Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 111: Hoả diễm tầng thứ mười


Đọc truyện Tuyệt Thế Phàm Nhân – Chương 111: Hoả diễm tầng thứ mười

Viêm Khai đứng thẳng tắp trên không trung, mặt đối diện với Hoả Nhân kia, toàn thân hắn một màu đen nhám, chỉ có đôi mắt kia như có ánh lửa cháy lên chiến ý, tay cẩm Hắc Côn kê trên vai, quanh thân hắn còn có năm ngọn lửa giống như ma trơi bay múa. Đây chính là năm ngọn lửa mà hắn đã dung hợp khi vượt qua được năm tầng bên dưới.

Dị Thú trên cao quay cuồng, phản ứng ngày càng kịch liệt, nhưng bởi vì hiện tại có Tôn Giả đang khắc chế nó, cho nên nó không thể bay loạn, công kích cuồng bạo giống như lúc đối mặt với những cường giả Chân Vương và Thiên Vương được.

Tất cả lúc này đều đang chú mục vào Viêm Khai, ngay cả những người đang đánh nhau cũng đã đình chỉ lại, mỗi người đều tách ra một vị trí mà đứng, Tôn Dương cũng thu lại Thần Phách và Tinh Liên, mấy người kia vừa được hắn thả ra liền giận dữ gào thét, nhưng không có ai làm ra động tác gì? Bởi vì bên cạnh Tôn Dương lúc này đã có Tôn Giả bảo hộ hắn, đám người này tuy giận, nhưng lại không có gan đi chọc vào Tôn Giả, cho nên chỉ đành áp chế xuống cơn giận, cùng những người khác đứng quan sát Viêm Khai.

Năm ngọn lửa năm màu bay lượn lờ quanh thân thể, Viêm Khai bất chợt hét lớn một tiếng, hai tay nắm Hắc Côn giơ cao trên đỉnh đầu, lực lượng của hắn lại bắt đầu tăng lên, năm ngọn lửa quanh thân bùng cháy rực rỡ. ” Viêm Thần Hoả hợp lại cho ta…” Năm ngọn lửa giống như nhận được mệnh lệnh, chúng bắt đầu hoá thành từng đoàn ánh sáng, mang theo nhiệt độ kinh khủng hướng trên thân Hắc Côn hội tụ lại.

” Viêm Thần Bạo Nộ… Phá… ” Viêm Khai gào thét một tiếng, Hắc Côn trên tay mang theo hoả diễm cuồng bạo, hướng Hoả Nhân đập xuống, Linh Ấn Hoàn phía trên cấp tốc xoay chuyển, năng lượng bộc phát không ngừng kéo lên.

” Ầm ầm ầm ” Bầu trời như bị run chuyển lắc lư, nặng lượng bạo toạc khuếch tán ra bốn phía, tất cả mọi người đều cấp tốc tránh xa vị trí mà hoả diễm bao phủ tới, năng lượng khổng lồ cộng với nhiệt độ kinh khủng tàn phá khắp nơi, ngay cả đại môn của Lăng gia bên dưới cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, vô số kiến trúc đều bị hoả diễm quét qua, đốt thành tro bụi trong nháy mắt.


Khi mọi thứ an tĩnh trở lại, Viêm Khai thì đã không thấy đâu, mà ngay tại vị trí Hoả Nhân kia cũng đã biến mất, chỉ còn lại nơi đó một cái đốm lửa màu nâu, tựa như màu của đất đanh cháy giữa không trung.

” Cạch cạch ” Từ bên dưới mặt đất, một cách tay đen ngòm nhô lên, những mảnh đất đá bị hất văng ra, lộ ra một thân hình đen đúa đang nằm bên dưới một cái hố lớn. Một kích vừa rồi gần như đã lấy đi cái mạng của Viêm Khai, mức độ sức mạnh hắn sử dụng để đánh Hoả Nhân kia mạnh bao nhiêu thì thương thế hắn gánh chịu cũng tương đương bấy nhiêu. Cũng may là trước đó hắn đã dung hợp được năm loại hoả diễm, cường độ thân thể đã được cường hoá ở một mức nhất định, cho nên vẫn miễn cưỡng còn sống sót.

Dù thoát được một kiếp không chết, nhưng hắn cũng đã cạn kiệt sức lực, xương cốt toàn thân đều đã bị một kích vừa rồi đánh cho đứt gãy, có chỗ còn bị vỡ vụn, hiện tại hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể yếu ớt nhấc tay, còn muốn đứng dậy lần nữa chỉ sợ là không làm được.

Hắn nằm dưới đất, đưa mắt nhìn hoả diễm màu nâu đang trôi nổi trên cao, ánh mắt vô lực cùng tiếc nuối như muốn buông bỏ. Chỉ là số mệnh hắn vẫn không chịu buông tha, giữa lúc tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc, ở trên cao ngọn hoả diễm thứ bảy đột nhiên cháy lên hừng hực, sau đó lại biến thành một Hoả Nhân màu vàng trắng, ánh lửa mang màu sắc nhẹ nhàng nhu hoà, nhưng nhiệt độ lại nóng bức như muốn thiêu đốt, hủy diệt hư không.

Hoả Nhân này vừa hình thành lại không giống như sáu tầng trước, hình dáng lại không giống với Viêm Khai, mà là hình ảnh một nam tử tựa như một Hoả Thần chi vương, đứng ngạo thi giữa thiên địa. Hoả Nhân vậy mà lại có thể cử động, đầu hơi hướng xuống nhìn Viêm Khai bên dưới, trong ánh mắt hoả diễm hờ hững kia vậy mà ở sâu bên trong lại có một tia tán thưởng hiện ra, nhưng rất nhanh liền biến mất, Hoả Nhân đưa tay điểm vào ngọn lửa màu nâu một cái, ngọn lửa này liền hướng chỗ Viêm Khai bay xuống, nhập vào trong thân thể hắn.


Viêm Khai cảm nhận rõ ràng thân thể mình đang bắt đầu phát sinh biến hoá, từng mảnh xương cốt bị vỡ đang dùng tốc độ cực nhanh liền lại hoàn chỉnh, thương thế đau đớn trên người cũng dần dần tiêu tán, hắn cảm thấy lực lượng của mình lại một lần nữa khôi phục, còn đáng kinh hỉ hơn là cường độ thân thể của hắn lại được cường hoá, mức độ cứng rắn của thân thể hiện tại mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.

Hắn rũ người đứng dậy, trên thân vẫn là một mảnh cháy đen, nhìn qua thì như yếu ớt, nhưng bên trong lại tràn đầy lực lượng. Viêm Khai đứng dưới miệng hố ngửa đầu nhìn Hỏa Nhân phía trên, hai chân búng một cái, hắn lại vác theo Hắc Côn bay lên không trung, đứng đối diện với Hỏa Nhân.

Ánh mắt của mọi người vẫn chăm chú dõi theo hắn, dõi theo một tên thiếu niên mười bảy tuổi của Viêm gia đang quật khởi. Viêm Khai lại bạo nộ phun ra hỏa diễm, bay vào cùng với Hỏa Nhân quấn lại một chỗ. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của hắn, lần này không có cùng Hoả Nhân đánh nhau, khi hắn vừa lao đến thì Hoả Nhân kia liền tan ra, hoá thành một ánh lửa màu bạch kim nhu hoà, đem thân thể hắn quấn quanh lại mà thiêu đốt.

Mới đầu, Viêm Khai còn tưởng tại sao lại dễ dàng như vậy? Nhưng sau đó hắn liền hét lên từng trận đau đớn, hoả diễm bám vào người hắn điên cuồng thiêu đốt, sức nóng gần như muốn đem thân thể của Viêm Khai đốt thành tro bụi. Qua một lúc sau tiếng hét thảm của hắn đột nhiên im bặt, mọi người nhìn lại thì thấy hắn vẫn còn ở đó, chỉ là lúc này hắn đang khoanh chân ngồi giữa không trung, hai mắt nhắm lại tĩnh lặng, để tùy ý cho hoả diễm kia thiêu đốt trên thân thể hắn.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, đến khi Viêm Khai mở mắt ra lần nữa thì trước mặt hắn đã trôi nổi một ngọn hoả diễm màu bạch kim. Hắn đưa tay nâng hoả diễm trong lòng bàn tay, năm ngón tay bóp lại hoả diễm kia liền tiêu tán, bay nhập vào thân thể hắn.


Tiếp đến tầng thứ tám, tầng thứ chín cũng đều là như vậy, Viêm Khai mỗi lần đều đau đớn đến chết đi sống lại, sau đó cũng ngồi tĩnh lặng để cho hỏa diễm thiêu đốt. Có điều ở mỗi tầng mức độ đau đớn mà hắn phải chịu đều tăng lên mạnh hơn mà thôi, ngay cả thời gian hắn ngồi hấp thu hoả diễm cũng kéo dài hơn.

Tầng hoả diễm thứ chín là một ngọn lửa trong suốt giống như một ngọn gió, sự đau đớn kịch liệt do loại hoả diễm này mang lại, làm cho Viêm Khai gần như bị đốt trụi. Nhưng mỗi lần như vậy hắn đều nghe trong đầu có một đoạn niệm quyết vang lên, hắn theo những niệm quyết này lĩnh ngộ để cho mình thanh tĩnh lại, từ từ trung hoà tinh thần vào chung một chỗ với hoả diễm. Đợi cho đến khi hai thứ hoàn toàn hoà chung vào làm một giống như đoạn niệm quyết nói.

” Ý niệm ta chính là hoả… Tinh thần ta chính là hoả… Linh Hồn ta chính là hoả… Bản thân ta cũng là hoả… Vạn hoả thế gian đều không thể đốt ta…”

Viêm Khai dung hợp được hoả diễm tầng thứ chín, chính là đã làm được một bước này, hoàn toàn biến bản thân mình thành hỏa. Hắn đứng tại đó, toàn thân đều là ánh lửa phập phồng vô định, hình dáng của hắn trong lửa có vẻ vặn vẹo, tùy thời có thể tan biến bất cứ lúc nào. Ánh mắt hắn nhìn lên tầng thứ mười, nơi đó hiện tại đã không phải là một ngọn hoả diễm như những tầng khác nữa và một ngọn lửa màu Hồng sắc, ngọn lửa đó và chín ngọn lửa của chín tầng bên dưới cùng chụm lại một chỗ.

Ánh mắt Viêm Khai mang theo lửa nóng cùng khó hiểu, theo truyền thừa của gia tộc, hắn chỉ biết Viêm Thần Dị Hoả chỉ có chín tầng, nhưng lúc này lại có thêm tầng thứ mười, trên tầng này không những còn có một loại hoả diễm, mà chín loại kia cũng ở trên đó. Chuyện này làm cho hắn cũng mơ hồ có chút bất an.

Nhưng dường như hắn không có sự lựa chọn, theo ánh mắt hắn quan sát, mười ngọn lửa trên tầng thứ mười bắt đầu vặn vẹo lại, đan vào cùng một chỗ. Nhất thời một cổ năng lượng cường đại đang mạnh mẽ bạo khỏi, nhiệt độ tỏa ra cũng nóng hơn không biết bao nhiêu lần so với chín tầng lúc trước, mà Hoả Vân thú ở trên cao lần này cũng bắt đầu phản ứng cuồng loạn, những đám mây lửa do nó tạo ra cũng đã bị ngọn lửa đang dung hợp kia ảnh hưởng, biến thành đủ màu sắc, nhiệt độ trong khoảnh khắc tăng lên, như muốn làm cho người ta cháy gia bong thịt, toàn thân đều bỏng rát rất khó chịu.

Những người đứng xa đều đã như vậy? Huống hồ Viêm Khai lần này là kẻ trung tâm, không nói đến nhiệt độ nóng khủng khiếp kia, chỉ riêng nguồn năng lượng đang bạo khởi đó thôi, cũng đủ chấn cho hắn điên loạn, thân hình liên tục bị cổ năng lượng mạnh mẽ kia chấn cho bay ra xa, trên miệng hắn còn không ngừng phun ra máu tươi, nhưng máu của hắn vừa phun ra khỏi miệng, liền bị đốt thành tro trong nháy mắt. Hắn không có cách nào để kháng cự lại nguồn năng lượng đáng sợ này.


Hoả Vân thú ở trên cao cũng như đang nóng lòng, cứ mỗi khi Viêm Khai phun ra một ngụm máu thì nó lại càng trở nên bạo loạn, cố gắng luồn lách để thoát ra khỏi sự bao vây của mấy Tôn Giả kia.

Mà dường như cũng chỉ có một mình hắn là cảm nhận được nguồn năng lượng mang tính hủy diệt này, còn những người bên ngoài, bọn họ ngoài việc cảm thấy nhiệt độ đang tăng lên, nóng đến khó chịu ra thì không có cảm ứng được cái gì? Ngoài ra còn có một kẻ ngoại lệ cũng cảm nhận được nguồn năng lượng khủng bố kia, đó chính là Tôn Dương. Bản thân hắn mang hai chữ Tạo Hoá, cho nên khí tức hủy diệt kia dường như cùng hắn cũng có mối liên hệ nào đó, nguồn lực lượng kia cũng giống như bản thân hắn, bởi vì do Tạo Hoà hình thành cho nên những người bên ngoài sẽ không ai cảm nhận được như hắn.

” Ầm ầm ầm ” Một tiếng nổ rung trời chuyển đất lại vang lên, Viêm Khai bị sóng lực quét trúng ngực, toàn thân từ thể xác cho đến Linh Hồn như bị một cái búa đập mạnh, lục phủ ngũ tạng như muốn nôn theo cổ họng ra ngoài, tinh thần ngất ngư tê dại, gần như mất đi ý thức, do thân thể đã mất đi khống chế, hắn tự do rơi từ trên cao xuống, nhìn từ xa giống như một cực than rời từ trên trời xuống, trên tay hắn vậy mà vẫn nắm chắc Hắc Côn không buông.

Trong khoảnh khắc này, toàn bộ mọi người đều có vẻ tiếc nuối thay cho hắn, một tên thiếu niên tuyệt đỉnh, hắn làm đến một bước này thật sự quá kinh tâm. Nhất là người của Viêm gia, ai nấy đều xiếc chặt nắm tay, ánh mắt đều lộ rõ sự tiếc hận cùng không cam lòng.

Bất chợt từ trên bầu trời một tiếng rống nộ đùng đoàng vang lên, tựa như sắp có một trận lôi kiếp giáng xuống. Hoả Vân thú đột ngột cuồng bạo, toàn thân nó hóa thành một đám mây lửa màu đỏ vàng, khắp nơi đều bắn ra hỏa diễm thiêu đốt, đem những Tôn Giả kia vây khốn công kích. Còn nó nhân cơ hội dùng tốc độ cực nhanh luồn lách xuyên qua không gian, hướng thẳng chỗ Viêm Khai mà lao xuống.

Những cường giả của Viêm gia nhìn thấy một màn này, bọn không hiểu vì sao Hoả Vân thú lại đuổi theo Viêm Khai đang rơi xuống, cha của Viêm Khai trước đó cũng đã cấp bay xuống muốn đỡ lấy hắn, nhưng tốc độ so ra vẫn không bằng Hoả Vân thú. Tôn Giả của Viêm gia thấy vậy liền mắn một tiếng, đang định đuổi theo chặn nó lại thì đã không kịp. Chỉ là chuyện tiếp theo xảy ra làm cho tất cả mọi người đều phải trợn mắt kinh dị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.