướng một bên đi tới.

Gia Vệ cùng Tiểu Cường rất nhanh liền đuổi theo, bộ dáng giống như là muốn trực tiếp đi lấy tiền vậy.

Không lâu sau, Gia Vệ cùng Tiểu Cường theo người trung niên kia đi tới một cái phòng không lớn trong một nhà hàng nhỏ, vẫn chưa dừng lại, bọn họ tiếp tục đi vào một cái phòng ở bên trong.

Cả bàn rượu và thức ăn xuất hiện trong tầm mắt của Gia Vệ cùng Tiểu Cường, hai người đều phối hợp nuốt nước miếng, bộ dáng muốn ăn một bữa cơm đầy đủ.

Mà trong căn phòng này, còn có năm người khác, năm người này cùng hai người Gia Vệ và Tiểu Cường không khác mấy, cả năm người đều là đang nuốt nước miếng, thế nhưng không ai dám ăn trước.

“Tốt, vừa đủ 7 người, ăn xong bữa cơm này chúng ta liền đi”. Người trung niên cười to nói, liền mở mấy chai bia, đưa cho mấy người Gia Vệ mỗi người một chai, liền bắt đầu ăn uống.

Trung niên nhân thật ra không ăn gì, hắn chỉ uống chút bia, còn bảy người Gia Vệ, thì trực tiếp ăn uống thả cửa, hận không thể đem chén đĩa cũng ăn vào trong bụng luôn.

Ước chừng nửa giờ sau, bữa cơm cũng kết thúc.

Bảy người ăn uống no đủ, dưới sự dẫn dắt của người trung niên, hướng về bến xe đi tới.

“Quán ăn cách nơi này có chút xa, có điều, tuy rằng không phải khu phố, nhưng cũng là nơi náo nhiệt, khẳng định kiếm được tiền”. Trung niên nhân nói, rồi mang theo bọn Gia Vệ đi tới trước một xe bus cũ nát, bảo bọn họ lên xe.


Mà bảy người Gia Vệ cũng không có hoài nghi, từng người từng người lên xe bus, giống như sắp tới có thể cầm thêm nhiều tiền vậy.

Không bao lâu, xe bus từ từ chạy đi, rời nhanh khỏi bến xe.

“Các ngươi cũng là đi tìm việc làm?” Ngồi ở trên xe bus, Gia Vệ quay sang một thanh niên bên cạnh hỏi.

Người thanh niên này thoạt nhìn không giống loại đầu to mà không có não, nhưng không biết làm sao lại tới chỗ này làm.

Người thanh niên kia liếc mắt nhìn Gia Vệ, rồi cẩn thận nhìn người trung niên kia, mới nhỏ giọng nói: “Ta không biết nấu ăn, có điều ta học rất nhanh, ở đây tiền lương cao, ta muốn ở chỗ này học”.

Rõ ràng người thanh niên này cũng lừa gạt người trung niên kia, bởi vì người trung niên nhận người là đi làm ở quán ăn, mà người thanh niên này có thể là nghe người trung niên nói tới tiền lương thì động tâm, do đó liền nói dối mình biết làm việc.

Chỉ có điều, thanh niên thông minh như vậy, cuối cùng cũng bị người trung niên kia lừa gạt.

Gia Vệ không có nói gì nữa, hắn cũng cảm giác được một ít rung động bên người.

Xoay mặt nhìn lại, Gia Vệ trên mặt lập tức tràn đầy biểu tình kinh ngạc.

Ngồi bên cạnh hắn chính là Tiểu Cường, bây giờ Tiểu Cường toàn thân run rẩy, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Sao thế?” Gia Vệ thấp giọng hỏi.

“Không có… Không có việc gì”. Tiểu Cường trả lời, nhưng ngay cả mặt cũng không ngẩng lên.

“Rốt cuộc là sao?” Gia Vệ mày nhăn lại, Tiểu Cường ngại ngùng có vẻ hơi quá, mặc dù trước đây hắn cũng không có ngại ngùng như thế.

“Thật… Thật không có việc gì”. Tiểu Cường nói.


Lúc này, Gia Vệ thấy được bên tai Tiểu Cường đều đỏ lên.

“Đại trượng phu, có cái gì không thể nói chứ”. Gia Vệ lại nói, nếu như không có việc gì, Tiểu Cường có thể run như vậy sao?

Tiểu Cường chần chờ trong chốc lát, vừa định nói “Không có việc gì”, thế nhưng khi ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt mang biểu tình nghiêm túc của Gia Vệ liền đem lời định nói nuốt lại.

« Ta… Ta muốn đi tiểu ». Một lát sau đó, Tiểu Cường rốt cục nói ra lời, có điều Gia Vệ có thể thấy, sắc mặt của Tiểu Cường so với táo đỏ còn đỏ hơn.

« Đi tiểu thì đi tiểu , có cái gì mà không nói được chứ ». Gia Vệ cười khổ, chợt quay lên phía trước dùng tiếng không phổ thông lớn tiếng nói : « Thúc, có thể ngừng xe được không, chúng ta muốn xuống xe đi tiểu, vừa rồi uống nhiều bia quá ».

Người trung niên quay đầu nhìn Gia Vệ, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ khinh thường.

Bao gồm cả năm thanh niên bị lừa khác, cũng đều là dung ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Gia Vệ, bởi vì Gia Vệ uống có nửa chai bia, thế mà nhiều?

Rất nhanh, người trung niên kia liền cho xe bus dừng lại, tất cả mọi người xuống xe đi tiểu.

Lúc này mọi người cũng đều nhận thấy, hiện tại bọn họ đã rời khỏi khu đô thị, nơi này hẳn là vùng ngoại thành, bốn phía đều là ruộng đồng, người ở có vẻ thưa thớt.

“Tình hình nơi đây các ngươi không biết, cách đó không xa có một thị trấn nhỏ, độ náo nhiệt so với đô thị cũng không kém”. Người trung niên kia cười nói.

Mấy người không nghi ngờ gì, mặc dù là không có buồn tiểu, cũng đều cố phóng xa vài giọt, đỡ sau này đến đó phải mất mặt.

Tiểu Cường cũng rất nhanh đi tiểu xong, quay lại thấp giọng nói cảm ơn với Gia Vệ, lúc này mới cùng mọi người lên xe bus.

Lại hơn một giờ sau, gần đến trưa, xe bus rốt cục dừng lại.

Ở đây đúng là một nơi náo nhiệt, nhưng cũng không phải là trị trấn, mà giống như là một căn cứ nơi hoang dã, trong vòng mười dặm xung quanh không có bóng người, chính xác thì phía trước không có thôn xóm, phía sau không có nhà cửa.


Xuống xe bus, tất cả mọi người đều biến sắc.

Mà người trung niên kia cũng không còn mang vẻ mặt tươi cười nữa, mà biểu hiện trên mặt biến thành nhe rang cười.

“Lão đầu, lại có bảy tên, sinh ý tốt a”. Mấy người thanh niên cởi trần đánh bài bên kia quay qua người trung niên nói.

“Coi như cũng được, gần đây vừa lúc đến thời gian thi đại học, thanh niên thi rớt đều là đi ra ngoài làm công, đối với những trẻ trâu mới vào xã hội này, lão tử ta còn không bị thất thủ bao giờ”. Người trung niên kia cười to nói.

Lúc này, năm thanh niên cùng đi với bọn Gia Vệ sắc mặt đại biến, biết mình bị lừa gạt rồi.

Chỉ có điều, bọn họ lại không có can đảm bỏ chạy, bên cạnh ngoại trừ một bàn sáu người đang đánh bài, vẫn còn có mấy người đại hán dữ tợn cầm súng đi lại, đồng thời bên cạnh có thêm năm, sáu con chó săn cao cỡ nửa người, nếu như bọn họ chạy trốn, nòng súng đen ngòm cùng mấy con chó săn kia sẽ đuổi theo bọn họ, cho bọn hắn ăn hành.

“Chú, bác, ông, người bỏ qua cho ta đi, cha mẹ ta chỉ có một đứa con trai là ta, ta muốn kiếm tiền cho cha ta xem bệnh, xin người thương xót bỏ qua cho ta đi”. Trong năm người, một cái thanh niên mang kính mắt trực tiếp quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lóc kể lể nỗi khổ của mình, hy vọng có thể lấy được đồng tình từ mấy người kia.

Thế nhưng, hắn cũng không nghĩ xem, những người này làm nghề này, bọn chúng có thể có lòng đồng tình hay sao?

“Được, tha cho ngươi, chính ngươi đi về đi”. Khiến cho mọi người đều kinh ngạc, người trung niên lại là gật đầu đáp ứng, còn tự mình mang thanh niên mang kính đứng dậy.

“Cảm ơn chú, cảm ơn chú…” Thanh niên mang kính liên tục nói cảm ơn, dưới cái phất tay của người trung niên, hướng về phía xa chạy đi.

Còn đại hán dữ tợn bên cạnh cũng không có ngăn cản, thậm chí mấy người đánh bài cũng giống như là đều không thấy, tiếp tục cùng nhau đánh bài.

Ngay khi thanh niên mang kính chạy được khoảng 20 thước, một đại hán dữ tợn cầm súng ngắm lên, nhắm vào sau ót thanh niên mang kính.

Chỉ có điều, người trung niên mang bọn Gia vệ đến lại khoát khoát tay, ý bảo đại hán kia đem súng ngắm buông xuống.

“Trước mắt lão tử cho các ngươi bài học đầu tiên, ai nếu muốn chạy trốn, thì đây chính là kết cục của các ngươi”. Nói xong, người trung niên cười dữ một tiếng, phất phất tay, hai con chó săn liền được thả ra.

Tất cả mọi người vẻ mặt run lại, hai con chó săn này, quả thật giống như dã thú, hàm răng sắc nhọn, tứ chi to khỏe, đừng nói hai con, chỉ cần một con cũng có thể đơn giản giết chết thanh niên mang kính.

Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Gia Vệ u ám lại, đáy mắt tràn đầy ý băng lãnh, nhưng vẫn không có biểu hiện ra ngoài.


Mà chính lúc này, Tiểu Cường đột nhiên bước về trước một bước, làm ánh mắt mọi người đều bị thu hút lại đây.

Ngay lập tức, mấy họng súng đen kịt liền chỉa vào Tiểu Cường.

“Thế nào, tiểu tử, ngươi cũng muốn chạy trốn hả?” Người trung niên dữ tợn cười hỏi một tiếng.

Trên mặt Tiểu Cường lúc này không còn có vẻ ngại ngùng, vẻ mặt băng lãnh, khiến hắn thoạt nhìn không hề giống người bình thường.

Lúc bình thường, hắn giống như là một đại nam hài, mà bây giờ, hắn lại giống một sát thủ băng lãnh.

“Không, hắn không có chạy trốn, chú, chúng ta cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể làm, chỉ cần không giết chúng ta, chúng ta cái gì cũng có thể làm”. Gia Vệ liền vội vàng kéo Tiểu Cường, trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi nói.

Mà mấy họng súng đen kịt kia lúc này cũng thu lại, dù sao Tiểu Cường thoạt nhìn rất giống một học sinh mới tốt nghiệp trung học, có thể có bao nhiêu sức chiến đấu chứ?

“Thế này mới tốt, ta cũng không muốn lại mất đi một nghìn đồng tiền”. Người trung niên nhìn Gia Vệ nói.

Một người một nghìn đồng, nếu như người trung niên tìm được người chịu làm việc, hắn tất nhiên vẫn còn được thêm tiền, đây cũng là vì sao hắn tình nguyện mất đi một nghìn đồng cũng muốn bọn Gia Vệ nhìn kết cục của việc chạy trốn.

Không bao lâu, xa xa vang lên tiếng chó sủa cùng tiếng kêu thảm thiết, mấy người Gia Vệ đều quay mặt đi, không dám nhìn tình huống bên kia.

Hai con chó dữ, mất không bao lâu thời gian, liền kéo hai đoạn thân thể trở về, máu tươi kéo thành một đường, cực kì kinh khủng.

“Con mẹ nó thấy chưa? Nếu như các ngươi dám chạy trốn, thì đây chính là kết cục của các ngươi”. Người trung niên vẻ mặt dữ tợn chỉ vào hai đoạn thân thể kia, quay qua bọn Gia Vệ nói.

Lúc này, mùi nước tiểu tanh hôi bỗng nhiên xuất hiện, bốn người bị lừa kia đều bị sợ đến nỗi tiểu ra quần luôn.

Hai người Gia Vệ cùng Tiểu Cường đều cúi đầu, không cho trung niên nhân nhìn thấy sự kiềm chế muốn giết người.

Nhưng ngay lúc đó, chợt nghe một âm thanh “phốc” vang lên, một tia máu tươi trực tiếp rơi đến trước mặt Gia Vệ cùng Tiểu Cường, hiện rõ trong tầm mắt bọn họ.

Hai người lập tức ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt họ, chính là trên trán người trung niên kia có một lỗ máu, đầu của hắn không biết bị vật gì xuyên qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.