Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 20: Người Tình Bỉ Ôi


Đọc truyện Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận – Chương 20: Người Tình Bỉ Ôi


Buổi tối, Triệu Hinh sau khi đã dùng bữa xong xuôi bèn trang điểm thật đẹp, ngồi dưới sảnh rung đùi chờ Tô Thạc Hiên tới.
Cô ta còn không quên gọi Tư Kiệt lại, dài giọng mà chế giễu: “Lát nữa gọt sẵn cho tôi một ít táo để vào tủ lạnh.

Xong việc tôi và Thạc Hiên còn phải ăn để lấy lại sức.

À mà này, cấm anh được đặt chân lên trên lầu, nghe chưa?” Tư Kiệt làm bộ buồn bã, đôi mắt khẽ cụp xuống, gật đầu vâng vâng dạ dạ.
Anh thu dọn bát đĩa, đoạn bước ra ngoài tiền sảnh, vươn vai mấy cái.

Ánh trăng đêm nay sáng quá, cảm tưởng như mặt trăng trên cao kia có thể soi rõ được lòng dạ con người vậy.
Tư Kiệt chợt trông thấy phía đằng xa là bóng hình của Triệu Nhạc đang cô độc ngồi trên chiếc xích đu được đặt ở trong vườn.
Anh quay đầu lại, đưa mắt nhìn vào trong nhà, thấy Triệu Hinh vẫn còn đang nằm dài ra sofa nghe điện thoại, cặp chân trắng nõn thon dài của cô ta vẫn không ngừng đung đưa qua lại.
Hai chị em với hai tính cách trái ngược hẳn nhau, vì vậy nên dấu là chị em ruột thịt nhưng tình cảm của hai người chẳng khác gì người ngoài.
Tư Kiệt do dự một lúc rồi hít một hơi thật sâu, bước tới bên cạnh Triệu Nhạc.
Nhìn thấy anh, Triệu Nhạc cũng không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ hời hợt nói: “Anh không lên phòng nghỉ ngơi, còn theo em ra đây làm gì?” “Cha mẹ đi vắng nên cũng thảnh thơi đôi chút, thấy em ở đây một mình, anh đến hỏi thăm em.” Tư Kiệt khoanh tay đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn lên trên bầu trời cao thăm thẳm.
Hai người vốn nói chuyện với nhau rất ít, chỉ đôi ba câu là cùng, cứ đứng lặng lẽ bên nhau như thế, kể cũng là một điều rất hay.
Bất chợt, Triệu Nhạc khẽ thở dài, đoạn mỉm cười nói tiếp: “Anh rất giống một người bạn cũ hồi nhỏ của em.


Trên mặt anh ấy cũng có một vết bớt như thế.
Chỉ tiếc là, đã hơn mười năm qua đi, em chưa có dịp được gặp lại anh ấy.” Ẩn sâu trong câu nói của Triệu Nhạc, Tư Kiệt cũng có thể nghe ra một nỗi buồn thầm kín luôn được che giấu ở trong lòng cô.

Rất có thể cậu bé kia chính là thanh mai trúc mã của Triệu Nhạc, hoặc cũng có thể là người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ chẳng hạn.
Tư Kiệt cũng nở nụ cười hiền lành đáp lại.

Nếu Triệu Nhạc không phải là con gái của Triệu Tư Mỗ, anh nhất định sẽ đưa cô đi theo mình, cùng nhau rời khỏi cái gia đình tàn độc, thâm hiểm, không có tình người này.
Không khí giữa anh và cô mỗi lúc càng thêm ngượng ngùng, khó xử hơn.
Một lát sau, từ phía cổng biệt thự, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi tiến vào.

Không cần hỏi Tư Kiệt cũng đã biết là ai.
Triệu Hinh từ trong nhà lao vụt ra, nhảy phốc lên người Tô Thạc Hiên mà hôn ngấu nghiến.

Cô ta hoàn toàn không có một chút gì gọi là xấu hổ cả, coi như ở đây chỉ có mình hai người bọn họ vậy.
Tô Thạc Hiên bế bổng Triệu Hinh trên tay, đưa mũi mình mà cọ cọ vào mũi cô ta vô cùng thân mật.
Hắn chợt trông thấy Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc đang ngồi ở xích đu ngoài vườn, bèn nháy mắt ra hiệu với Tư Kiệt, đoạn thích chí mà cười phá lên, cùng Triệu Hinh bước nhanh vào trong nhà.
Tiếp sau đó hai người họ làm gì thì tự khắc chúng ta đều biết.

Triệu Nhạc chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này mà vành tai chợt nóng bừng lên, ngượng ngùng mà quay mặt đi chỗ khác.
“Trời cũng đã muộn rồi, em mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi!”.
Tư Kiệt nhẹ nhàng cất giọng nhắc nhở cô.
Triệu Nhạc khẽ gật đầu đồng ý, đoạn tạm biệt Tư Kiệt, xoay người bước lên trên lầu.
Chờ cho bóng lưng của Triệu Nhạc khuất hẳn sau cánh cửa biệt thự, Tư Kiệt nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra một chiếc tai nghe màu đen, đeo vào bên tai, thân hình khẽ lắc lư giống như đang tận hưởng âm nhạc vậy.
Thế nhưng sự thật là anh đang nghe lén động tĩnh bên trong phòng của Triệu Hinh.

Nhân lúc cô ta đang tắm, Tư Kiệt sử dụng máy nghe trộm siêu nhỏ do cha nuôi chuẩn bị sẵn cho anh, cẩn thận gắn nó vào một kẽ hở nhỏ xíu ở bên dưới gầm giường.
Mặc dù máy nghe trộm siêu nhỏ nhưng khả năng thu âm lại cực kỳ tốt, bất kể một tiếng động nhỏ diễn ra đều bị nó thu lại một cách rất sắc nét.
Tư Kiệt đeo tai nghe mà cơ thể cũng trở nên căng cứng như dây đàn, đôi mắt không ngừng cẩn thận mà quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

Tô Thạc Hiên bế Triệu Hinh vào trong phòng, sau đó đem cô ta đè dưới thân, đắc ý mà thì thầm nói: “Cục cưng, đêm nay em đẹp quá!” “Cục cưng”! Tư Kiệt xém chút nữa thì nôn oe, ruột gan bất giác sôi lên ng ục.

Tô Thạc Hiên dẻo miệng như thế, chẳng trách Triệu Hinh lại chết mê chết mệt hắn ta.
Tiếp sau đó là một chuỗi âm thanh kéo khóa váy, cởi quần, tiếng da thịt va vào nhau lẹp bẹp…
khiến người nghe cũng phải mặt đỏ tía tai.
Tư Kiệt cố tỏ ra bản thân mình rất bình tĩnh, tự hứa phải thật bình tĩnh.

Dù sao thì anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường như bao người khác mà thôi.
Khoảng chừng gần một tiếng sau, cuối cùng hai kẻ kia mới chịu tách nhau ra, nằm vật trên giường mà thở hổn hển.
Tô Thạc Hiên đưa tay vuốt ve mơn trớn, bóp nhẹ lấy vòm ngực đấy đà của Triệu Hinh, lân la dụ dồ: œ› “Hinh Hinh, em đã suy nghĩ kĩ về những gì anh đã nói hay chưa?” Đến lúc rồi! Tư Kiệt lập tức tập trung cao độ, dỏng tai lên nghe ngóng.
Triệu Hinh im lặng trong giây lát, mãi một lúc sau mới chịu trả lời Tô Thạc Hiên: “Anh à, cha vẫn thường cho em rất nhiều tiền sinh hoạt.

Hơn nữa cha mẹ đã hứa sẽ sang tên căn biệt thự này cho em nếu em chịu đồng ý lấy Tư Kiệt.

Số tiền này cũng đủ để em và anh ăn chơi nhảy múa xả láng một phen rồi!” Tô Thạc Hiên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình, cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Triệu Hinh, lại giở giọng ngon ngọt mà dụ dỗ: “Anh hiểu, anh hiểu.

Nhưng em thử nghĩ mà xem, nếu cha mẹ em sẵn lòng sang tên căn biệt thự này cho em thì họ đã làm từ hai năm trước rồi, đâu để kéo dài đến tận giờ này.” Thấy Triệu Hinh yên lặng không đáp, Tô Thạc Hiên lại càng được nước mà lấn tới, hắn tiếp tục mở giọng mà thuyết phục người tình: “Còn chưa kể cha em nữa, chắc chắn ông ấy sẽ có rất nhiều bồ nhí ở bên ngoài.

Chưa biết chừng mấy cô bồ kia đã hạ sinh cho ông ta một thằng con trai kháu khỉnh đấy chứ.

Tài sản của ông ta không trao hết cho con trai đích tôn mới là lạ đấy!” Nghe đến đây, Triệu Hinh thật sự đã bị thuyết phục.


Cô ta vốn dĩ rất tham tiền, để cướp được một xu, một cắc của cô ta cũng đừng hòng.
Trầm ngâm một lát, Triệu Hinh bèn thỏ thẻ hỏi lại Tô Thạc Hiên: “Vậy giờ em phải làm thế nào?” “Em đi lấy chìa khóa két sắt cho anh.

Anh và em sẽ mở khóa két sắt, đem số tiền này đi.” Tô Thạc Hiên mừng rỡ nói.
Thế nhưng, Triệu Hinh vẫn còn cảm thấy hơi sợ.
Ngộ nhỡ ông bà Triệu mà biết được, nhất định sẽ thẳng tay mà đuổi cổ cô ta ra khỏi nhà mất.
“Em yên tâm đi.

Anh sẽ ngụy trang thành một vụ cướp của.

Đảm bảo chúng ta sẽ hoàn toàn bình yên!” Tô Thạc Hiên khẽ cong môi, nhếch miệng cười khẩy.

Tài sản nhà họ Triệu, nhất định sẽ thuộc về tay hắn mà thôi!
——————.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.