Đọc truyện Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận – Chương 37: Tự Vả Vào Mặt Ba Cái
Ôi Shit!!!
Tứ Quý buông miệng chửi thề.
Hai ông tổ đây chẳng lẽ định phá tan nát cửa hàng này thì mới mãn nguyện hay sao?
Thân làm quản lý mà ông ta không giải quyết cho ra nhẽ, phen này chắc chắn chuẩn bị thu dọn hành lý mà cuốn xéo khỏi đây.
“Người đâu, bắt gã thanh niên kia lại cho tôi!”
Suy đi tính lại một hồi, Tứ Quý nhận ra, muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này thì phải bắt đầu xử lý từ kẻ yếu thế nhất, đó là Tiêu Bách Thần.
Mặc dù anh có võ công nhưng anh lại chỉ có một mình, vẫn sẽ yếu thế hơn so với đám người đông đảo trước mặt.
Bảo vệ nghe lệnh lập tức lao đến bên cạnh Tiêu Bách Thần, cơ hồ muốn gô cổ anh lại.
Chiêu Bội nén đau, đỡ Thiên Kim dậy, hiện tại người của hắn đã tới, Tiêu Bách Thần đừng hòng chạy thoát.
Tiêu Bách Thần bị dồn vào thế bí.
Anh chỉ có một mình, còn lại toàn bộ mấy chục người kia đang nhìn chòng chọc vào anh như hổ đói, chỉ thừa cơ hội mà lao vào cho anh một trận tơi bời.
Sắc mặt của Tiêu Bách Thần vẫn không thay đổi dù chỉ là một cái nháy mắt, anh khẽ cong môi, lạnh lùng nói:
“Hừ, tôi khuyên anh nên biết điều rút người về đi.
Bằng không thì hậu quả tự khắc nhận lấy!”
Chiêu Bội vẫn chưa hết căm phẫn, quyết sống chết một lần với anh.
Hắn trừng lớn đôi mắt, nhìn anh chằm chặp.
Tuy nhiên, ngay khi đám người kia định lao vào tóm lấy Tiêu Bách Thần, ngoài đường chợt vang lên một loạt súng nổ inh tai nhức óc.
“Mấy thằng ngốc này, tao chưa cho phép mà đã dám nổ súng!”
Chiêu Bội tức giận, chỉ đám thuộc hạ quát lớn.
Thế nhưng, kẻ nào kẻ nấy đều đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu khẳng định:
“Giám đốc à, không phải chúng em làm!”
“Vậy thì ai làm?”
“Cậu chủ!!!”
Vừa lúc đó, khoảng ba mươi người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, bên hông đặt súng, gương mặt lạnh lùng, hung ác, từ từ bước vào bên trong quầy hàng.
Chiêu Bội cùng thuộc hạ của hắn há hốc miệng kinh ngạc, chưa kịp phản bác thì đã bị những người đàn ông to lớn kia dồn hết vào một góc, mở cò súng, sẵn sàng bắn chết bất cứ lúc nào.
“Lão gia thấy cậu để quên đồ nên đã sai chúng tôi đem đến đây cho cậu!”
Trịnh Hải vốn là một trong những thuộc hạ thân cận nhất của Tiêu Hoàng Long, bởi vậy nên tác phong làm việc và xử lý tình huống đều nhanh nhẹn và lãnh cảm hệt như chủ nhân của mình.
Tiêu Bách Thần gật nhẹ đầu, thoải mái vươn vai mấy cái:
“Ây da, lâu rồi không được vận động.
Nay có dịp tập lại một vài đường quyền, tự khắc cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn hẳn!”
Vừa nói, anh vừa quay sang nhìn Chiêu Bội.
Gương mặt của hắn hiện tại đã chuyển sang lúc xanh lúc trắng, không dám tin vào những gì mà chính mắt hắn đang trông thấy.
Chẳng lẽ hắn đã ngu ngốc mà đắc tội với một nhân vật lớn nào hay sao?
Nhìn đám thuộc hạ này khắp người đều toát lên khí chất sang trọng, quyền uy kinh người, vậy thì chắc chắn chủ nhân của họ phải là một nhân vật tầm cỡ!
Hơn nữa, họ còn cung kính gọi gã thanh niên trước mặt này là, là “cậu chủ”.
Chiêu Bội bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, sợ hãi đến tái mét, thiếu chút nữa thôi là hắn đã bỏ của chạy lấy người.
Tiêu Bách Thần đón lấy thẻ đen từ tay của Trịnh Hải, đoạn bước đến trước mặt Mỹ Ly, thản nhiên mà nói:
“Phiền cô gói lại cẩn thận chiếc túi xách kia!”
Mỹ Ly run run gật đầu vâng dạ, đoạn ôm túi chạy nhanh vào bên trong.
Người thê thảm nhất lúc này không ai khác ngoài Tứ Quý.
Ông ta nhìn đám người khủng bố trước mặt mà mi mắt co giật không ngừng, miệng liên tục cầu trời phù hộ.
“Các người, rốt cuộc là ai?”
Chiêu Bội ấp úng nhìn về phía Tiêu Bách Thần, gặng hỏi.
Nghe tiếng hắn, Trịnh Hải bèn chậm rãi quay đầu lại nhìn, ngữ khí lạnh băng không kém Tiêu Bách Thần:
“Vương Chiêu Bội, hai mươi sáu tuổi, giám đốc công ty xăng dầu Lục Xuyên, cha là Vương Hải Quân, bác sĩ nghỉ hưu.
Bên dưới còn có một người em gái đang du học bên Singapore!”
Những lời Trịnh Hải nói như tát thẳng vào mặt Chiêu Bội một gáo nước lạnh.
Hắn khẽ rùng mình kinh hãi.
Đám người này chỉ trong phút chốc đã có thể điều tra ra toàn bộ lai lịch nhà hắn.
Vậy thì, những việc làm ăn phi pháp bao nhiêu năm nay của hắn không cẩn thận cũng sẽ bị bại lộ.
Thiên Kim đưa mắt nhìn hắn, thì thầm nói:
“Anh sợ bọn chúng à? Chẳng lẽ giám đốc công ty dầu khí lớn nhất Giang Châu lại đớn hèn, nhu nhược đến thế hay sao?”
“Em yên lặng đi.
Hiện tại anh còn chưa biết rõ lại lịch của bọn chúng, đâu có thể tùy ý mà làm càn được!”
Không khí nặng nề bao trùm toàn bộ cửa hàng, không một ai dám ho he lên tiếng.
Ngay khi Mỹ Ly mang chiếc túi xách đã được gói hết sức cẩn thận ra, Tiêu Bách Thần cũng vừa hay lướt nhìn đồng hồ.
Đã hơn bốn giờ chiều, chắc Triệu Nhạc cũng tan học rồi.
Mỹ Ly đưa tay quẹt thẻ thanh toán.
Lập tức mồ hôi trên người cô ta ướt đầm như tắm, không ngừng túa ra trên trán.
Tứ Quý thấy động tác của Mỹ Ly chậm hẳn lại, bèn đưa mắt ngó thử vào số dư tài khoản hiển thị trên màn hình, lập tức trong người cả kinh, đôi chân đang đứng cũng trở nên run rẩy.
Số dư tài khoản hiện thị hơn mười lăm số “không” tròn trĩnh!
Tên chủ tài khoản: Tiêu Bách Thần
Nhà họ Tiêu? Cậu chủ Tiêu?
Chiêu Bội nghe đến chữ “Tiêu” mà trong lòng bất giác run lên một chặp.
Bất kể thế lực nào tồn tại trong Giang Châu này chỉ cần nghe tên nhà họ Tiêu là đã bội phần kinh sợ.
Tên tuổi của Tiêu Hoàng Long và Tiêu Bách Thần, không phải ai cũng dễ chọc.
Thật không thể ngờ, gã thanh niên ăn mặc nhếch nhác kia lại chính là cậu chủ họ Tiêu, Tiêu Bách Thần danh tiếng lừng lẫy.
Chiêu Bội hắn quả thực đã đắc tội nhầm người!
“Cậu Tiêu, tôi không biết anh là cậu Tiêu, nhất thời cư xử không phải phép.
Mong cậu rộng lượng bỏ qua!”
Chiêu Bội sợ hãi lập tức cúi đầu, mở miệng xin thứ lỗi lia lịa.
Nếu không có nhà họ Tiêu đứng ra chống chân, công ty dầu khí của hắn ắt sẽ bị các thế lực ngầm khác lao vào xâu xỉa, cắn xé.
Mấy năm qua, nhờ cha hắn có chút quen biết với Tiêu Hoàng Long, muối mặt cầu xin Tiêu Hoàng Long đứng ra bảo vệ công ty hắn, thế nên hắn mới yên ổn hô phong hoán vũ trong giới dầu khí cho đến bây giờ.
Không ngờ hôm nay, chỉ vì vài phút sĩ diện, hắn lại vô tình ăn gan hùm mà đắc tội với cậu chủ nhà họ Tiêu.
Thiên Kim đứng bên cạnh hắn nãy giờ, nhìn dáng vẻ nhu nhược, hèn kém của bạn trai, không chịu được mà giơ tay chỉ thẳng vào mặt hắn quát lớn:
“Anh hèn kém vừa vừa thôi, Chiêu Bội.
Nhìn anh lúc này xem, trông có khác gì một con chó luồn cúi hay không?”
Chát!
Đôi má trắng ngần của Thiên Kim lập tức ửng đỏ, cô ta ôm mặt sững người mà ngây ngốc.
Chiêu Bội thu tay lại, hừ lạnh đe dọa:
“Cô hãy ngoan ngoãn cho tôi.
Cậu ta là Tiêu Bách Thần, Tiêu Bách Thần đấy, cô có biết không hả?”
Chứng kiến một màn cãi lộn nực cười này, Tiêu Bách Thần chỉ khẽ nhếch môi, cười khẩy.
Anh bước lại gần phía Chiêu Bội, hừ lạnh đáp:
“Tha thứ cho anh, được thôi.
Nhưng với một điều kiện…!”
Hai mắt Chiêu Bội lập tức cảnh giác, dè dặt hỏi:
“Điều kiện nào tôi cũng sẽ chấp thuận.
Chỉ mong cậu chủ Tiêu có thể bỏ qua!”
“Tự vả vào mặt mình ba cái!”…
——————.