Đọc truyện Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận – Chương 39: Cá Lớn Trôi Sông
Nhìn theo bóng lưng cô độc của Triệu Nhạc xoay người bước vào bên trong, Tiêu Bách Thần mới bắt đầu nhấn ga, lao vụt đi ngay trong đêm, chỉ còn để lại chút bụi mờ mịt bay tán loạn trong không trung, cũng giống như chính lòng người càng lúc càng trở nên phức tạp.
“Kít!!!”
Nghe tiếng động cơ dừng lại trong hầm để xe, Tiêu Hoàng Long hơi ngả người mà ngó ra cửa xem xét.
Đúng như ông dự đoán, Tiêu Bách Thần đã trở về nhà.
“Cha, vẫn chưa đi ngủ hay sao?”
Anh mệt mỏi cất giọng hỏi, đoạn nằm vật ra ghế, tiện tay với lấy một vài quả nho Mỹ nhấm nháp.
“Nay con biết mình đã gây sự với ai rồi hay không?”
Tiêu Hoàng Long vừa lúi húi làm một vài động tác tập thể dục, vừa cong môi hỏi anh.
Nhìn gương mặt giương giương tự đắc của con trai nuôi, ông chỉ khẽ thở dài.
Thằng nhóc này mặc dù không phải con ruột của Tiêu Hoàng Long nhưng lại mang trong mình dòng dõi máu chiến không khác gì ông cả.
Ông còn nhớ, năm anh mười bảy tuổi, trong lúc được thầy dạy võ dạy cho chiêu thức dùng sức mạnh của cơ tay để đập tan các vật cứng, Tiêu Bách Thần đã rất khổ sở vì không thể nào tập được.
Mỗi lần tập đập vỡ hai, đến ba viên gạch chồng lên nhau một lúc, hai bàn tay Tiêu Bách Thần đều như muốn trút hết toàn bộ da thịt ra ngay lập tức.
Thầy dạy võ cho anh có phần chán nản, chép miệng mà bất lực nói:
“Bách thần, thầy nghĩ con không có duyên học võ đâu.
Con nên thưa với ông chủ rằng con thích hợp với việc học trên sách vở hơn là tập luyện!”
Tiêu Bách Thần khi đó đang nung nấu ý định trả thù nhà họ Triệu, ngay khi nghe câu nói chê trách này của thầy, tức khắc trong đầu toàn bộ mạch máu đều tê dại.
Suốt đêm hôm đó, anh nhốt mình trong bãi tập nhà họ Tiêu, sai thuộc hạ xếp hết chồng gạch này đến chồng gạch khác, đập đến gãy cả hai ngón tay.
Tiêu Hoàng Long vừa trách vừa xót xa:
“Thằng nhóc, có cần phải nổi điên đến thế hay không?”
Cho đến tận bây giờ, Tiêu Hoàng Long vẫn nhớ như in từng câu từng chữ trong câu đáp của Tiêu Bách Thần:
“Nếu con không đập vỡ được số gạch này, nhà họ Tư sẽ mãi chôn chân tại chỗ!”
Hai cha con đang mải hồi tưởng lại chuyện quá khứ thì bên ngoài chợt vang lên tiếng nói của Trịnh Hải:
“Ông chủ, cậu chủ, có người của chính phủ tới!”
Nghe đến hai từ “chính phủ”, tâm mi Tiêu Hoàng Long khẽ động.
Đã hơn chín giờ tối, rốt cuộc là thế lực chính phủ nào lại tìm đến ông vào giờ này?
“Việc của cha con sẽ không tham dự.
Con lên lầu trước!”
Người đến là bộ trưởng Bộ tham mưu Lâm Vinh Hải, một con mã tốt trong tay Tiêu Hoàng Long, giúp ông dễ dàng qua mặt cảnh sát để tiến hành những vụ làm ăn ngầm trong giới xã hội.
Ngược lại, về phía Tiêu Hoàng Long cũng sẽ bí mật đứng sau chống lưng cho con đường thăng tiến của Lâm Vinh Hải luôn được rộng rãi, thoáng đãng.
Nếu có bất kỳ một thế lực nào định nhảy vào xâu xỉa Lâm Vinh Hải, Tiêu Hoàng Long sẽ phái người xử lý nhanh gọn.
Cuộc làm ăn lớn này đều có lợi cho cả hai, không ai chịu thiệt.
Do vậy, cả hai bên đều rất vui vẻ và toại nguyện.
“Ông Tiêu, thứ lỗi cho tôi đến vào giờ này! Nhưng mà có một việc quan trọng, tôi không thể không nói cho ông biết!”
Tiêu Hoàng Long liếc ánh mắt sắc lạnh về phía đám thuộc hạ đang chắp tay đứng bên cạnh.
Lập tức họ đều hiểu ý, đoạn đồng loạt cúi đầu chào rồi lui ra ngoài tiền sảnh.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại duy nhất hai người đàn ông quyền lực đó là Tiêu Hoàng Long và Lâm Vinh Hải.
Tiêu Hoàng Long ngả người ra sau ghế, thờ ơ hỏi lại:
“Sao vậy? Chuyện quan trọng mà ông nói đến là gì? Ông Lâm hãy nói thẳng một lần cho ruột nó thẳng!”
Lâm Vinh Hải đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một người nào đó, chưa vội trả lời câu hỏi của Tiêu Hoàng Long ngay:
“Bách Thần đâu? Ông gọi thằng bé xuống đây.
Chuyện này có liên quan đến nó!”
Tiêu Hoàng Long toan lên lầu gọi Tiêu Bách Thần thì anh đã xuống từ lúc nào.
Nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của anh, Tiêu Hoàng Long chỉ khẽ lắc đầu.
Càng ngày tính cách của anh lại thêm nổi loạn và lạnh lùng.
“Chú Lâm cứ làm theo những gì cha cháu nói, chú hãy vào thẳng vấn đề đi!”
Lâm Vinh Hải gật gật đầu, đoạn trầm giọng nói:
“Chuyện này có liên quan đến Triệu Tư Mỗ, cho nên chú mới đích thân đến đây, cốt để gặp cháu là chính.”
Triệu Tư Mỗ!
Vừa hay anh cũng đang tích cực chuẩn bị cho những bước báo thù đầu tiên của mình đối với gia tộc nhà họ Triệu.
Trong suốt hai năm ngấm ngầm hi sinh bản thân để vào làm rể nhà lão, mục đích truy tìm chứng cớ giết người do Triệu Tư Mỗ thực hiện của anh vẫn chưa thành công.
Con cáo già quỷ quái đó giấu nhẹm toàn bộ sổ thừa kế, sổ chứng nhận tài sản, giấy tờ đứng tên cha mẹ anh, cùng một loạt bằng chứng về các vụ bê bối, giết người mà lão gây ra rất kỹ lưỡng.
Ngay cả một cọng tóc cũng đừng hòng lão để người khác tìm thấy được.
Bởi vậy hai năm qua, Tiêu Bách Thần quả thực đã bỏ phí mất quãng thời gian làm rể không công, lại còn nhẫn nhịn mà chịu nhục nhã.
Thế nhưng, trong hai năm này anh cũng đã học được không ít điều có ích cho màn sát phạt sắp tới.
“Lão cái già đó lại có âm mưu gì hay sao, chú Lâm?”
Tiêu Bách Thần ngờ vực hỏi.
Anh không tin không có chuyện gì có thể qua mắt được khả năng thám thính, dò la vượt trội của Lâm Vinh Hải.
Trước gương mặt vô cảm nhưng vẫn ánh lên một vài tia chờ đợi của Tiêu Bách Thần, Lâm Vinh Hải bật cười lớn, đoạn lôi từ trong chiếc cặp đen mỏng mà ông ta mang theo ra một xấp tài liệu, gồm khoảng hơn hai mươi tờ giấy, đem ném mạnh xuống mặt bàn làm bằng ngọc phỉ thúy bào nhẵn, tự đắc đáp:
“Một năm trước, Triệu Tư Mỗ thực hiện dự án khai thác mỏ vàng lớn tại Ấn Độ.
Tập đoàn của lão ta nhờ vào quan hệ với cảnh sát Ấn Độ nên dễ dàng tìm ra mỏ vàng ngầm rộng lớn, thu về một vốn hời kếch xù!”
Cặp lông mày sắc bén của Tiêu Bách Thần khẽ nhếch lên rồi lại bất ngờ chau lại.
Việc này anh cũng đã biết từ lâu, trong đợt tình báo của Trịnh Hải một năm về trước.
Dự án khai thác quặng vàng của Triệu Thị đang trên đà phát đạt thì bỗng dưng Triệu Tư Mỗ hạ lệnh rút quân chỉ sau hai ngày bắt đầu xúc tiến.
Do vậy, Tiêu Bách Thần cũng đã ngầm thầm phán đoán, phía đằng sau hành động gấp gáp này của lão ta nhất định có chứa uẩn khúc lớn.
“Ông già Lâm đáng chết, còn không mau nói ra, đừng để tôi phải đá đít ông cuốn xéo ra khỏi đây!”
Tiêu Hoàng Long sốt ruột lên tiếng mắng.
Xưa nay ông chúa ghét dây dưa, dài dòng, cứ một lần nhanh gọn cho xong, thế có phải hay hơn không?!
Hừ…!
Lâm Vinh Hải đưa mắt nguýt dài Tiêu Hoàng Long một cái.
Đoạn chỉ vào đống tài liệu trên bàn, trầm giọng nói:
“Trong khi tiến hành đưa máy dò vàng vào sâu bên trong quặng ngầm, lãnh đạo phụ trách giám sát trong công ty lão ta đã để xảy ra một sơ suất lớn.
Vì chủ quan không kiểm soát, giám sát nhân viên kỹ lưỡng, bọn chúng đã khiến cho gần hai mươi nhân viên và công nhân đi theo bị chôn vùi dưới đống đá vụn do sập hầm.
Tuy nhiên, tin tức này đã nhanh chóng bị người của Triệu Tư Mỗ ngấm ngầm bịt miệng!”
Ồ! Đây quả là một tin tức chấn động!
Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên đầy thỏa mãn.
Không cần Lâm Vinh Hải giải thích thêm nhiều nữa, trong đầu anh cũng đã tự khắc vạch ra kế sách tiếp theo cần phải làm là gì.
Con cá lớn này, phải cho lão một vố thật đau mới được!
——————.