Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 16: Yêu Huyễn Linh Chu


Đọc truyện Tuyệt Thế Phàm Nhân – Chương 16: Yêu Huyễn Linh Chu

Tôn Dương vô lực khuỵ xuống đất, mặt mày trắng bệch ra… Sức mạnh của Nhất Chuỷ Toái Diệp hắn đã thử qua, nên hoàn toàn tự tin có thể diệt sát đối phương.

Nhưng đây cũng là mạo hiểm rất lớn, Nhất Chuỷ Toái Diệp tiêu hao quá lớn. Nếu lở như đối phương có đông người hoặc mạnh hơn hắn gấp nhiều lần… Một Chuỷ xuất ra nếu đối phương không chết thì người chết tất nhiên sẽ là hắn.

– — Tôn Dương ngươi không sao chứ…? Cẩm Linh chạy đến đỡ lấy Tôn Dương lo lắng hỏi… Một chiêu vừa rồi của hắn cũng làm nàng kinh ngạc không ít, tuy rằng nàng cũng có hậu chiêu cường đại chưa sử dụng. Nhưng nếu đem ra so với một chuỷ vừa rồi của Tôn Dương thì quả thật còn kém một phần..

– — Ta không sao… Chỉ là hiện tại trong người không còn chút lực lượn nào… Bây giờ phải nhờ nàng bảo vệ ta rồi…! Tôn Dương cười khổ nói.

– — Được rồi, ta mang ngươi đi tìm chỗ dưỡng thương trước đã…! Nàng nói rồi đỡ Tôn Dương dậy, tiện tay nhặt thanh Điểm Thương Kích kia lên rồi rời đi…

Đám người xung quanh thấy vậy, tự động tách ra hai bên thành một lối đi cho hai người.

– – Chậc chậc…. Đôi thiếu niên này không biết là thế gia Tông môn nào bồi dưỡng ra… Tuổi còn trẻ mà lực chiến đã cường hãn như vậy…! Có người nhịn không được cảm thán nói…

Cẩm Linh thuê lấy một khách điếm cho Tôn Dương nghỉ ngơi… Nàng phân phó mấy tên phục vụ, chú ý chiếu cố cho hắn rồi ra khỏi khách điếm, đi lòng vòng rồi chạy vào con hẻm nhỏ….

– — Dương thúc thúc… Quỳ thúc thúc… Hai người mau ra đi…! Cẩm Linh nhìn quanh một vòng nói…

Lời nói của nàng vừa dứt, ở cuối con hẻm có hai trung niên, vẽ mặt cười khổ đi ra… Nhìn hai người này khí tức nội liễm, bước chằn trầm ổn hiển nhiên là cao thủ không tầm thường…

– — Tiểu thư… Làm sao phát hiện chúng ta… Vừa nãy tiểu thư không sao chứ…! Người trung niên tên Đỗ Quỳ hỏi…


– — Ta không sao, chỉ hơi khó chịu một chút thôi…! Cẩm Linh nhìn hắn trả lời…

– — Hắc hắc… Tiểu thư nha… Vừa ra ngoài đã gặp được anh hùng… Vận khí thật không tệ a…( không phải nàng muốn Anh hùng cứu mĩ nhân sao… Ta sẽ làm cho nàng xem..)… Đỗ Dương cười hắc hắc trêu chọc nhái lại lời của Tôn Dương…

– — Ai nha… Dương thúc… Thúc nói cái gì vậy… Ta và hắn chỉ mới gặp nhau mà…! Cẩm Linh nghe vậy, mặt hồng dậm chân ngượng ngùng nói…

– — Đỗ Dương đừng chọc tiểu thư nữa…

– — Tiểu thư, là gia chủ biết tiểu thư lén trốn ra ngoài nên kêu chúng ta đi theo bảo vệ…! Đỗ Quỳ trừng mắt với Đỗ Dương rồi quay sang Cẩm Linh nói…

– — Hức… Ta biết mà… Cha ta vẫn coi ta là trẻ con… Lần nào cũng phái hai người ra làm cái đuôi cho ta, phiền chết được…! Cẩm Linh phồng má chu miệng nói…

Nghe nàng nói hai người, chỉ biết cười khổ. Tính khí bà đại tiểu thư này họ biết rất rỏ, nàng tính tình hoạt bát lanh lợi, lại rất xinh đẹp nữa… Hay nhảy nhót lung tung, nghịch phá đủ chuyện… Ở trong gia môn đã bị nàng quấy cho đến nhàm chán, nên mới trốn ra ngoài chơi, ai ngờ vừa đặt chân tới đây đã thu hút đám côn trùng kia gây chuyện…

– — À… Tiểu thư… Tên tiểu tử kia là thế nào vậy…? Đỗ Quỳ nhớ tới Tôn Dương vội vàng hỏi…

– — Ta cũng không biết, chỉ biết là hắn có thù với đám người kia… Nhưng mà ta thấy hắn cũng rất kỳ quái, ta đã thử dò xét hắn mấy lần mà không dò ra được tu vi của hắn… Còn nữa không biết hắn tu luyện loại công pháp gì mà đem giấu hết toàn bộ khí chất trên người, nhìn chỉ như một phàm nhân không có căn cơ gì… Nhưng lại là Hổ giả mèo bệnh… Hư… Thật đáng ghét…! Cẩm Linh chu miệng có chút bực bội nói…

– — A… Là như vậy sao… Tiểu thư nói có chính xác không..? Nghe Cẩm Linh nói Đỗ Quỳ kinh ngạc rồi nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi nàng xác nhận lại…


– — Hừ… Thúc không tin ta sao…! Cẩm Linh cau mặt trả lời…

– — Ha ha… Không phải là không tin tiểu thư… Mà là ta muốn xác nhận thôi… Nếu đúng thật như tiểu thư nói thì tiểu tử này chỉ có thể kết giao… Không thể kết thù…! Đỗ Quỳ cười ha ha ánh mắt thâm thuý nói…

– — A… Quỳ thúc.. Tại sao lại nói vậy…! Cẩm Linh ngạc nhiên hỏi…

– — Đỗ Quỳ ngươi nói vậy, không lẽ là hắn liên quang đến Tông môn khủng bố kia…! Đỗ Dương cũng nhớ tới điều gì đó kinh dị hỏi…

– — Ừ… Có lẽ vậy, tiểu tử kia không phải là ẩn dấu, mà là khí chất của hắn vốn là như vậy…. Hắn đúng là một phàm nhân hàng thật giá thật… Chỉ có điều mỗi người như hắn, một khi đã có thể tu luyện thì tất cả không ai không phải là thiên tài hoặc quái vật biến thái… Và cũng chỉ có cái Tông môn độc quyền khủng bố kia là chuyên đào tạo những người như vậy…

Đỗ Quỳ trong mắt loé lên một tia kiêng kỵ và kính nể nói…

– — Quỳ thúc người nói cái gì vậy… Cái gì mà phàm nhân, biến thái và khủng bố…! Cẩm Linh nghe chẳng hiểu gì cả, tròn mắt hỏi…

– — Ài… Chuyện này về sau có thực lực rồi tiểu thư sẽ rỏ… Hiện tại tiểu thư chỉ cần biết, không nên đối nghịch với tiểu tử kia… Cố gắng tạo quang hệ tốt với hắn là được….! Đỗ Quỳ không tiện giải thích nói… Đối với Tông môn kia tuy mạnh mẽ nhưng rất ít người biết đến, chỉ có những thế gia va môn phái cùng đẳng cấp với họ mới có thể biết được sự tồn tại của đám Hổ chuyên giả mèo bệnh này…

– — Hừ… Không nói thì thôi, có gì mà thần bí vậy chứ…! Cẩm Linh bực bội nói…


– — Đúng rồi tiểu thư… Ta nghe nói còn hơn mười ngày nữa nơi này sẽ mở cổng vào Chiến Cổ Hoang Nguyên… Tiểu thư có tính tham gia không…! Đổ Dương lén tiếng chuyển chủ đề hỏi…

– — Đi… Nhất định phải đi, nơi vui như vậy sao lại thiếu ta được chứ..! Quả nhiên nghe đến Chiến Cổ Hoang Nguyên cô nàng hai mắt sáng lên, láu lĩnh nói…

– — Gia chủ đã nói, nếu tiểu thư muốn đi, cũng có thể cho tiểu thư đi…. Chỉ có điều phải căn dặn tiểu thư cần hết sức cẩn thận… Hoang nguyên mở lần này sẽ nguy hiểm vạn phần… Bởi vì lần này không chỉ mở ở thế giới chúng ta, mà còn có hai thế giới khác nữa. Nhân sĩ ở thế giới khác không tu luyện huyền lực như chúng ta, cho nên nếu giao chiến sẽ rất khó nắm bắt đối phương…! Đỗ Quỳ cẩn thận căn dặn và giải thích…

– — Oa… Vui vậy sao… Ta cũng muốn xem thử tu sĩ ở thế giới khác trông như thế nào…! Cẩm Linh như nước đỗ lá môn không quan tâm Đỗ Quỳ căn dặn mà hưng phấn nói…

– — Tiểu thư xin đứng đắn một chút đi…. Lần này gia chủ còn có nhiệm vụ giao cho tiểu thư đây…. Đỗ gia chúng ta ở thời cổ cũng đã từng có một vị lão tổ Thánh Hoàng cảnh tham gia Chiến Trường cổ…. Lão gia muốn tiểu thư vào trong đó thử vận may, tìm kiếm truyền thừa của lão tổ…

Đỗ Quỳ lúc này nghiêm mặt nói…

– — Được ta biết rồi Quỳ thúc, ta sẽ cố gắng…! Cẩm Linh cũng nghiêm túc nói… Nàng tuy láu lĩnh thích đùa nhưng không phải không biết phân biệt nặng nhẹ…

Hai Ngày Sau…

Tôn Dương và Cẩm Linh ở suốt trong khách điếm hồi phục hai ngày, cũng đã khôi phục được bảy tám phần thực lực. Thương thế cũng được điều trị ổn định…

Cả hai đều không biết hai ngày qua, chuyện hai người liên thủ giết Cẩu Lang Bang Chủ đã truyền đi khắp trong thành. Các quán rựu quán trà đều bàn tán chuyện này sôi nỗi rất náo nhiệt…

Tôn Dương và cẩm Linh rời khỏi khách điếm tính đi kiếm chút gì đó ăn, nhưng không ngờ hai người đi tới đâu cũng nghe có người nhắc tên mình. Làm cho cả hai cảm thấy dị ứng không chịu nỗi…

– — Này ngươi có nghe nói không… Đôi nam nữ thiếu niên kia là tình nhân trốn nhà đi tìm nhau đấy…


– — Ừ… Ta có nghe nói… Cơ mà còn trẻ như vậy đã biết cùng nhau xx coi bộ đúng là người trẻ tuổi tài cao a…. Ha ha…

Hai người Tôn Dương nghe xong mặt đen như đít nồi… Cẩm Linh lau láu đang muốn xắn tay Áo, xông vào đánh mấy tên kia một trận thì trên đỉnh đầu chợt có mấy bóng người nối đuôi nhau lăng không lao đi cực nhanh.

– — A… Yêu Huyễn Linh Chu xuất hiện rồi…! Có người thấy những người kia bay đi về phía Vạn Xào Sâm Lâm thì vội la lên.

Tôn Dương và Cẩm Linh thấy mọi người rục rịch nối đuôi nhau chạy đi, thì chẳng hiểu gì cả vội chặn một người lại hỏi…

– — Vị đại ca này mọi người đang làm gì vậy…?

– — Làm gì… Ngươi là người nơi khác tới sao..? Ngay cả Yêu Huyễn Linh Chu mà cũng không biết… Ai nha ta không có thời giang giải thích với ngươi, ta phải đi tranh phần đây… Ngươi chỉ cần biết Yêu Huyễn Linh Chu không phải là Yêu thú cũng không phải Huyền thú là được…! Nam tử kia gấp gáp nói rồi chạy đi..

– — A… Không lẽ là sinh vật kia sao…? Cẩm Linh a lên một tiến như nhớ tới gì đó.

– — Nàng biết được gì sao..? Tôn Dương mờ mịt hỏi..

– — Đi… Chúng ta cũng đi tranh phần nhanh lên… Vừa đi ta sẽ vừa giải thích cho ngươi…! Cẩm Linh hai mắt sáng trưng lên hưng phấn nói…

Yêu Huyễn Linh Chu… Đây là sinh vật đặc biệt, không phải yêu thú cũng không phải là huyền thú… Nó là được hình thành từ linh khí thiên địa phối hợp với địa mạch đặc thù ở nơi đó mà tạo thành… Toàn thân của những sinh vật này tất cả đều là bảo vật hiếm có a… Còn có nguồn năng lượn hình thành cúng nữa, nếu có thể đạt được có thể giúp tu vi đề thăng rất nhanh, mà không sợ ảnh hưởng căn cơ… Tuy nhiên mỗi sinh vật này tỉ lệ xuất hiện cực ít, mà nếu có thể xuất hiện thì đa phần đều là boss khủng, lực chiến mạnh gấp nhiều làn nhân loại cùng cấp… Nhưng mà chúng có điểm yếu, đó chính là viên năng lượng của chúng, chỉ cần nắm bắt được vị trí nó cất dấu rồi công kích vào đó… Nhất định sẽ làm suy giảm sức mạnh của nó và còn một điều nữa đó là những thứ thực sự có giá trị trên người nó, chỉ có người giết được nó cuối cùng mới có thể lấy. Còn những người khác sẽ vô duyên không cầm nỗi…

Cẩm Linh vừa chạy liên miệng giải thích… Nhưng lời vừa dứt thì đã cảm giác thân thể nhẹ bâng, bị người nhất lên…

Tôn Dương nghe nàng nói hai mắt cũng sáng rực lê… Con mẹ nó… Đồ tốt như vậy nhất định phải ăn hôi mới được.. Hắc hắc… Hắn lẩm bẩm rồi lại nhìn sang Cẩm Linh bất giác thấy nàng quá chậm chạp. Nên ôm luôn nàng nhấc lên, hoá thành một dãy tàn ảnh lao đi như tên bắn. Vượt qua toàn bộ người chạy phía trước, lam cho tất cả đều há hốc mồm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.