Đọc truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần – Chương 24: Giao dịch
Nghe được lời nói của Lâm Thần, kẻ cầm đầu to lớn vạm vỡ ngừng lại, cười khà khà một tiếng rồi nói.
– Tiểu tử, ta cho ngươi biết không những gói hàng này, vật trên người ngươi ta cũng muốn. Ngươi nếu như thức thời một chút, liền giao ra vật trên người, nếu không… đừng trách chúng ta không khách khí.
– Ha ha, tiểu tử ngươi nhanh lên, nếu chọc đại gia không vui, một kiếm chém đầu ngươi.
– Một Luyện Thể cảnh tầng thứ năm chũng chỉ là đồ bỏ đi, nói lời vô ích với hắn làm cái gì, trực tiếp giết cho qua chuyện.
Ba người còn lại la hét.
Sắc mặt Lâm Thần tối lại.
Trong khoảng thời gian ở dãy Mặc Liên sơn rèn luyện thể trạng, hắn tuy rằng chưa từng đánh nhau với võ giả, nhưng gặp qua không ít võ giả, chính mắt nhìn thấy võ giả vì cướp đoạt linh thảo mà chém giết lẫn nhau.
Mà bây giờ đám người kia muốn giết người cướp của, cướp giật của hắn mọi tài liệu làm liên lụy tới nhiệm vụ tông môn, đây là điều Lâm Thần không muốn thấy!
Bốn người này ngoại trừ kẻ cầm đầu cơ thể to lớn vạm vỡ, là võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ, ngoài ra ba kẻ kia đều là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu đỉnh cao.
Tuy là tu vi của bọn hắn cao so với Lâm Thần, nhưng Lâm Thần đột phá tu vi, thực lực lớn mạnh chém giết yêu thú cấp hai đỉnh cao dễ như trở bàn tay, đối mặt với bốn người này, hắn không sợ chút nào.
Lâm Thần hít một hơi, mặt không chút thay đổi nói.
– Như vậy là không thể thương lượng rồi?
Tên cầm đầu to lớn vạm vỡ cười lớn một tiếng nói.
– Đương nhiên là có, hoặc là ngươi chết, hoặc là chủ động giao ra thứ ở trên người ngươi.
– Đã như vậy cũng chỉ có giết!
Bá!
Tềm cầm đầu lời nói mới vừa dứt, bỗng nhiên ở trước mặt hắn hiện lên một thanh kiếm, Tinh Cương kiếm bắn nhanh ra một kiếm khí dài một thước, thẳng tắp đâm về phía ngực tên cầm đầu to lớn.
Nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, nhanh chóng giơ đại đao trong tay, một đao hướng Lâm Thần bổ tới.
Hỏa đao chém!
Võ kỹ thi triển, tên cầm đầu cầm đại đao trong tay mang theo hơi nóng cuồn cuộn chém xuống một đao. Tên cầm đầu to lớn với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn dùng một đao này tấn công Lâm Thần ở phía chính diện.
Phịch!
– Kiếm pháp tốt!
Tên cầm đầu to lớn sắc mặt kinh ngạc liên tiếp lui về phía sau, chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại không gì sánh được.
Phá giải hết tấn công của Lâm Thần, tên cầm đầu to lớn thở nhẹ một cái. Vừa rồi trong nháy mắt Lâm Thần đột nhiên đánh ra, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, bây giờ đã phơi thây rồi.
Chỉ là tên cầm đầu to lớn còn chưa kịp thở ra, bỗng nhiên một thanh kiếm thoáng qua. Trước tiên thi triển Thất Tinh liên hoàn kiếm là vì thu hút chú ý của tên cầm đầu, sau đó Lâm Thần toàn lực vận dụng chiêu này, dốc hết mười phần chân khí một lần nữa chém giết tên cầm đầu.
Công kích của hắn nhanh vô cùng, ở trên không lưu lại vô số tàn ảnh, cơ hồ như là chớp sáng liền rơi vào trước mặt tên cầm đầu.
Chính là Huyễn kiếm!
Tên cầm đầu hai tròng mắt trừng lớn, tê cả da đầu, muốn giơ đao ngăn cản, nhưng mà đại đao hắn chưa kịp giơ lên, thanh kiếm của Lâm Thần đã dừng lại trên đầu của hắn.
Răng rắc!
Tên cầm đầu trừng mắt, không cam lòng nhìn chằm chằm Lâm Thần, phịch một tiếng thân thể ngã trên mặt đất.
Một cao thủ Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ, trong phút chốc bị Lâm Thần chém chết!
Cao thủ chiến đấu, tranh giành từng giây. Lâm Thần giết tên cầm đầu, nói đền thì dài dòng, nhưng trên thực tế không qua được một lúc. Ở phía sau ba tên võ giả chưa phản ứng, thì tên cầm đầu đã là một thi thể rồi.
– Đại ca bị giết!
– Hắn chỉ là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ năm, giết hắn đi, báo thù cho đại ca!
– Giết hắn đi, lấy đi đồ trên người hắn.
Ba người còn lại nổi giận gầm lên một tiếng, mỗi người rút vũ khí ra, hướng Lâm Thần đánh tới.
Lâm Thần cười nhạt, trong đám người này, đối với hắn mối uy hiếp là tên cầm đầu thì đã chết dưới kiếm của hắn rồi, ba người còn lại không đáng sợ.
– Chết!
Lâm Thần chân đạp mây xanh, thân thể chớp nhoáng rất nhanh, Tinh Cương kiếm chém ra, nhằm vào võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu mà chém. Thân thể hắn lần nữa lóe lên, xuất hiện ở phía sau tên Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu, Tinh Cương kiếm nhằm vào tên võ giả, tên này bị chém thành hai khúc ngay tại chỗ.
Liên tục giết hai người, làm cho tên võ giả cuối cùng này một hồi hoảng sợ.
– Khốn kiếp, tiểu tử này giả làm heo ăn thịt hổ, chạy!
Người này không chút do dự nào, hướng trong rừng rậm mà bỏ chạy, trong lòng phẫn nộ hoảng sợ. Tu vi Lâm Thần tuy là Luyện Thể cảnh tầng thứ năm nhưng thực tế sức chiến đấu của hắn e rằng có thể sánh ngang với võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy.
Vừa rồi là hắn tuyên chiến, làm sao có thể để cho địch bỏ chạy được.
Lâm Thần cười lạnh một tiếng, chân dùng Thanh Vân bộ, thân hình lóe lên đuổi theo người này, bây giờ thần sắc của tên kia hoảng sợ, cũng không kịp rên lên một tiếng, bị Lâm Thần một kiếm chém chết.
Giết người này xong, Lâm Thần nhanh nhẹn ở trên người bọn họ lấy toàn bộ đồ vật, giết người cướp của, giết người xong không cướp của sao được.
Hết thảy gồm hơn một ngàn hai trăm viên linh thạch hạ phẩm, mười bảy hạt Tụ Khí đan. Lâm Thần trên mặt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, một ngàn hai trăm viên linh thạch hạ phẩm, đổi thành trước kia Lâm Thần sợ rằng một năm cũng không thể kiếm được, mà bây giờ không tới một khắc đồng hồ liền kiếm được nhiều linh thạch như vậy.
Mười bảy hạt Tụ Khí đan giá trị giống nhau, lần trước Lâm Thần mua đan dược còn dư lại không nhiều, hiện tại bây giờ có được mười bảy hạt Tụ Khí đan vừa vặn có thể dùng để tăng tu vi.
Ngoài ra, Lâm Thần còn tìm ra một quyển võ kỹ Hoàng Mịch ở trên người tên cầm đầu. Lâm Thần mặc dù không luyện đao, nhưng có thể nghiên cứu. Trong chốc lát hắn bất ngờ, vừa rồi tên cầm đầu thi triển một chiêu thức Liệt Diễm trảm.
Xem qua quyển Liệt Diễm trảm một lần, Lâm Thần liền thuận tay ném vào trong nạp giới, sau đó rút kiếm ra đi hướng ngược lại bên chỗ tiểu Bạo Hùng.
Lúc bốn tên võ giả truy sát tiểu Bạo Hùng tới chỗ này, bọn họ e rằng cũng không nghĩ đến không những không giết chết Tiểu Bạo Hùng, ngược lại còn bỏ mạng ở chỗ này.
Chiến đấu với võ giả không phải ngươi chết chính là ta vong! Lâm Thần không phải thích giết chóc, nhưng cũng không sợ chiến đấu. Huống chi nếu như hắn bây giờ không giết võ giả, chính là đối phương giết hắn rồi.
Lúc nãy Tiểu Bạo Hùng té trên mặt đất, nó trông thấy Lâm Thần hai ba nhát chém chết bốn tên võ giả, nhất thời ánh mắt lộ ra một vẻ hoảng sợ. Thấy Lâm Thần cầm thanh kiếm trong tay đi tới, Tiểu Bạo Hùng nhất thời trong mắt xuất hiện một luồng hoảng sợ, nhưng trong mơ hồ lại toát ra một tia trấn tĩnh!
– Trấn tĩnh?
LâmThần chứng kiến Tiểu Bạo Hùng trong mắt lóe lên một tia trấn tĩnh, không khỏi sửng sốt, hắn chợt lắc đầu nói.
– Đùa gì thế! Một con yêu thú làm sao có thể hiểu “trấn tĩnh” được.
Lâm Thần từ khi gia nhập tông môn liền thường xuyên đến dãy núi Mặc Liên, đối với yêu thú ở đây có hơi hiểu rõ. Ở trong ký ức của hắn tiểu Bạo Hùng thành niên là yêu thú to lớn vũ lực hung ác. Nhưng trước mắt hắn tiểu Bạo Hùng này vẫn chỉ là yêu thú cấp hai còn chưa trưởng thành.
Lâm Thần cầm thanh kiếm trong tay đang chuẩn bị ra tay với tiểu Bạo Hùng, nhưng khi đến gần tiểu Bạo Hùng bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Lâm Thần.
Chứng kiến tiểu Bạo Hùng cầu xin qua ánh mắt, Lâm Thần cảm thấy sửng sốt. Tiểu Bạo Hùng lẽ nào đầu óc mở mang có thể nghe hiểu tiếng người.
Hết thảy yêu thú đều là bởi theo bản năng đối, với ngôn ngữ của nhân loại cùng với các loại hành vi, chúng nó đúng là một chữ cũng không biết.
Mà giờ khắc này Lâm Thần nhìn trong mắt của tiểu Bạo Hùng thấy được sự trấn tĩnh cùng với van xin.
Rống!
Tiểu Bạo Hùng gầm nhẹ một tiếng, móng nhọn đang nắm chặt chậm rãi thả lỏng, trên lòng bàn tay có một quả linh giới trung phẩm. Rồi sau đó tiểu Bạo Hùng ngẩng đầu vẻ mặt hi vọng nhìn Lâm Thần.
Lâm Thần nhìn vào lòng bàn tay của tiểu Bạo Hùng hít vào một hơi. Đây là trữ vật linh giới trung phẩm.
Lâm Thần mừng rỡ như điên không nghĩ tới tiểu Bạo Hùng trong tay lại có một viên trữ vật linh giới, hơn nữa còn là giá trị to lớn như vậy.
Trữ vật linh giới là không gian cất trữ đồ vật. Chẳng qua cùng so sánh với nạp giới, trữ vật linh giới phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bên trong trữ vật linh giới rộng lớn, có thể chứa đựng được nhiều thứ hơn, với lại vật liệu chế tạo ra nó rất quý giá. Luyện chế một viên trữ vật linh giới ngoài vốn vật liệu quý giá còn cần một thầy pháp kinh nghiệm phong phú. Cho dù là như vậy tỷ lệ luyện chế thành công viên trữ vật linh giới cũng không lớn.
Đây là thứ vô cùng quý giá, lại rất ít, giá trị bên ngoài của nó đương nhiên đắt vô cùng, một viên hạ phẩm trữ vật linh giới, một gia tộc nhỏ muốn mua e rằng táng gia bại sản cũng không thể mua nổi một viên.
Về phần bên trong của viên trữ vật linh giới, đủ để cho gia tộc họ Lâm ra sức thèm khát.
Lúc nãy tiểu Bạo Hùng không biết đến từ nơi nào, mà lấy được một viên trung phẩm trữ vật linh giới.
Tiểu Bạo Hùng lấy trữ vật linh giới trong tay để dưới đất, nhẹ nhàng đẩy theo hướng Lâm Thần, vẻ mặt cầu khẩn tha thiết.
Lâm Thần híp đôi mắt một cái nói:
– Ngươi là muốn dùng trữ vật linh giới làm giao dịch, đổi lại một mạng cho ngươi.
Tiểu Bạo Hùng ngẩng đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ đang hiểu lời nói của Lâm Thần, một lát sau nó nghiêm khắc gật đầu một cái.
Gặp tình hình này Lâm Thần không nhịn được kinh ngạc. Không nghĩ tới Tiểu Bạo Hùng này dĩ nhiên có thể nghe hiểu tiếng người.
Hơi kinh ngạc, Lâm Thần tiếp tục nói:
– Tốt, cái trữ vật linh giới này ta lấy làm giao dịch, đồng thời chữa thương cho ngươi.
Nếu như là những kẻ khác, tất nhiên sẽ lấy đi trữ vật linh giới trung phẩm, tiện thể giết chết tiểu Bạo Hùng. Nhưng Lâm Thần không muốn, giết tiểu Bạo Hùng đi bán ra tối đa cũng chỉ đáng giá mấy trăm khối linh thạch hạ phẩm, hiện tại bây giờ Lâm Thần cũng không thiếu linh thạch hạ phẩm.
Quan trọng hơn chính là Lâm Thần có trực giác tiểu Bạo Hùng này không đơn giản.
Nghe được lời nói của Lâm Thần, tiểu Bạo Hùng nhẹ thở hắt ra, hòn đá trong lòng cũng nhẹ đi.
Lâm Thần chứng kiến dáng dấp Tiểu Bạo Hùng, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Bộ mặt của tiểu Bạo Hùng này rất giống với gấu mèo. Phối hợp thêm với bộ dạng của nó liền tạo ra vẻ khôi hài.
Cất trữ vật linh giới xong, Lâm Thần mở miệng nói:
– Tiểu tử, ngươi nằm đừng nhúc nhích, để ta kiểm tra thương thế của ngươi.
Tiểu Bạo Hùng gật đầu phối hợp.
Lâm Thần nhìn thấy tiểu Bạo Hùng liền biết nó bị thương rất nặng, bây giờ nhìn kỹ Lâm Thần không khỏi giật mình một cái.
Sau lưng tiểu Bạo Hùng bị ba cái mũi tên sắc bén cắm vào, trên ba mũi tên rõ ràng bôi kịch độc, sau lưng tiểu Bạo Hùng một mảng lớn máu và thịt đã biến thành màu tím đen, trừ cái đó ra trên người của nó còn có nhiều chỗ có vết đao kiếm, trầy da sứt thịt.
Loại vết thương này, nếu như đặt ở trên người sợ rằng sớm đã chết. Tiểu Bạo Hùng ngoan cường chịu đựng đến bây giờ, nhưng nếu không trị liệu kịp thời nó chắc chắn phải chết.