Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 1: Xuyên qua!


Đọc truyện Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi – Chương 1: Xuyên qua!

Một quyển mười bảy trang: Tam thiên thế giới:

Nhất – tiểu thiên thế giới.

Nhị – trung thiên thế giới.

Tam – thế giới vô biên.

Một ngày minh nguyệt sáng rọi, danh nhất thế giới.

**

Vũ trụ rốt cuộc có bao nhiêu thế giới, Mộ Ca không biết, nàng chỉ biết là, chính mình đã chết, thân thể toác thành từng mảnh nhỏ. Nhưng trong lúc nàng khôi phục ý thức, lại cảm nhận được cảm giác nặng nề, hắc ám, bị từng tia khí huyết tinh bao vây chen chúc trong không gian……

Lâm Xuyên, là tên của đại lục này.

Gió cát cuốn qua, trên cánh đồng hoang vu, đao phách bổ qua tạo thành khe rãnh, màu máu phủ rộng.

Huyết quang xâm chiếm cả mảng trời, mặt trời bị nhiễm huyết sắc, ngăn chặn toàn bộ ánh sáng.


Vô số thi thể khoác chiến giáp nằm rải rác, cùng đại địa cát vàng đan chéo thành một thể. Hoặc, bọn họ ở một khắc sinh mệnh biến mất, cũng đã hóa thành một phần nơi cánh đồng hoang vu này.

Đột nhiên, một chỗ chồng chất như núi thi hài kia, khẽ động.

Khe hở bên trong, một người bị máu tươi xâm nhiễm, móng tay tràn đầy dơ bẩn, giãy giụa duỗi ra, quỷ dị, mà khủng bố!

Cái tay kia, bại lộ ra ngoài “thi sơn”, bị một trận gió lạnh thổi qua, không nhịn được run rẩy một chút.

Nháy mắt, bàn tay đầy máu kia dùng sức duỗi tay với tới thi thể, dần dần, khe hở trở nên càng lúc càng lớn.

“Hô ——!”

Thanh âm rầu rĩ, mơ hồ từ khe hở truyền đến.

Thanh âm kia, phảng phất như là được phóng thích khiến cảm khái, lại như là ẩn nhẫn đau đớn.

Núi thi thể, khe hở kia lần nữa được mở rộng, lại vươn thêm đồng dạng cánh tay máu. Hai tay máy móc giống nhau không ngừng vận động, rốt cuộc, nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng vươn một bàn tay qua khe hở, đã mở rộng đến có thể dung đến thân thể một người.


Nguyên bản một núi thi thể, cũng bởi vậy mà hướng bốn phía chảy xuống, dung nhập cùng biển thi xung quanh.

“Khụ khụ……” Tham lam mãnh liệt hút một ngụm không khí, lại làm cho lồng ngực kịch liệt ho khan.

Một cái thân thể mảnh khảnh mà nhỏ xinh, cong hai chân, ngồi ở ngay chỗ ‘ huyệt động ’ vừa bị đào ra, lưng dựa thi hài, ngẩn người nhìn bầu trời huyết sắc nửa ngày.

Hắc, hồng, máu còn có dơ bẩn, che khuất dung mạo của nàng, chỉ lộ ra một đôi con ngươi lạnh lẽo mà thấu triệt, phảng phất hiểu rõ hết thảy thế gian.

Nàng trầm mặc, nguyên bản chiến bào đỏ rực như lửa, sớm đã tổn hại, không thấy được sáng rọi ban đầu.

Dựa vào thi hài, huyết tinh cùng tử khí quanh quẩn chóp mũi. Nàng lại không có chút nào không khoẻ, giống như sớm đã thành thói quen. Nàng vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cặp mắt thanh lãnh lộ ra sinh khí, chỉ sợ cùng bốn phía thi hài giống nhau.

‘ Ta đã chết, lại sống? ’

“Hừ ~!” Gần như không thể phát hiện khinh thường hừ lạnh, từ trong mũi nàng tràn ra. Nàng nâng lên bàn tay dơ bẩn đến khó coi, cực kỳ tiêu sái khẽ vuốt một chút sợi tóc bị nhiễm máu khô rơi xuống trên trán.

Tình cảnh này, động tác này, nếu là người khác, chỉ sợ sẽ chỉ làm người cảm thấy khủng bố, ghê tởm, tâm sinh chán ghét. Chính là, từ nàng làm, lại cố tình làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, phong lưu tiêu sái.

Thanh âm khinh thường, tiêu tán ở bốn phía.

Cặp mắt thấu triệt lạnh lẽo, lại hiện lên một tầng nhàn nhạt đau thương.

Chẳng qua, một cái chớp mắt, liền rốt cuộc không có dấu vết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.