Đọc truyện Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi – Chương 11: Mộ phủ, Không gian mở ra
Editor: Diệp Lưu Nhiên
Lắc lư gần mười ngày, Mộ Ca cuối cùng cũng theo Mộ Hùng về tới đô thành Tần quốc – Lạc Đô.
Ngựa vào thành, bất quá mười con. Trước hết mở đường đi lên trước là hai cận vệ của Mộ Hùng. Tổ tôn hai người mỗi người một ngựa, đi vào giữa đội ngũ.
Quân đội đi tìm Mộ Khinh Ca trước đó, từ lúc trở về đã quay lại đại doanh phục mệnh.
Mà Duệ Vương Tần Cẩn Hạo khi sắp bước vào thành, đã sớm rời đi. Chỉ để lại một câu, nói ngày khác sẽ đến quý phủ thăm hỏi Mộ Khinh Ca, chuẩn bị tặng ít món đồ nhỏ an ủi nàng.
Kết quả là, trong đội ngủ nguyên bản gần ngàn người, giờ chỉ còn lại có tổ tôn hai người Mộ Hùng, và tám thân vệ của Mộ phủ.
Tiến vào Lạc Đô, Mộ Ca lần đầu tiên cảm nhận được quy mô của đô thành lớn ở thế giới này.
Những ngày trên đường về tới Lạc Đô, Mộ Ca đã minh bạch địa vị của Tần quốc, bất quá chỉ là một trong rất nhiều quốc gia tại Lâm Xuyên đại lục. Hơn nữa, cấp bậc thấp nhất là tam đẳng.
Trước đừng nói cấp bậc tam đẳng không chỉ có hai ba quốc gia, chỉ cần nghĩ đến phía trên tam đẳng còn có nhị đẳng, mà trên nhị đẳng lại có nhất đẳng. Có thể tưởng tượng hoàng đế của Tần quốc này cũng không được thoải mái cho lắm.
Thứ hạng quốc gia được phân chia bởi số lượng tử cảnh cao thủ và tổng thực lực của một quốc gia để tiến hành bài danh. Thứ hạng càng cao, thực lực càng mạnh, có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất.
Dựa theo trực giác mà nói, tử cảnh cao thủ ở tam đẳng quốc chỉ tối đa một hai người, ở nhị đẳng quốc thì có nhiều đến mười mấy vị. Mà trên Lâm Xuyên đại lục, duy nhất một nhất đẳng quốc là Thánh Nguyên đế quốc, số lượng tử cảnh cao thủ không người biết rõ. Nhưng ngoại giới suy đoán thấp nhất cũng sẽ không dưới trăm người.
Tuổi thọ của tử cảnh cao thủ có thể đạt tới nghìn năm. Sống càng lâu, thực lực càng mạnh.
Tương truyền, một tử cảnh cao thủ, dưới một kích toàn lực có thể tiêu diệt một thành trì nhỏ.
Sự khác biệt về thực lực này, khó trách một lão tướng sa trường như Mộ Hùng, khi nhìn thấy Thánh Nguyên đế quốc Thánh Vương, lại biểu lộ ra một mặt hèn mọn cùng thờ phụng.
Thực lực! Mặc kệ sinh tồn tại thế giới nào, vẫn là cần thực lực!
Im lặng, Mộ Ca siết chặt nắm đấm của mình.
“Ca nhi, sau khi về nhà, ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt. Còn những chuyện khác, chờ sau khi ngươi khỏe lại rồi nói sau.” Thanh âm Mộ Hùng truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Mộ Ca.
Nàng quay lại nhìn gia gia đang đi bên cạnh mình, nhẹ gật đầu.
Nành đích xác cần thời gian, đem thế giới này hiểu cho rõ ràng. Về phần Hà Thành bị trói tại Mộ phủ, Mộ Hùng không nhanh, Tần Cẩn Hạo không nhanh, nàng càng sẽ không gấp.
Khóe miệng Mộ Ca chợt lóe lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt một lần nữa rơi vào toàn cảnh đô thành Tần quốc.
Ân, đường đi rất rộng. Tường thành rất cao. Cửa hàng mọc lên san sát, có tiếng người huyên náo, náo nhiệt vô cùng. Hoàn toàn cho thấy sự mạnh mẽ khí phách của một đế đô hùng vĩ.
Thế nhưng, những ánh mắt nhìn nàng khi nàng gặp phải đều là cố gắng tránh xa như rắn rết?
Mắt lạnh nhàn nhạt đảo qua những người đi bộ qua đường này, không rõ ràng lắm cau mày.
“Mộ gia tiểu tước gia đã trở về!”
“Trời ạ! Tiểu Bá Vương này mới biến mất khỏi Lạc Đô bao lâu? Ngày tốt lành ta còn chưa có hưởng đủ, làm sao lại đã trở về?”
“Phù, nhỏ giọng một chút! Ngại mạng quá dài hả!”
“Đúng đúng! Ác ma này mà nghe thấy, coi chừng bóc một tầng da là còn nhẹ đấy!”
Từng ánh mắt hoảng sợ chán ghét, rơi vào trên người Mộ Ca khiến nàng không được tự nhiên. Nàng liếc nhìn Mộ Hùng bên cạnh, quả nhiên sắc mặt rất kém.
Phiết miệng, Mộ Ca trong lòng oán thầm: Vừa rồi những “Điêu dân mê sảng” nói nàng đều nghe thấy, thân là lam cảnh cao thủ Mộ Hùng như thế nào lại nghe không được?
Ánh mắt từ trên người Mộ Hùng dời sang Mộ Khinh Ca đang lơ lửng bên cạnh, hàm nghĩa trong mắt không cần nói cũng biết.
“Ta chỉ là có mấy lần trên đường xử lý những kẻ dám bất kính với Mộ phủ.” Mộ Khinh Ca nhàn nhạt giải thích.
Mộ Ca dời ánh mắt, lười hỏi lại.
Lạc Đô là đế đô của Tần quốc. Tiến hành xây dựng dưới hình thức thành trong thành.
Được chia ra thành ngoại thành, nội thành, và Hoàng thành.
Nói ngắn gọn, ngoại thành là khu vực sinh hoạt của dân chúng, cũng là nơi buôn bán chủ yếu phồn hoa nhất. Nội thành, là nơi cho những thần tử cư trụ. Hoàng thành, tự nhiên chính là nơi ở của người hoàng thất.
Trong Hoàng thành, còn có Hoàng cung, là nơi ở của lão Hoàng đế.
Mộ phủ, tuy rằng được phong tước vị Vĩnh Ninh công, nhưng dù sao không phải là người hoàng tộc, vì vậy chỉ có thể ở tại nội thành. Nhưng vị trí của Mộ phủ lại hết sức gần với Hoàng thành, là khu vực nội thành tốt nhất. Chiếm diện tích càng có thể nói là bao la, dựa theo lời nói của Mộ Khinh Ca, nàng lớn đến từng này, cũng chưa có đi dạo hết Mộ phủ.
Tất nhiên, Mộ Ca có thể hiểu Mộ Khinh Ca không đem tâm trạng đi dạo một lượt Mộ phủ, mà là ở bên ngoài bận “dương danh”.
Tóm lại, Mộ phủ rất lớn!
“Sắc kiến thừa kế Vĩnh Ninh công phủ…” Đứng dưới bậc thang xuống ngựa nhìn phía tấm bia chạm khắc, Mộ Ca nâng cằm nhìn về đại môn nguy nga của Mộ phủ.
Mái hiên lầu cao hơn trượng, hồng trụ đứng sừng sững, sơn đen đồng đinh, đầu thú môn hoàn (*). Trái phải đại môn, còn có thiên môn. Bảy tầng bậc thang, từng pho tượng dị thú uy vũ, yên lặng tiêu điều.
(*) đầu thú môn hoàn: vòng đập cửa được gắn trên cửa, trên vòng còn gắn đầu thú.
Ngưng thở nhìn đại môn, Mộ Ca cảm nhận được từng tiếng trống trận xung phong, trong cơ thể không khống chế bỗng trào dâng nhiệt huyết lan tỏa. Nàng từng là một quân nhân, Mộ phủ cũng là quân nhân thế gia, nàng tựa hồ đã tìm được sự tương liên giữa Mộ Ca và Mộ phủ.
Xuôi lên trên cánh cửa, có treo ba tấm biển.
Khối thứ nhất, sơn son chữ vàng, ghi mấy chữ giống câu lúc nãy Mộ Ca thầm đọc lên.
Sắc kiến, phụng hoàng mệnh sở kiến, đây là vinh quang khiến vô số người muốn mà không thể được.
Hoàng gia ban tặng, là đại biểu cho địa vị vinh sủng của Mộ gia tại tất cả thế gia ở Lạc Đô.
Khối thứ hai, sơn mài màu đen, mực điểm chu sa. Viết chính là “Hộ quốc Đại Tướng Quân phủ”. Mấy chữ này ý cảnh bén nhọn, khiến người ta cảm thấy được thiết huyết nơi chiến trường.
Cuối cùng là một khối, so với hai khối trước mà nói, thật sự quá điệu thấp. Bất quá là một tấm biển bình thường, có khắc hai chữ “Mộ phủ”.
“Vào thôi, đừng nói là mới rời nhà mấy ngày, liền không nhận ra gia môn?” Mộ Hùng thấy Mộ Ca đứng yên không động, liền vỗ vỗ đầu vai của nàng, thúc giục nàng vào phủ.
…
Trì Vân Uyển.
Bên trong Mộ phủ cảnh sắc đẹp nhất, nơi yên tĩnh nhất, là viện nhỏ riêng thuộc về tiểu chủ nhân Mộ phủ Mộ Khinh Ca.
Nhân trong Mộ phủ thưa thớt, lại xuất thân võ tướng. Vì vậy cũng không có nghiêm khắc phân chia trong ngoài viện, ngoại trừ mấy vị chủ tử Mộ gia riêng mình một viện, còn lại đại đa số sân viện đều quanh năm không dùng đến.
Nhưng, Mộ Khinh Ca thân phận bên ngoài dù sao cũng là nam tử, cho nên chỗ ở Trì Vân uyển so với mấy nơi ở dành cho nữ quyến cách nhau khá xa. Có thể nói, nếu không phải cố tình muốn tìm, nàng rất khó cùng nữ quyến trong phủ gặp mặt.
Hơn nữa, Mộ Khinh Ca đối với giới tính nhạy cảm của mình, còn có nguyên nhân tính cách, nha hoàn sai vặt trong nội viện của nàng đã ít càng thêm ít. Hầu hạ nàng hàng ngày, cũng chỉ có hai nha hoàn thiếp thân. Ấu Hà ôn nhu, Hoa Nguyệt hoạt bát.
Hai nha đầu này, cùng tuổi với Mộ Khinh Ca. Mỗi ngày sau khi đem nàng hầu hạ tốt, liền không ở trong phòng Mộ Khinh Ca gác đêm. Dĩ nhiên đây là do Mộ Khinh Ca yêu cầu.
Đối với Mộ Ca mà nói, ngược lại bớt đi rất nhiều chuyện.
Ngoại trừ hai người bên ngoài này, Mộ Khinh Ca còn có một gã thư đồng sai vặt. Bất quá, nàng là một thiếu gia ăn chơi, đối với văn thơ nho nhã thật sự không hứng thú nổi, sớm đã đem gã thư đồng kiêm sai vặt này đuổi đến trường thay nàng đọc sách.
Ấu Hà cùng Hoa Nguyệt, đối với Mộ Khinh Ca không xa lạ gì. Nhưng Mộ Ca lại chưa quen thuộc các nàng.
Dưới sự trợ giúp của Mộ Khinh Ca, nàng rất nhanh đuổi hai người rời đi một mình trong phòng, lấy cớ cần nghỉ ngơi, không cho người quấy rầy. Trên thực tế, lại ngồi khoanh chân trên giường, tập trung tinh thần.
Kiếp trước, nàng ngoại trừ một thân thủ đoạn tàn nhẫn chém giết bên ngoài, còn lại dựa vào đúng là song hệ dị năng. Tu luyện dị năng, đề cao dị năng chính là dựa vào “minh tưởng” đề cao Tinh Thần lực.
Giờ phút này rốt cuộc an tĩnh lại, nàng cũng có thời gian xem thật kỹ trong không gian của nàng còn lưu lại những gì.
Một trận vụ nổ oanh tạc, không chỉ khiến cho nàng thịt nát xương tan, cũng làm cho người ám hại nàng đều bị chết sạch sẽ. Chỉ sợ, người nọ khi sắp chết cũng không thể tưởng được, nàng có thể tàn nhẫn đến thế, lôi kéo hắn cùng xuống địa ngục.
Đến bây giờ, Mộ Ca chỉ cần nhắm mắt, có thể nhìn thấy ánh mắt người nọ ở thời khắc cuối cùng khiếp sợ và sợ hãi.
Thời điểm đó, khi tiếng nổ mạnh vang lên, Mộ Ca dường như cảm nhận được rằng không gian của bản thân bị chịu ảnh hưởng. Có lẽ, nó liên quan đến sự tán loạn Tinh thần lực của nàng.
Sau khi trùng sinh, nàng phát hiện lôi hệ dị năng vẫn còn, không gian cũng như trước tồn tại, trong lòng liền dâng lên hy vọng.
Ngày đó cự tuyệt lời đề nghị của tên kia, là bởi vì ngoại trừ nàng có kiêu ngạo của nàng, còn là bởi vì không gian của nàng. Nàng nhớ rõ, nhiệm vụ cuối cùng của bản thân là lấy trộm vật gì. Mà khi ban đầu, nàng lại đem bảo bối khiến cho các quốc gia đều khát vọng, để vào ở đâu.
Két!
Âm thanh rất nhỏ nhẹ, vang lên trong đầu Mộ Ca.
Cảm giác quen thuộc, làm cho nội tâm nàng tràn ngập kinh hỉ: “Mở!”