Đọc truyện Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi – Chương 58: Say nằm gối mỹ nhân! Đẹp thay! Chua thay!
Edit: Diệp Lưu Nhiên
_________________________
Một đám người theo sát sau lưng, Mộ Khinh Ca lười để ý tới. Mang theo hai nha hoàn của mình, đi vào trong rừng đào.
“Hai người các ngươi nhớ kỹ, ta mới là chủ tử của các ngươi. Đừng thay cô cô xuất lực, càng không cần lo lắng chọc giận đám hoàng thân quốc thích kia.” Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt sau lưng nàng vừa nghe, biết chủ tử đang tức giận chuyện hôm nay.
Hai người vội nói: “Chủ tử bớt giận, bọn nô tỳ đã biết. Chuyện hôm nay sẽ không có lần thứ hai.”
Mộ Khinh Ca hơi dừng bước chân, cười tà tứ: “Nếu còn có lần sau, các ngươi liền rời khỏi Trì Vân uyển đi.”
“Chủ tử!”
“Chủ tử, không cần!”
Hai người thực sự rõ ràng cảm nhận được Mộ Khinh Ca tức giận, không dám qua loa nữa.
Các nàng không phải là không trung tâm Mộ Khinh Ca, ngược lại là quá trung tâm, quá vì nàng suy nghĩ. Mới chịu ảnh hưởng của Mộ Liên Dung, cảm thấy chủ tử mình và Trường Nhạc công chúa cầm sắt hòa minh mới tốt.
Thay Mộ gia kéo dài hương khói, như đang xác định Mộ Khinh Ca không còn cách nào tu luyện, liền biến thành đại sự lớn nhất của Mộ phủ từ trên xuống dưới.
Thấy hai người đã biết sai, Mộ Khinh Ca cũng không truy cứu nữa.
Rừng đào trước mắt chợt lóe, thuận theo đường nhỏ bị cánh hoa rơi phủ kín, ba người về tới khu đất rộng rãi bên dòng suối nhỏ.
Tần Diệc Dao cách bọn họ không xa, còn có Bạch Tịch Nguyệt, cũng theo sát tới.
Thanh âm oanh ca yến ngữ, truyền tới từ bên dòng suối.
Cả người Thiệu mập bị suối nước làm ướt nhẹp, hai mắt bị người dùng mảnh vải đen bịt kín, cùng chúng mỹ nhân trên cỏ chơi trò truy đuổi.
Một mảnh oanh oanh yến yến này, lập tức khiến hai người Ấu Hà, Hoa Nguyệt cả kinh trợn mắt há mồm.
Càng đừng nói tới đám người Tần Diệc Dao, Bạch Tịch Nguyệt theo sau.
Danh tiếng Mộ Khinh Ca hoàn khố, nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Tần Diệc Dao bị chấn tại chỗ, nhìn đám nữ tử đủ loại màu sắc đột nhiên xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm sao.
“Nha! Tiểu tước gia đã về rồi!”
“Tiểu tước gia!”
“Tiểu tước gia, mau tới nghỉ ngơi một chút, nô gia rót rượu cho ngài.”
“Tiểu tước gia, nô gia lột nho cho ngài.”
Mộ Khinh Ca vừa xuất hiện, chúng mỹ nhân lập tức bỏ Thiệu mập mạp đi tới. Nhao nhao như thải điệp nhào về hướng hồng y tuyệt diễm thiếu niên lang.
Một cảnh này, trực tiếp trấn trụ Ấu Hà và Hoa Nguyệt, hai người còn chưa kịp làm cái gì. Liền thấy chủ tử mình bị đám nữ tử này vây lấy kéo tới chỗ vải bố lớn được trải dưới đất.
Thiệu mập mạp bị vứt bỏ kéo xuống mảnh vải trên mắt, cũng không tức giận, vui vẻ chạy qua.
“Tiểu tước gia, mau ngồi!”
Một mỹ nhân ngồi quỳ trên vải bố, lấy thân làm ghế, mời Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cũng không ngượng ngùng, tay áo rộng vung lên, tùy ý ngồi, trực tiếp dựa vào lòng ngực mỹ nhân.
Một cử động này, chọc đến mỹ nhân cười duyên liên tục.
Hai mỹ nhân khác trong đám tỷ muội trổ hết tài năng, ngồi hai bên trái phải Mộ Khinh Ca. Một người tay ngọc uy rượu, một người đem nho đã lột tốt đưa đến miệng nàng.
Vài vị mỹ nhân cạnh tranh thất bại, bất đắc dĩ đành ngồi bên chân Mộ Khinh Ca, giúp nàng đấm chân.
Trong rừng đào, mỹ nhân làm bạn, phong lưu khoái hoạt không hết, tiêu dao tựa thần tiên…
Hồng y tuyệt diễm, tóc đen như lụa.
Hương thơm hoa đào, nhẹ nhàng rơi.
Mặc dù được đám mỹ nhân đủ màu vây lấy, nhưng vẫn khó nén một thân tuyệt sắc.
Tựa hồ, ở trước mặt hồng y thiếu niên lang phong lưu, những nữ tử đó đều thành làm nền.
Vốn là kẻ phong lưu tiêu sái khiến người chán ghét, dưới cái giơ tay nhấc chân của nàng, cư nhiên lại cảnh đẹp ý vui, rung động lòng người như vậy.
Tức giận sâu trong mắt Tần Diệc Dao, dần dần dập tắt.
Hình ảnh trong mắt nàng, không có một chút dơ bẩn, càng không có dâm tà hạ lưu. Có, chỉ là thiếu niên tùy ý hết sức khinh cuồng, phảng phất, Mộ Khinh Ca đã hóa thân thành tinh linh trong rừng, như con quỷ quyến rũ mị hoặc trong núi, bất quá chỉ là thể nghiệm sinh hoạt nhân gian mà thôi.
Những nữ tử trong mắt nàng, nhìn không tới nửa phần miễn cưỡng, cũng nhìn không ra loại người ghê tởm quyến rũ.
Tựa hồ, các nàng chỉ là muốn hầu hạ Mộ Khinh Ca thoải mái hơn chút ít.
Mộ Khinh Ca nằm trong ngực mỹ nhân, lại không có nửa điểm lỗ mãng, ánh mắt thanh minh giống như ngày đó thân cận múa cùng nàng.
Thời gian dần trôi qua, Tần Diệc Dao dần bình tĩnh, chỉ là kinh diễm trong mắt còn chưa tản đi.
“Tiểu tước gia, ngài từ đâu lại mời tới vài vị tiên nữ rồi. Là ghét chúng ta dung chi tục phấn sao?” Một mỹ nhân đem quả nho nhét vào trong miệng Mộ Khinh Ca, hờn dỗi hỏi.
Mấy người Tần Diệc Dao, Bạch Tịch Nguyệt xuất hiện, các nàng đã sớm phát hiện.
Nhưng mà, lại cố ý bỏ qua. Nói là ghen ghét người cùng giới, không muốn người khác cùng các nàng tranh thủ tình cảm của Mộ Khinh Ca cũng được. Tóm lại, các nàng chính là cố ý!
Mộ Khinh Ca còn chưa trả lời, Thiệu mập mạp liền chen đến bên người nàng, nhỏ giọng bên tai nàng nói: “Ôi chao! Lão đại ngươi sao vừa ra ngoài một chuyến, đã đem tòa băng sơn Trường Nhạc công chúa kéo tới rồi? Còn có, bạch y tiểu mỹ nhân kia là ai? Ta nhìn có chút quen mắt, chẳng lẽ là vị kia trong phủ ngươi? Ngay cả cô cô đã nói qua, đó là tức phụ chuẩn bị cho ngươi, không cho phép ta đánh chủ ý nàng. Như thế nào hôm nay lão bà lớn nhỏ của ngươi đều gom cả lại cùng nhau thế? Ôi!”
Lời Thiệu mập mạp nói, lòng Mộ Khinh Ca lật bàn trong yên lặng.
“Ít BB (*) đi.” Mộ Khinh Ca đạm thanh cảnh cáo một câu.
(*) BB: Jabber: Nói nhảm, nói linh tinh.
Thiệu mập mạp chớp chớp đôi mắt nhỏ, ngây thơ hỏi: “Lão đại, cái gì BB vậy?”
Khóe miệng Mộ Khinh Ca co lại, nàng bị mập mạp này làm cho tức giận đến nói luôn từ xuyên việt ra rồi. Tức giận giải thích: “Là ít nói hươu nói vượn.”
“Ta không có nói hươu nói vượn! Cô cô của ngươi chính là nói như vậy.” Thiệu mập mạp ủy khuất nói.
Thấy Mộ Khinh Ca lần thứ hai ra tay, vừa lăn vừa bò đứng lên, rất nhanh sửa sang lại y phục lộn xộn của mình, hướng Tần Diệc Dao đi tới.
“Thiệu Việt Trạch bái kiến Trường Nhạc công chúa.” Công chúa này không phải tức phụ của hắn, hắn cũng không có tước vị của Mộ Khinh Ca, có gia gia trâu bò như vậy. Ở trước mặt công chúa, lễ nghi nhất định phải có.
Tiếng Thiệu mập mạp vừa dứt, tiếng động oanh oanh yến yến đồng loạt yên tĩnh.
Lúc trước, các nàng ghen ghét mỹ mạo Tần Diệc Dao và Bạch Tịch Nguyệt. Giờ phút này, đã biết thân phận người tới không đơn giản, liền không dám tiếp tục làm càn.
Dưới ánh mắt trấn an của Mộ Khinh Ca, các nàng đều quỳ rạp xuống đất, hành lễ đối Tần Diệc Dao.
“Đều miễn đi.” Tần Diệc Dao nhàn nhạt nói một câu, lướt qua Thiệu mập mạp, hướng Mộ Khinh Ca đi tới.