Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 25: Ngãi Đế Lục Hàn(Lăng Mộ Thánh Hoàng)


Đọc truyện Tuyệt Thế Phàm Nhân – Chương 25: Ngãi Đế Lục Hàn(Lăng Mộ Thánh Hoàng)

Dưới bao nhiêu con mắt kinh dị bàn tán, hai người một Rùa băng xuyên qua các dãy dị sơn lục địa…. Hai ba ngày nay Cẩm Linh đã thật sừ bị kinh dị nhiều lần nên cảm giác như thần kinh của mình đang bị tên Tam Thái Tử này làm cho tê liệt…

Những ngày qua nàng cùng Tam Thái Tử này đều ngồi trên mai Rùa như một chiếc xe mui trần mà phóng như điên, cứ lâu lâu nàng lại thấy trong tay hắn xuất ra một tấm phù màu vàng, vẽ đầy văn tự cổ quái đem nó ném ra. Không giang trước mắt lập tức mở ra một khe hở rồi chui vào trong đó.

Chỉ trong nháy mắt thì hai người đã đứng trên một dãi đất khác cách xa chổ trước đó không biết bao nhiêu vạn dặm…. Qua đó nàng có thể thấy bản lĩnh chạy trối chết của tên Sùng Văn thật sự quá biến thái…

Còn có nhiều lần hắn dừng lại, chỉ trong vài cái hô hấp đã đánh cướp dọn sạch của cãi của không biết bao nhiêu người. Mà cứ mỗi lần như vậy hắn lại cười toe toét, nàng cũng chưa một lần cảm ứng được thực lực của hắn mạnh hay yếu, bởi vì cứ mỗi lần nàng thử phóng tinh thần dò xét là lại bị một luồn tinh thần lực cường đại đánh ngược ra…

– — Bí Cảnh Thánh cấp sắp xuất hiện rồi… Mọi người mau lên… Lần này phải tranh thủ kiếm đồ tốt a…!

Đang lúc hai người đang băng qua một dãi sơn mạch tiêu điều, chợt có tiếng người la lên nhắc tới Bí Cảnh…. Và cái tình huống khiến Cẩm Linh dở khóc dở cười là, còn chưa đợi Sùng Văn ra lệnh thì con Rùa Tiểu Quy này đã hiểu ý, dường như đã thành thói quen, ngoái đầu chạy về huớng của đám cường giả đang lao đi kia, miệng thì há ra nháp nháp như hưng phấn cái lưởi cũng thè ra ngoài vắt qua một bên..” Chủ sủng nhà này đúng là tâm đầu ý hợp..”.

Con đường này là chạy dọc ra một vùng biển lớn.

Trên đường đi hai người gặp rất nhiều tu sĩ kì dị của ba thế giới…. Những trận đánh kinh điển vẫn diễn ra liên miên không dứt, nguyên một rừng người ồ ạc chạy xốc xáo rất là náo nhiệt… Họ còn nhiều lần cảm ứng được có rất nhiều cổ khí thế cường hãn cũng đều ẩn mình đỗ dồn về hướng Bí Cảnh.

– — hàhà…. Xem ra Bí Cảnh lần này sẽ rất náo nhiệt a…! Sùng Văn khoé miệng nhếch lên một nụ cười tà mị lẩm bẩm..

Khi bên ngoài đang ồ ạc náo nhiệt


Trong một không gian Bí cảnh…. Cảnh sắc u ám mờ mịt, một đôi mắt như nhắm lại đã lâu, nay khẽ nhấp nháy hé mở ra.

Tôn Dương lặng yên ngây ngốc trong Bí Cảnh gần một tháng thời giang, đem toàn bộ tinh quang Ly Châu truyền ra hấp thu sạch sẽ… Một mạch đột phá một đại cảnh giới và ba tiểu cảnh giới, từ Huyền Đồ trung kỳ nhảy đến Tam Linh cảnh trung kỳ.

Cứ tưởng là như vậy đã đủ thoả mãng, nhưng không ngờ tiếp theo khi Ly Châu và Thần Phách đồng thời tấn cấp… Lại đem tu vi của hắn một lần nữa đề thăng lên, trừc tiếp nhảy lên đến Địa Tướng cảnh… Làm một lần tấn cấp như tên bắn, tăng lên sức mạnh của hắn mạnh đến kinh khủng…

Mặt dù kết quả này khiến hắn đã rất hài lòng… Nhưng nhớ lại cái giá phải trả để có được nó, quả thật khiến hắn lạnh cả sống lưng…

Lúc đầu khi hấp thu tinh quang thì còn hơi nhẹ nhàng một chút… Nhưng sau khi Ly Châu tấn cấp, đã dẫn động ra một lượng lớn tinh quang khổng lồ quá mức chiệu đựng của thân thể, khiến hắn giang nan áp súc đến mức từng mãng da căng cứng lên rồi nổ tung ra.

Toàn bộ khắp thân thể hắn da thịt bị triệt tiêu nát bét ra hết, gần như chỉ còn lại nội tạng và bộ xương trắng….. Tình cảnh da thịt phụ hồi rồi lại nổ tung đau đớn, kéo dài không biết bao nhiêu lâu khiến cho Tôn Dương như rơi vào địa ngục, cho đến khi Thần Phách cũng tấn cấp, đem Cương Tinh Thảo mài sạch toàn bộ, lấy kim dịch của nó phủ đi khắp thân thể Tôn Dương. Rồi theo pháp quyết của Tinh Cang Biến ” Tinh Cang Bất Tử… Thân Diệt Biến Sinh..”mà luyện hoá.

Kim dịch dung nhập vào xương cốt của hắn, dần dần lại bắt đầu diễn sinh. Máu thịt nhộn nhạo mọc trở lại, hắn chiệu đựng cơn đau gần như mài mòn đi ý chí đó suốt một thời giang… Cho đến khi Ly Châu hoàn toàn tấn cấp thành công hoá thành một cái búp Sen trong suốt, nó bắt đầu phủ ra tinh quang phối hợp với kim dịch, đem da thịt của Tôn Dương hoàn toàn khôi phục lại, còn cũng cố thêm vô cùng rắn chắt.

Tôn Dương cẩn thận dò xét lại đoá Tinh Liên do Ly Châu hoá thành kia…. Hiện tại nó chỉ là một cái búp Sen chớm nở có hai cánh, nó đang chuyển động xoay tròn toả ra tinh quang nhàn nhạt giống y hệt Ly Châu lúc trước.

Thần Phách thì hiện giờ không những đã định hình rỏ ràng, mà còn tăng lên đến Địa Tướng… Nó vẫn ngồi nhắm mắt phía trên đỉnh nhọn của Tinh Liên, trên thân khoát một bộ khải giáp vàng rực, trông rất khí thế và uy nghiêm của một vị Tướng lĩnh sát phạt chiến trường.

Tôn Dương cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi… Hắn vươn người đứng dậy, rủ đi lớp bụi bám trên người, đôi mắt loé lên tử quang nhìn quanh động một vòng, cuối cùng hắn dừng lại trên bộ xương khô đang toả ra lục vụ kia.


– — Ai zà…. Tinh hoa công sức cả đời của ngươi dù sao cũng là bị ta huỷ đi mất,…. Làm mồi cho Ly Châu của ta tấn cấp rồi….. Bây giờ ta tốt bụng đem ngươi chôn cất cũng coi như tạ tội vậy…!

Tôn Dương nhìn bộ xương khô thở dài nói.

Hắn đào ra một cái hố, đem bộ xương chôn xuống phía dưới rồi lấp đất lại, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nge một tiếng thở dài….

– — Ài… Đã bao nhiêu năm rồi… Đa tạ tiểu hữu đã mai tán cho ta…

Tôn Dương cả kinh, vội vàng xoay người nhìn quanh la lên

– — Là ai… Mau ra đây… Đừng có giả thần giả quỷ.

– — Haha… Tiểu hữu đừng sợ… Ta chỉ muốn tạ ơn không có ác ý….! Âm thanh kia lại vang lên… Tôn Dương nhìn quanh một vòng, rồi cuối cùng dừng lại trên nấm mộ mới dựng kia.

Lúc này ở trên đó không biết từ khi nào đã có một cái bóng lão giả mờ nhạt. Hắn giật mình kinh ngạc miệng lắp bắp nói..

– — Này… Này ngươi không… Không phải là Oan Hồn của bộ xương kia đó chứ…


– — Đúng vậy…. Ta là Ngãi Sư Lục Hàn…! Lão giả Lục Hàn vẽ mặt hiền lành nói…

– — Ngươi chính là một trong những Ngãi Sư tà ác trong truyền thuyết sao..? Tôn Dương kinh nghi hỏi.

– — Haha…. Ta đúng là Ngãi Sư… Nhưng ta chưa từng dùng thủ đoạn ám hại người nào cả…. Ngãi Sư cũng không phải rất tà ác như ngươi nghỉ…. Chúng ta luyện Ngãi cũng chỉ là để tự vệ… Không hề có ác ý với bất kỳ ai… Nhưng bởi vì luyện Ngãi chính là con đường tà đạo nên mới khiến cho nhiều người sinh ra ác cảm.

Giọng nói kia điềm nhiên không đồng tình với suy nghĩ của Tôn Dương.

– — Ta cũng không biết, đây là nhận định chung của mọi người…! Tôn Dương nói

– — Có thì cũng có… Nhưng tuỳ người…. Nếu như ta là tà ác… Thì đừng nói đến chuyện ngươi có thể vào đây luyện hoá Ngãi Đế của ta… Chỉ cần ta thật sự muốn bảo vệ Bí Cảnh thì cũng có thế khiến ngươi ngay từ lúc nắm chìa khoá thì đã hồn lìa khỏi xác rồi…

Lục Hàn chậm rãi nói.

– — Ách…. Khủng bố vậy sao..?? Nếu vậy thì phải đa tạ tiền bối rồi..! Tôn Dương cả kinh nói… Hắn thật sự còn đánh giá quá thấp sự khủng bố của cường giả hàng ngủ Đế cấp

– — Không sao… Ta cố tình nới lõng chính là để đợi người có cơ duyên… Ài…. thật không ngờ lại đụng phải tiểu tử ngươi…. Nhưng thôi ngươi lấy đi Ngãi Đế mà vẫn còn có lương tâm đem hài cốt của ta chôn cất, xem như đã không tệ rồi…. Thoáng cái đã trăm vạn năm trôi qua, ta hật hoài niệm những ngày tháng được cùng lãnh chủ lề vai tác chiến…!

Lão giả Lục Hàn ánh mắt mờ mịt xa xăm, như nhớ lại một thời đại đỉnh phong nào đó, ẩn chứa muôn vàn tiết núi nói…

– — Lãnh Chủ… Tiền bối đã là Ngãi Đế thực lực mạnh mẽ mà còn phải tôn người khác làm chủ sao….?… Tôn Dương cả kinh hỏi( hắn từ trước tới nay cứ tưởng cường giả Huyền Đế đã đủ kiêu ngạo mà ngẩng đầu… Hôm nay mới biết đối với thực lực tuyệt đối thì Huyền Đế vẫn phải cúi đầu phục tùng)


– — Ngươi hiện tại vẫn còn yếu ta không tiện nói cho ngươi biết nhiều…. Đợi sau này ngươi đạt đến cảnh giới của ta thì ngươi tự nhiên sẽ hiểu… Hiệm tại ngươi chỉ cần biết Lãnh Chủ của ta cũng chỉ là một mãnh Tướng dưới tay người khác là được…!

…” Híiiiiii…. Mẹ ơi…. Có thể làm Lãnh Chủ của một Huyền Đế thì ít nhất cũng phải là một cường giả Thánh Hoàng…. Vậy mà vẫn còn có tồn tại đáng sợ hơn nữa vậy thì thực lực phải khủng khiếp như thế nào…”…. Tôn Dương nhịn không được, trong cổ họng hí lên một tiếng… Đồng thời trong lòng hắn cũng dâng lên một cổ dục vọng nhiệt huyết về thực lực…

– — Ngươi cũng không cần xem nhẹ mình… Ta cảm giác được sự quen thuộc của Lãnh chủ từ trên người ngươi… Có lẽ ngươi cũng là xuất thân từ một Phàm Nhân như ta và Lãnh chủ… Ta cảm giác lăng mộ của ngài đang mở ra hiện thế… Đây có lẽ cũng sẽ là cơ duyên cho ngươi…! Lục Hàn nói.

– — Lăng mộ đó nằm ở nơi nào..? Ta có thể tới đó sao…? Tôn Dương hai mắt sáng lên hỏi… ( đùa gì vậy đó là lăng mộ của Thánh Hoàng a… Bảo vật của Thánh Hoàng chắc hẳn không phải là hàng chợ nhãi nhép…)

– — Được rồi… Tia tàng niệm này của ta cũng không còn nhiều thời gian nữa… Ngươi cầm lấy cuốn Huyền kỹ kia mà lĩnh ngộ… Khi vào lăng mộ nó có thể sẽ giúp ích cho ngươi…. Ta sẽ dùng chút năng lượng cuối cùng mở ra không giang đưa ngươi trực tiếp đến trước cửa… Việt còn lại phải trông chờ vào bản lĩnh của ngươi rồi…!

Lục Hàn thân ảnh mờ nhạt dần, lão chỉ tay về phía gốc cây leo kia bắn ra một đạo lục quang, đem gốc cây mở ra một cái lỗ lớn… Bên trong loé lên một màu vàng kim chói mắt, lão phất tay đoàn kim quang kia bay ra rơi vào tay Tôn Dương hoá thành một cuốn sách màu vàng củ kỷ…” Thánh Cấp Huyền kỹ… Đập Phá Tinh Vân…” Tôn Dương nhìn mấy dòng chữ lập tức mắt trợn ngược lên…

– — Thánh… Thánh cấp Huyền kỷ…. Đập Phá Tinh Vân… Moá kỹ năng cao cấp tên cũng thật bá đạo a…! Tôn Dương kích động nói lắp bắp… Xong hắn lấy lại bình tĩnh mở ra Yêu Huyễn Ma Đồng rồi lật từng trang sách, đem toàn bộ pháp quyết tu luyện ” Đập Phá Tinh Vân” đọc qua một lượt, rồi lại truyền toàn bộ qua ý niệm cho Thần Phách diễn hoá…

Thần Phách tiếp thu pháp quyết, bắt đầu đứng dậy diễn hoá ra một cây búa lớn rồi chậm chạp diễn biến ra từng chiêu thức bạo kích cường hãn, do kỹ năng cấp bậc quá cao nên Thần Phách lĩnh ngộ và diễn hoá rất chậm chạp…

…” Toàn là bạo kích chủ lực…. Lực phá hoại có thể sẽ rất khủng bố a..”… Tôn Dương rung động thì thầm, Thần Phách chính là đại diện cho sinh mệnh và trí tuệ của hắn, nên những gì hắn biết Thần Phách cũng sẽ biết, những gì Thần Phách hiểu hắn cũng sẽ hiểu…

– — Xong rồi…. Bây giờ ta sẽ mở ra không giang đưa ngươi đi… Ta sắp tiêu tán rồi…! Lão giả Lục Hàn có chút gấp gáp nói… Hai tay khẽ động đem không giang trước mặt xé ra thành một cái hố đen.

– — Thỉnh tiền bối tạ thế..! Tôn Dương chắp tay cúi người thi lễ với lão một cái, lách người chui vào trong hố đen rồi biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.