Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 171: Khiếp sợ


Đọc truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần – Chương 171: Khiếp sợ

Xì xì!

Kiếm kính liên tiếp chém lên lưng Hoa Vô Phong, sắc mặt hắn biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay thẳng ra phía sau Lâm Thần. 

Phịch một tiếng, Hoa Vô Phong đột nhiên ngã nhào xuống đất, va chạm kịch liệt vào vết thương trên tay hắn, làm hắn lại phun thêm một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. 

Hai con mắt của hắn trợn lên, căm hận nhìn về phía Lâm Thần, há miệng, dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng trong miệng tràn đầy máu, chỉ có thể hít ra tiếng.

Chỉ sau chốc lát, thân thể của Hoa Vô Phong co quắp lại, ngã trên mặt đất và chết ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Hoa Vô Phong chết, Lâm Thần thở nhẹ một hơi, sắc mặt thả lỏng ra, nhưng ngay lập tức vết thương trên người do vụ nổ bị thương nứt ra khiến cho hắn đau buốt thấu xương. 

Trước đây chuyên tâm đối phó với Hoa Vô Phong, Lâm Thần cưỡng chế đè nén vết thương của mình, mà lúc này thoải mái một chút thì vết thương làm cho đau đớn khiến hắn chỉ cắn răng chịu đựng.

Lâm Thần xoay một tay, lấy ra một viên đan dược trị thương há miệng nuốt xuống, khoanh chân ngồi trên đất chuyên tâm trị thương.

Vốn dĩ theo như kế hoạch của Lâm Thần là lập tức rời khỏi di tích Chân Bảo Môn, trở về Thiên Lĩnh trấn, nhưng ở nơi này bất ngờ gặp phải bốn người Hoa Vô Phong, thực lực bốn người Hoa Vô Phong rất mạnh, cho dù Lâm Thần nắm giữ một nữa kiếm ý thì toàn thân cũng bị thương. 

Mà nếu như không gặp phải bốn người Hoa Vô Phong, lúc này Lâm Thần là đã rời khỏi di tích Chân Bảo Môn, trở về Thiên Lĩnh trấn rồi.

Uống đan dược vào, lập tức một luồng khí tức mát lạnh phun vào trong thân thể hắn, nhanh chóng chữa trị vết thương, một lát sau thấy vết thương trên người đã đỡ rất nhiều, Lâm Thần lập tức đứng dậy.

Trước đây đại chiến với bốn người Hoa Vô phong đã làm lỡ rất nhiều thời gian, mà động tĩnh tranh đấu quá lớn, đặc biệt là Hoa Vô phong đã ném ra viên cầu hỏa hồng sắc, có sức mạnh nổ tung ghê gớm, toàn bộ di tích Chân Bảo Môn đều bị chấn động, e là không bao lâu, sẽ có rất nhiều võ giả, Hắc Giáp Vệ chạy tới nơi đây. 

Lâm Thần phải mau chóng rời khỏi đây.

Không nghĩ nhiều, thân hình Lâm Thần lóe lên, đi tới bên cạnh thi thể của Hoa Vô Phong, linh hồn lực của hắn bao trùm ra ngoài, bao phủ thi thể của Hoa Vô Phong…

Một lát sau, trong tay Lâm Thần có thêm một viên nạp giới hạ phẩm cất ở trong Trữ Giới Linh Vật. 

Nhìn Trữ Giới Linh Vật hạ phẩm trong tay, đôi mắt Lâm Thần lộ ra vẻ hài lòng, Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành, trong tay đương nhiên sẽ không thiếu bảo vật. Linh hồn lực của Lâm Thần được thả ra ngoài, quét qua Trữ Giới Linh Vật hạ phẩm trong tay. Bên trong ngoại trừ một đống linh thạch lớn ra, còn có rất nhiều những thứ quý giá khác, lúc này thời gian cấp bách, Lâm Thần cũng không nhìn kỹ, cất Trữ Vật Linh Giới hạ phẩm, chợt thân thể Lâm Thần lóe lên, đi thẳng tới Mạc Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng với Hắc Giáp Vệ cường tráng kia.


Mạc Phong là võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong, những thứ trên người chắc chắn sẽ không kém. Quan trọng hơn là theo như suy đoán của Lâm Thần, trong miệng của Hoa Vô Phong có báu vật của Chân Bảo Môn, bản đồ chân truyền có lẽ là ở trên người Mạc Phong, dù sao Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành, chuyện xem bản đồ như vậy hắn chắc sẽ không làm, thông thường đều là để cho thuộc hạ làm.

Mà tu vi của Mạc Phong cao thâm, thực lực chỉ đứng sau Hoa Vô Phong, như vậy hắn chính là người lựa chọn tốt nhất để cất giữ bản đồ. 

Cho tới hai người thống lĩnh Hắc Giáp Vệ và Hắc Giáp Vệ cường tráng, thân phận địa vị và tu vi của bọn họ đều không bằng Mạc Phong và Hoa Vô Phong, nhưng những thứ trên người Lâm Thần cũng không muốn bỏ lỡ.

Chỉ là…

Lâm Thần đi tới trước mặt thi thể ba người Mạc Phong, nhìn ba thi thể này một lúc hơi nhíu mày. 

Trải qua vụ nổ kịch liệt của viên cầu hỏa hồng sắc vừa nãy, ba thi thể này dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi, cho dù là Hoa Vô Phong cũng sợ không nhận ra hình dáng của bọn họ.

Quan trọng là, nạp giới trên tay ba người cũng là trong vụ nổ vừa nãy bị nổ tan tành, biến mất không còn tăm hơi.

Đáng tiếc, Chân Bảo Môn là tông môn lớn luyện chế vũ khí ở thời kỳ thượng cổ, báu vật được cất giấu cẩn thận chắc chắn sẽ không ít, đáng tiếc bản đồ đã bị thiêu hủy. 

Lâm thần cảm thấy hơi hối hận, vốn dĩ Lâm Thần không có dự định chờ qua đại hội nội môn, đến nơi này một chuyến vét sạch bảo vật được cất giữ cẩn thận ở Chân Bảo Môn, nhưng bây giờ không có bản đồ, ở đây giống như mê cung, bên trong di tích Chân Bảo Môn vô cùng nguy hiểm, Lâm Thần rất khó tìm được những báu vật khác được giấu kín.

Thực sự hết cách rồi, Lâm Thần chỉ có thể coi như vậy.

Sau khi vơ vét tài sản trên người bốn người này một lần nữa, Lâm Thần xác nhận kỹ phương hướng, vận chuyển chân khí trong cơ thể triển khai Thanh Vân bộ đi thẳng ra cửa di tích Chân Bảo Môn. 

Thời gian trôi mau.

Nháy mắt đã qua mấy canh giờ.

Lâm Thần dựa theo lộ trình mà đi, trên con đường này các cơ quan, người rối đều bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, cho nên Lâm Thần đi qua rất dễ dàng, qua mấy canh giờ hắn đã đến quảng trường bên ngoài di tích Chân Bảo Môn. 

Đi về phía trước chính là cửa ra của di tích Chân Bảo Môn.


Có điều nơi đây lúc này có rất nhiều Hắc Giáp Vệ đóng đô ở đây, Lâm Thần ẩn nấp trong một đường hầm không có đánh rắn động cỏ.

Nhìn mấy chục Hắc Giáp Vệ trên quảng trường, hai con mắt Lâm Thần kinh ngạc. 

Hắn ở trong thạch trận Thái Dương đối kích một chưởng với Mã Phong, lúc đó rất nhiều người nhìn thấy rõ tướng mạo của Lâm Thần, nếu Lâm Thần cứ như vậy đi ra,đảm bảo là sẽ bị những tên Hắc Giáp Vệ này nhận ra, cuối cùng sẽ điên cuồng đuổi giết.

Lâm Thần trầm ngâm.

Mặc dù nói thực lực của Lâm Thần tăng mạnh so với trước đây nhưng đối mặt với hàng trăm Hắc Giáp Vệ tu vi Thiên Cương cảnh trung kỳ, hậu kỳ vẫn sẽ có rất nhiều phiền toái, huống chi nếu thông tin về cái chết của Hoa Vô Phong bị truyền ra, Tội Ác Chi Thành tuyệt đối sẽ có cường giả Chân Đạo cảnh tới, đến lúc đó Lâm Thần có chạy đằng trời. 

Trầm ngâm một lúc, hai mắt Lâm Thần bỗng sáng ngời lên. Hiện tại có không ít võ giả tìm kiếm bảo vật ở trong di tích Chân Bảo Môn, trong đó không thiếu võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, Lâm Thần chỉ cần hơi thay đổi diện mạo một ít, đồng thời làm cho tình hình bị thương nặng một chút, dù sao tu vi của võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ tới dò thám di tích Chân Bảo Môn vẫn là rất nguy hiểm, nếu như vậy, chắc chắn Hắc Giáp Vệ sẽ không nhận ra Lâm Thần.

Lâm Thần nghĩ là làm, thân hình hắn lóe lên, đi thẳng đến nơi sâu trong đường hầm này, sau đó tìm kiếm những bụi bẩn bôi lên trên người. Sau khi bôi xong, chân khí đan điền của Lâm Thần phun trào bao phủ khắp mặt hắn, theo những chân khí này bao trùm, khuôn mặt Lâm Thần rất nhanh bắt đầu vặn vẹo, một lúc sau mặt hắn thay đổi, hoàn toàn không giống với diện mạo trước đây của hắn.

Xem ra khoảng chừng hai mươi ba tuổi mà thôi. 

Phối hợp với thân hình nhếch nhác của mình, lúc này Lâm Thần trông giống như một thanh niên không biết trời cao đất dày là gì, muốn lấy tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ để tới tìm bảo vật trong di tích Chân Bảo Môn.

Lúc đó ta đã đối một kích với người trung niên kia, thời gian trôi rất nhanh, Hắc Giáp Vệ có lẽ sẽ không nhìn quá rõ. Lâm Thần đánh giá mình một chút, chợt lộ ra vẻ hài lòng, sau đó Lâm Thần làm ra một dáng vẻ đen đủi không gặp may, chậm rãi đi về phía quảng trường.

Khi đi dọc theo quảng trường, sắp ra khỏi đường hầm, Lâm Thần hơi dừng lại một chút, bước chân của hắn loạng choạng, cả người trong nháy mắt đã xuất hiện ở quảng trường. 

Xoạt xoạt xoạt…

Toàn bộ mấy chục Hắc Giáp Vệ liền quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lâm Thần.

Lâm Thần lại giả vờ làm bộ như không nhìn thấy những người này, dường như vẫn còn đắm chìm trong việc tìm kiếm bảo vật vừa này, tức giận mắng một tiếng: 

– Thật là xui xẻo, cái gì cũng không tìm thấy, còn thiếu chút nữa là bị cơ quan bắn trúng!


Nói xong, Lâm Thần ngẩng đầu lên, dường như vừa mới phát hiện những tên Hắc Giáp Vệ này, há hốc mồm thật to, giật mình kinh ngạc nhìn về phía những tên Hắc Giáp Vệ trước mặt.

Nghe thấy giọng Lâm Thần, lại nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Thần, không ít Hắc Giáp Vệ nhếch miệng lộ ra vẻ chế nhạo mỉa mai. 

Tu vi của Thiên Cương cảnh sơ kỳ mà cũng dám tới đây tìm kiếm bảo vật di tích Chân Bảo Môn, thật là không biết trời cao đất rộng!

Hiển nhiên, rất nhiều Hắc Giáp Vệ cũng nhận định như vậy, Lâm Thần chính là một thanh niên có lòng tự tin quá độ, mới đến đây tìm bảo vật.

Một Hắc Giáp Vệ tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ bước ra một bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lâm Thần, trầm giọng nói: 

– Hiện tại đang phong tỏa di tích Chân Bảo Môn, ngươi lập tức ra ngoài, bằng không, giết không tha!

– Phong tỏa?

Lâm Thần lại lộ ra vẻ kinh ngạc. 

Nhìn thấy Lâm Thần lộ ra vẻ chút bất mãn, Hắc Giáp Vệ Thiên Cương cảnh hậu kỳ đó loảng xoảng một tiếng liền rút đao lớn ra, dường như là muốn chém chết Lâm Thần.

Nhìn thấy cảnh tưởng này, Lâm Thần vẻ mặt sợ hãi, vội vàng nói:

– Ta ra, ta đi ra, đừng giết ta, ta bây giờ ra luôn. 

Nói xong, Lâm Thần bước nhanh ra khỏi di tích Chân Bảo Môn, những tên Hắc Giáp Vệ xung quanh nhìn Lâm Thần trêu trọc, sau đó không nhìn Lâm Thần nữa.

Mà Lâm Thần khi đi đến cửa di tích Chân Bảo Môn, lại lắc đầu thở dài một tiếng, tự mình lầm ba lầm bầm nói:

– Ôi, phong tỏa cũng tốt, chỗ quỷ quái này, sau này ta cũng sẽ không tới nữa. 

Nói xong, Lâm Thần thả người nhảy một cái, nhảy lên lối ra di tích Chân Bảo Môn.

Trên quảng trường không ít võ giả nghe thấy tiếng thì thầm của Lâm Thần, đều lộ ra vẻ cười châm biếm. Mặc dù không phong tỏa di tích Chân Bảo Môn, chỗ này cũng không phải là nơi võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ có thể đến, hắn là một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ vẫn nên trở về tu luyện mấy năm rồi hãy trở lại.

Lắc đầu một cái, những tên Hắc Giáp Vệ này không có hoài nghi một chút nào, vẫn đứng trên quảng trường nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảnh giác nhìn bốn phía. 


Nơi sâu thẳm di tích Chân Bảo Môn, viên cầu hỏa hồng sắc nổ tung trên đất.

Mười mấy Hắc Giáp Vệ mau chóng lao nhanh vào trong đường hầm, một lát sau, toàn bộ mười mấy người này xuất hiện tại nơi vụ nổ của viên cầu hỏa hồng sắc. 

Một bãi hỗn loạn.

Dường như là có cường giả Chân Đạo cảnh đại chiến qua ở chỗ này, toàn bộ đường hầm khắp nơi là đá vụn, hai bên vách động của đường hầm có dấu hiệu lờ mờ của sự sụp đổ.

Còn ở trong lòng đất, là những vết máu khô mờ nhạt. 

– Đây là… Ông trời, đây là thiếu chủ!

Khi mười mấy người tìm kiếm nơi này, bỗng một tiếng hô thất thanh từ phía thông đạo vang lên, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mười mấy người này.

Toàn bộ mười mấy tên Hắc Giáp Vệ cùng tiến lên trước, xuất hiện trước mặt là thi thể của Hoa Vô Phong. 

Mắt Hoa Vô Phong trợn to, hai con mắt oán hận, không cam lòng nhìn về phía trước.

Mười mấy Hắc Giáp Vệ nhìn thấy thi thể của Hoa Vô Phong, hai mắt nhìn nhau không ít người lộ ra vẻ mặt tái xám.

Phải biết Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành, hắn lúc này bỏ xác ở di tích Chân Bảo Môn, như vậy nếu bị thành chủ Tội Ác Chi Thành trách tội xuống…những tên Hắc Giáp Vệ này, e là một người cũng chạy không thoát, tất cả đều phải chết! 

– Lập tức thông báo cho phó lĩnh, thỉnh cầu trợ giúp!

– Thông báo thành chủ, nói cho thành chủ sự việc lúc này!

– Đi tìm trưởng lão Mạc Phong và thống lĩnh cho ta! 

Một tên Hắc Giáp Vệ Thiên Cương cảnh hậu kỳ hít sâu một cái, ánh mắt lộ ra vẻ sợ sệt, hắn kìm nén sự hoảng sợ lại, lập tức hạ lệnh.

– Vâng!

Tên Hắc Giáp Vệ này vừa dứt lời thì những tên Hắc Giáp Vệ còn lại cũng nhất thời khiếp sợ theo, lấy lại tinh thần nghe theo lời người trước, nhanh chóng thông báo và bắt đầu tìm kiếm. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.