Đọc truyện Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi – Chương 5: Khuynh thế tao nhã, thân thể phế vật
Editor: Diệp Lưu Nhiên
“Đi ra!”
Thanh âm lạnh lùng rõ ràng, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
Mộ Ca nắm lấy bộ y phục bẩn mới cởi ra khoác lại lên người, che khuất làn da mỏng manh tinh tế.
Nàng không biết dưới tác dụng của huyễn khí thì trong mắt người khác sẽ nhìn thấy hình dáng như thế nào, nhưng cũng không thể chịu thiệt không phải sao? Xác định bản thân không còn lộ ra cái gì, Mộ Ca điều chỉnh thân thể, đối mắt với nơi phát ra mùi thơm lạ lùng kia.
Ánh trăng đang dần biến mất, nhưng mặt trời cũng không mọc lên.
Đây là thời điểm hắc ám nhất, nguồn sáng duy nhất, chính là ánh sáng đom đóm bay lại đây.
Ánh sáng lục quang ảm đạm, vốn khiến người cảm thấy âm trầm. Nhưng giờ phút này, lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn vừa được rửa sạch của Mộ Ca hắt tới tựa như ảo mộng.
Nghiêm túc mà nói, cơ thể của Mộ Ca nhờ sự bảo vệ của năm trăm binh sĩ mà không bị thương quá nhiều. Nỗi đau kịch liệt của xương cốt vỡ vụn khi Mộ Ca tỉnh dậy là do bị nghiền áp phía dưới.
Vậy nên, nguyên nhân cái chết của Mộ Ca là do quá mức bảo hộ, bị chồng chất đè lên, dẫn đến nghẹt thở mà chết. Đương nhiên, nếu là không có những người này bảo hộ, Mộ Khinh Ca cũng khó thoát khỏi cái chết, thậm chí càng thêm thê thảm.
Trải qua tĩnh dưỡng ngắn ngủi, Mộ Ca cảm thấy khó chịu trong người cũng giảm bớt. Nàng ngưng mắt nhìn về phía sâu trong đám cỏ lau, mùi thơm là bay tới từ chỗ kia, giữa đôi tay quanh quẩn xuất hiện ánh sáng tím, nương theo đó còn có thanh âm “Xì xì” của dòng điện.
“Ồ, ở Hạ Giới thế mà lại xuất hiện Lôi Linh Căn.”
Đột nhiên, một tiếng nói chậm rãi cất lên thực nhạt, nhẹ vô cùng, lại vẫn êm tai trong lòng người một giọng nói nam nhân mờ ảo truyền đến. Trong giọng nói hình như có kinh ngạc, lại như có hiếu kỳ, thậm chí… Mộ Ca nghe được trong đó vài phần ý vị sâu xa nghiền ngẫm.
Mộ Ca hơi nheo mắt lại, hai đầu lông mày tất cả đều là đề phòng.
Nàng không biết theo như lời nói của thanh âm này, cái gì là “Hạ giới”, cái gì là “Lôi Linh Căn”. Nàng chỉ biết, nàng sử dụng chính là thứ theo nàng từ kiếp trước Lôi hệ dị năng.
“Đi ra!” Hướng phía cỏ lau phiêu lãng trong gió đêm, hai hàng lông mày Mộ Ca khẽ chau lại, lần nữa cảnh cáo.
Đáng tiếc, cảnh cáo của nàng lại bị người kia bỏ qua.
Chỉ là vẻn vẹn thanh âm, lại khiến người thấy tôn quý vô cùng, người kia lại lần nữa mở miệng nói: “Đáng tiếc, mặc dù có được Lôi Linh Căn, nhưng thể chất phế vật này lại không cách nào tu luyện.”
Mặc dù nói đáng tiếc, nhưng Mộ Ca lại căn bản không nghe ra trong thanh âm có một tia tiếc hận. Điều duy nhất nghe ra chính là giờ phút nàng giống như một vật phẩm mặc người định giá.
Két rắc!
Thanh âm nghiến răng trong yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Hiển nhiên, thái độ cao cao tại thượng của đối phương, đã chọc giận Mộ Ca.
Thậm chí khiến cho nàng tạm thời không để ý đến “thể chất phế vật” kia là có ý gì.
Dĩ nhiên, không phải là Mộ Ca kiêu ngạo. Có phải là phế vật hay không, nàng không cần hướng người nào chứng minh. Chính nàng biết rõ mình không phải là phế vật.
Lúc hoàng hôn ở chiến trường kia, nàng giết hết mười mấy người, không phải là chứng minh tốt nhất sao?
“Ha ha, vật nhỏ tức giận?” Nghe thấy thanh âm nghiến răng truyền vào tai, thế nhưng hắn lại có vẻ rất sung sướng.
“Giấu đầu hở đuôi.” Qua giây lát, Mộ Ca bị chọc giận lên hỏa khí đã bình phục, nàng khinh thường hừ lạnh, đồng dạng cũng đưa ra lời đánh giá không kém.
Thanh âm yên lặng một hồi, đột nhiên nở nụ cười: “Ta vẫn một mực ở chỗ này, ngươi lại nhìn không ra, ngươi đúng là coi trọng ta rồi. Thú vị, thật thú vị.”
Một mực ở chỗ này?!
Mộ Ca trong lòng cả kinh, hai con ngươi bất động thanh sắc lại một lần nữa đứng lên tìm tòi.
Thế nhưng vùng đất trước mắt này, ngoại trừ từng đám cỏ lau lay động như gợn sóng, cũng chỉ còn lại dòng suối dưới chân nàng. Mà thanh âm kia rõ ràng chính là đến từ chỗ sâu bên trong cỏ lau truyền tới. Còn có mùi thơm lạ lùng, đến nay vẫn quẩn quanh chóp mũi nàng không tan.
Không thấy! Vẫn không thấy!
Mộ Ca lần nữa xác định, ngoại trừ mình ra không có người nào khác.
“Tiểu gia hỏa, đừng nên chỉ nhìn xuống đất.” Thanh âm kia đột nhiên nhắc nhở.
Không phải mặt đất, chẳng lẽ lại trên trời?
Mộ Ca theo bản năng nhìn lên trời, thế nhưng vẫn như cũ không thấy cái gì cả.
Mộ Ca cảm giác mình bị chơi xỏ, con mắt trong suốt hiện lên một tia tức giận, thu hồi ánh mắt, hừ lạnh: “Giả thần giả quỷ.”
“Ha ha… ” Thanh âm mờ ảo giống như có ở khắp nơi, quanh quẩn bốn phía.
Mộ Ca âm thầm cảnh giác, dòng điện màu tím trong tay càng lớn hơn.
Phút chốc, Mộ Ca cảm thấy hai chân đang đứng trong nước có chút khác thường. Dòng suối chảy xuôi thế mà lại bắt đầu chảy ngược, đi qua bắp chân nàng có chút ngứa ngáy.
Mộ Ca cả kinh, loại hiện tượng đi ngược với tự nhiên này khiến nàng lui về lên bờ suối, hai mắt trừng lớn nhìn về phía dòng nước chảy ngược.
Dòng suối nhỏ này rộng không quá nửa trượng, sâu không đến hai thước. (*)
(*) 1 Trượng = 3,33m
1 Thước = 0,33m
Lúc này lại quỷ dị đảo lưu, tập trung hướng về trung tâm dòng suối.
Phun!
Đột nhiên suối nước bay thẳng lên trời, ngưng tụ thành vô số cột nước, như rắn nước trên không trung đan xen lẫn nhau.
Mộ Ca chấn động trừng lớn hai mắt, đôi môi hé mở, toàn thân như bị định trụ nhìn một màn trước mắt.
Nàng đã gặp qua Thủy hệ dị năng giả, hơn nữa dị năng chỉ có tác dụng trị liệu, mặc dù có năng lực công kích, cũng chỉ có thể phát ra một ít thủy tiễn hoặc thuẫn nước phòng ngự.
Một màn này khiến cho nàng nghĩ tới Thủy hệ dị năng giả siêu cường, nhưng trong lòng có một thanh âm nói cho nàng biết, sự thật khả năng không chỉ đơn giản như vậy.
Rất nhanh, dòng suối đã bị những con rắn nước có sinh mệnh kia rút sạch. Trước mắt Mộ Ca nguyên bản nước chảy róc rách, đã biến thành vùng đất khô cạn.
Nước suối bị hút trên không trung, lại dần dần lộ ra một chiếc ghế.
Dùng nước làm ghế?
Mộ Ca tựa hồ còn có thể thấy rõ trong ghế suối nước lưu động. Ánh sáng long lanh không chút tỳ vết, tinh xảo vô cùng. Uy áp vô hình từ trên ghế tỏa ra rơi vào Mộ Ca, ép tới xương cốt nàng “ken két” rung động.
Nàng vẫn chưa biết, uy áp này đã là rất thu liễm.
Cao thủ!
Mộ Ca con mắt hơi co lại, thầm nghĩ trong lòng.
Khi giọt nước cuối cùng được dung nhập vào ghế, toàn bộ xung quanh chiếc ghế đàn thú gào thét, chấn nhiếp vạn vật. Chiếc ghế toát ra tia sáng trắng đã trở thành nguồn sáng duy nhất ở đây.
Mộ Ca bị chấn động lui về phía sau một bước, khó tin nhìn lên chiếc ghế trong không trung.
Lấy vòi nước làm căn bản bện thành, dị thú không biết tên quây quanh giúp đỡ. Vạn thú nằm rạp xuống hướng chỗ ngồi, thành kính hèn mọn.
“Thật khí phách!”
Mộ Ca thì thào tự nói, con mắt trong suốt dấy lên ngọn lửa cực nóng.
“Có lẽ trùng sinh ở nơi dị giới này, cũng không phải là không thú vị”. Lần đầu tiên Mộ Ca tìm được mục tiêu phấn đấu sau khi trùng sinh.
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Sẽ có một ngày, ta có thể ngưng tụ ra chiếc ghế như vậy!”
Đột nhiên, bốn phía nổi lên gió mạnh, hết thảy đều hướng về chiếc ghế kia. Mộ Ca lấy tay ngăn lại trước mặt, tránh cho gió cát bay vào mắt, đôi mắt bị ép phải nheo lại vẫn như cũ nhìn vào chiếc ghế kia.
Tim đập, đột nhiên gia tốc.
Gió, đột nhiên ngừng.
Mộ Ca tròn mắt, nàng nhìn thấy gì? Gió! Gió không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, giờ phút này xuất hiện trước mắt nàng, rõ ràng có thể thấy được.
Trên mặt ghế, vòng xoáy màu xanh nhạt không ngừng xoay, xen lẫn bốn phía xung quanh dung nhập rơi xuống như hoa rơi.
Mùi thơm lạ lùng dường như trở nên nồng đậm hơn, lại không khiến người cảm thấy chán ghét, như thấm vào nội tâm.
Mộ Ca không kịp khiếp sợ, gió lốc đã đột nhiên tản đi.
Thời điểm làn gió tản ra hết, trên ghế bỗng nhiều hơn một bóng dáng khuynh thế tao nhã.
Bạch y như tuyết, sạch sẽ hoàn mỹ. Đường viền màu tím trên cổ áo và tay áo, dùng kim tuyến thêu lên hoa văn thần bí mà tôn quý. Tóc dài đen nhánh không gió mà bay, dung nhập vào bầu trời đêm.
Dáng người cao ngất, mặc dù chỉ tùy ý ngồi đó, cũng khiến người cảm thấy hắn thật cao lớn.
Hắn xuất hiện trước mắt Mộ Ca, như thể đó là Hằng Tinh chói mắt. Nguồn sáng vạn vật, đều từ chính hắn tỏa ra. Lại như kim cương, trong suốt tìm không ra một tia tạp chất.
Mày kiếm nhập tấn (*), mắt phượng gảy nhẹ, sống mũi cao thẳng. Bờ môi cương nghị chứa ý cười, màu đỏ càng thêm mê người.
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.” (*)
Không giải thích được, một câu từ kiếp trước bỗng hiện lên trong đầu Mộ Ca, khiến nàng vô thức gật đầu đồng ý.
(*) Mày kiếm nhập tấn: chân mày hình kiếm, dài chạm tóc mai hai bên.
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.
Người trước mắt này, khiến cho người ta mất đi năng lực ngôn ngữ miêu tả. Một phút trước, nàng còn cảm thấy rất hài lòng với ngoại hình Mộ Khinh Ca, mà giờ phút này lại bị người trước mắt này đả kích cho không chút dư thừa.
Mộ Khinh Ca xấu sao?
Không!
Tuy rằng Mộ Khinh Ca tuổi còn nhỏ, nhưng không khó để nhìn ra hình dáng ngây ngô này sau này sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nhưng, dù sao đó cũng là chuyện của vài năm sau, thế nào cũng so ra kém thị giác bị trùng kích trước mắt.
Mộ Ca không phải là người thích so sánh. Nhưng sau khi chứng kiến tướng mạo nam nhân, cũng không khỏi thở dài cảm thán một câu: Không có so sánh, liền không có thương hại.
“Tiểu gia hỏa, lần này có thể thấy ta rồi?” Đôi môi nam nhân khẽ mở, trên khóe miệng không giảm trái lại càng tăng thêm. Hắn không cảm thấy thế nào, lại âm thầm đem hai thủ vệ bên người cả kinh không nhẹ.
Chủ tử của bọn hắn khi nào thì có hứng thú với tiểu tử Hạ giới? Đừng nói là Hạ giới, mà không ở nơi nào có bất kỳ ai có thể bước vào mắt chủ tử.
Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, cùng truyền lại một tin tức.
“Hạ giới không khí không tốt, khiến chủ tử bị bệnh.”
“Ân, bệnh cũng không nhẹ.”
“Huyễn khí không nên tồn tại ở Lâm Xuyên, thể chất phế vật lại có được Lôi Linh Căn. Tiểu gia hỏa, ngươi thật thú vị!”
Mộ Ca trong lòng cả kinh, con mắt trong suốt hiện lên băng hàn sát ý. Người nam nhân này thế mà qua dăm ba câu, liền đem nàng lột sạch sẽ?!
“Lại có thể có sát ý như vậy. Haha, tiểu gia hỏa, thật chờ mong ngươi có thể đem đến cho ta kinh hỉ gì.” Đó thực sự là sát khí, làm cho hai người đang oán thầm kia đề phòng, nhưng người trong cuộc lại như phát hiện ra món đồ chơi thú vị.
Trong nháy mắt, sát khí trên thân Mộ Ca biến mất, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, quay người vứt ra một câu: “Có việc, nói. Không có việc, cút.”