Đọc truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần – Chương 167: Chà đạp thiên tài
Kiếm khí?
Hai Mắt Hoa Vô Phong nhắm lại, kiếm khí có hình dạng gì, có thể giết chết hai Hắc Giáp Vệ tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, còn làm trọng thương một người.
Hoa Vô Phong hưng phấn nói:
– Rất tốt, Ta ngược lại muốn xem xem, tiểu tử này rốt cuộc lấy được báu vật gì, còn có thể thả ra kiếm kính uy lực như vậy.
– Chúng ta đi.
Hoa Vô Phong vừa dứt lời, chân khí trong đan điền bắt đầu vận chuyển, muốn đi tới khu vực của Lâm Thần, nhưng mà chân hắn vừa động, bỗng dưng một tiếng xé gió từ phía trước bốn người truyền đến.
Xèo…
Lâm Thần đi với tốc độ cực nhanh, bỗng nhìn thấy bốn người Hoa Vô Phong ở đường cái phía trước, thân thể của hắn bỗng dừng lại, trên mặt của hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Đi trên đoạn đường này, Lâm Thần vẫn thả linh hồn lực, nhưng dù sao linh hồn lực của hắn cũng bao phủ ngàn mét lấy hắn làm trung tâm, bởi vậy Lâm Thần xuất hiện trước mặt bốn người Hoa Vô Phong mới phát hiện ra bốn người bọn họ.
Ánh mắt Hoa Vô Phong, Mạc Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng với Hắc Giáp Vệ cường tráng đều rơi vào trên người Lâm Thần.
Sau khi thấy rõ dáng dấp của Lâm Thần, Hắc Giáp Vệ cường tráng rống to:
– Thiếu chủ, chính là hắn, hắn chính là người lấy được bảo vật kia.
Không cần Hắc Giáp Vệ cường tráng nói, Hoa Vô Phong, Mạc Phong cùng với thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cũng có thể nhận ra được. Lâm Thần ở trước cửa vào di tích Chân Bảo Môn ngăn chặn một chiêu của Mạc Phong, lam cho rất nhiều người nhớ rõ dáng vẻ của hắn.
Hai mắt Hoa Vô Phong nhắm lại, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.
Nhưng sắc mặt Mạc Phong nhìn Lâm Thần lại nham hiểm, có hơi phẫn nộ. Lúc đó Hoa Vô Phong sai khiến Mạc Phong xua đuổi Lâm Thần, nhưng Lâm Thần phản kích, cùng hắn đối một chưởng tiến vào di tích Chân Bảo Môn dễ dàng, khiến cho Mạc Phong không hoàn thành tốt nhiệm vụ, may mà Hoa Vô Phong không truy cứu, nếu truy cứu thì hắn đã chết rồi.
Vẻ mặt thống lĩnh Hắc Giáp Vệ vẫn lạnh lẽo, đúng bên cạnh Hoa Vô Phong nhìn Lâm Thần.
– Tốt, rất tốt, tốt vô cùng.
Hai mắt Hoa Vô Phong híp lại nhìn Lâm Thần, bỗng dưng hắn vỗ tay nhẹ nhẹ, cười nói:
– Võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ có thể cùng Thiên Cương cảnh đỉnh phong đối kích một chiêu, lấy được báu vật, nếu như ta không có đoán sai thì ngươi… cính là đệ tử thiên tài của một tông môn nào đó ở Nhạn Nam vực.
Không đợi Lâm Thần trả lời, Hoa Vô Phong tiếp tục cười nói:
– Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi là người thông minh, chắc ngươi nên biết rõ điều này. Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất là mang những bảo vật trên người ngươi giao ra đây, nếu không…
Khẩu khí Hoa Vô Phong hờ hững, nhưng lời nói mơ hồ lộ ra một luồng uy hiếp.
Chỉ là, Lâm Thần nghe Hoa Vô Phong nói xong, mặt không có vẻ gì sợ hãi, nói:
– Ta cũng khuyên ngươi một câu, bây giờ ngươi rời đi, ta còn có thể xem như các ngươi chưa từng xuất hiện.
Mặc dù tu vi bốn người Hoa Vô Phong đều co hơn Lâm Thần, thực lực của từng người đều mạnh mẽ, đặc biệt là Hoa Vô Phong cùng Mạc Phong, hai người bọn họ là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh cao. Chỉ là… nếu như là Lâm Thần trước đây đối mặt với bốn gười này thì thua không thể nghi ngờ. Nhưng bây giờ, sau khi Lâm Thần chịu đựng công kích của kiếm hồn, kiếm kính tăng vọt, trực tiếp đạt tới một nữa cảnh giới của kiếm ý.
Kiếm kính là hình dáng ban đầu của kiếm ý, chém hết tà ác trong thiên hạ, uy lực to lớn, đủ để khiến Lâm Thần vượt cấp giết người. Vì lẽ đó, đối mặt với bốn người Hoa Vô Phong, Lâm Thần không có chút sợ hãi nào.
Hoa Vô Phong nghe Lâm Thần nói xong, sắc mặt không có biến đổi, ngữ khí thản nhiên nói:
– Nói như vậy, ngươi là không định giao bảo vật trên người ra?
Bảo vật trên người Lâm Thần đa dạng, Lưu Ly Linh Nham, Thiên Tàn Minh Tinh, Hỏa Phọng Song Đồng cùng với đoạn kiếm, nếu giao ra những bảo vật này e là sẽ khiến cho toàn Tội Ác Chi Thành chấn động.
Mà Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh là vật liệu chủ yếu để Lâm Thần dùng để rèn đúc bán chân khí, hắn làm sao mà giao ra được. Hai con ngươi Hỏa Phượng Song Đồng quý giá cực kỳ, ở bên ngoài tuyệt đối có tiền cũng không mua được. Cho tới đoạn kiếm thì càn không cần nói, đây là một món báu vật chân chính cực kỳ quan trọng đối với Lâm Thần.
Nhìn thấy Lâm Thần không trả lời, Hoa Vô Phong nói:
– Những năm này, ta tu luyện ở Tội Ác Chi Thành, tuy rằng cũng có giao thủ với vài đệ tử thiên tài của tông môn, nhưng cũng không có chém giết qua đệ tử thiên tài của tông môn. Ta rất hiếu kỳ… tư vị chà đạp đệ tử thiên tài a.
– Thiếu chủ, thuộc hạ làm việc bất tài, không thể xua đuổi được người này, thuộc hạ thỉnh cầu thiếu chủ để cho thuộc hạ bắt giữ người này, hy vọng thiếu chủ tác thành.
Nghe Hoa Vô Phong nói xong, Mạc Phong lập tức đứng ra, hai mắt oán hận nhìn Lâm Thần, cung kính nói với Hoa Vô Phong.
Liếc nhìn Mạc Phong một cái, trong lòng Hoa Vô Phong biết tâm tư của Mạc Phong, hắn cười một tiếng nói:
– Được, có điều… có thể bắt giữ nhưng chớ có chém chết, ta giữ lại hắn có tác dụng rất lớn.
– Vâng, thiếu chủ.
Mạc Phong chậm rãi xoay người, thân thể hắn nhắm ngay vào Lâm Thần, vẻ mặt bình thản.
Mà thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng Hắc Giáp Vệ cường tráng kia thì lại đứng bên cạnh Hoa Vô Phong, phòng bị tất cả uy hiếp đối với Hoa Vô Phong.
Lâm Thần lẳng lạng nhìn bốn người Hoa Vô Phong, lông mày hơi nhíu lại, vốn dĩ lâm Thần định hiện tại trở về Thiên Lĩnh trấn, nhưng khoongnghix tới vừa mới lên đường thì gặp ngay bốn người Hoa Vô Phong.
Đặc biệt Hoa Vô Phong lại biết Lâm Thần có được bảo vật.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Thần rơi vào trên người Hắc Giáp Vệ cường tráng, tin tức Lâm Thần có được bảo vật Thiết Phiến chắc chắn là do Hắc Giáp Vệ cường tráng này truyền đi.
Bất quá bây giờ có muốn nhiều hơn nữa cũng vô ích, việc cấp bách là phá bỏ cục diện trước mắt, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu kéo dài thời gian, e là không chỉ tốn nhiều thời gian, bên trên thạch trận Thái Dương đang có rất nhiều Hắc Giáp Vệ trấn giữ sẽ cuồn cuộn tiến vào trong di tích Chân Bảo Môn, lúc ấy Lâm Thần muốn rời đi thì khó khăn vô cùng.
– Tiểu tử, chịu chết đi.
Ngay lúc Lâm Thần đang suy tư, săc mặt Mạc Phong dữ tợn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó giơ bàn tay lên, một chưởng hướng Lâm Thần đập xuống.
Vù vù…
Cuồng phong gào thét, bàn tay Mạc Phong lướt qua, nhất thời quét lên một trận cuồng phong, hung hăn quét về phía Lâm Thần, uy lực mạnh mẽ.
Dù sao thì tu vi của Mạc Phong cũng là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nếu như là võ giả tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ đối mặt với đòn đánh này tất nhiên sẽ không chịu nổi mà bỏ mình. Lâm Thần không dám khinh thường, thân thể của hắn chuyển động, trong phút chốc liền triển khai Cổ Đồng Luyện Thể quyết, nhất thời từng luồng ánh sáng màu đồng toả ra, vô cùng thần thánh.
Cùng lúc đó, Lâm Thần xoay tay một cái, lấy ra Hắc sắc trường côn.
Hàng Ma.
Hắc sắc trường côn nơi tay Lâm Thần biến ảo ra một Cự Mãng dữ tợn, Cự Mãng gào thét, há cái miệng to như chậu máu cắn về phía Mạc Phong.
Ầm…
Sau một khắc, Hắc sắc trường côn của Lâm Thần cùng với bàn tay của Mạc Phong đối kích nhau, vang lên một tiếng va chạm nặng nề. Ngay sau đó liền nhìn thấy thân thể Lâm Thần bay ngược về hướng phía sau, sắc mặt hơi thay đổi, một bên khác, Mạc Phong cũng lui mấy bước, sắc mặt kinh ngạc cực kỳ.
– Đây không phải là côn pháp, đây là võ kỹ gì?
Vừa nãy, thời điểm cùng Lâm Thần đối kích, Mạc Phong chặn lại công kích của Lâm Thần, nhưng Cự Mãng há to cái miệng như chậu máu cắn một cái, lại truyền ra một luồng sức mạnh chấn động làm bàn tay của hắn tê dại, quan trọng hơn là đòn đánh này của Lâm Thần rõ ràng là không phải côn pháp.
Vốn dĩ nhìn thấy Lâm Thần lấy ra Hắc sắc trường côn, Mạc Phong còn tưởng rằng Lâm Thần am hiểu nhất chính là côn phap, nhưng mà sau khi đối kích mới phát hiện ra đòn đánh này của Lâm Thần căn bản không phải là côn pháp mà giống như kiếm pháp.
Lấy trường côn thay thế bảo kiếm, triển khai kiếm kỹ?
Nghĩ tới đây, hai con mắt Mạc Phong không khỏi lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lấy trường côn thay thế bảo kiếm, sư dụng tới kiếm khismanhj mẽ như vậy, nếu như tay Lâm Thần cầm bảo kiếm, hắn triển khai võ kỹ thì uy lực của nó sẽ đạt tới mức độ như thế nào?
– Phong Lôi chưởng.
Mạc Phong không có suy nghĩ nhiều, hừ lạnh một tiếng, hắn lần thứ hai giơ tay lên, ở tại chỗ mua một thoáng liền nhìn thấy phía trước Mạc Phong tất cả đều là chưởng ảnh.
Ầm ầm ầm xì xì…
Cugf lúc đó, chưởng ảnh càng lập lòe từng đạo điện quang, phảng phất như trời mưa to chớp giật, đồng thời vang lên từng đạo tiếng sấm, làm cho người ta không lạnh mà run.
– Muốn chết.
Lâm Thần cười lạnh một tiếng, chân khí trong đan điền điên cuồng phun trào, bao trùm trên hai chân, sau đó thân thể của hắn phảng phất giống như một con ưng già vậy, hướng phía Mạc Phong nhào tới.
Trong cơ thể Lâm Thần Luyện Thể Đồng Cổ quyết mạnh mẽ, cộng thêm một tia kiếm mạnh mẽ mãnh liệt ào ra, bao trùm trên Hắc Sắc trường côn, lần thứ hai nặng nề chém xuống Mạc Phong.
Theo Cổ Đồng Luyện Thể cùng với kiếm kính bao trùm, Hắc sắc trường côn nhất thời tuôn ra một luồng khí thế mãnh liệt. Hoa Vô Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng với Hắc Giáp Vệ cường tráng cách đó không xa liền cảm nhận được uy lực to lớn trên Hắc Sắc trường côn, sắc mặt khẽ thay đổi.
Vẻ mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng nhất thời sợ hãi nhìn trường côn trong tay Lâm Thần, sợ hãi nói:
– Thiếu chủ, lúc trước hắn thả ra những kiếm khí uy thế kia, hiện tại cũng với những kiếm khí bao phủ trên trường côn giống như đúc.
Nghe Hắc Giáp Vệ cường tráng nói xong, sắc mặt Hoa Vô Phong chợt thay đổi.
Vốn dĩ Hoa Vô Phong nghe Hắc Giáp Vệ cường tráng nói tới bảo vật, hắn còn tưởng là một cái bảo vật hơi quan trọng thôi, nhưng giờ khắc này Hắc Giáp Vệ cường tráng nói lúc trước Lâm Thần thả ra những kiếm khí kia, uy thế như vậy không khỏi làm cho Hoa Vô Phong động lòng.
Tiểu tử này lấy được một cái bảo vật vô cùng trọng yếu. Trong lòng Hoa Vô Phong trầm tư, nhất thời trong mắt lóe ra từng tia sát ý, nếu như hắn có thể thả ra kiếm khí trong bảo vật, thực lực của hắn tuyệt đối có thể tăng lên cực mạnh trong thời gian ngắn.
Ngay tại thời khắc Hoa Vô Phong trầm tư, Hắc Sắc trường côn của Lâm Thần nặng nề dụng vào bàn tay của Mạc Phong ở phía trước.
Ầm…
– Hừ…
Hắc Sắc trường côn cùng bàn tay của Mạc Phong chạm vào nhau, ngay lập tức từng tia lôi điền xuyên qua trường côn tràn vào thân thể hắn, nhất thời thân thể hắn chấn động, rên lên một tiếng, thân thể hướng phía sau bay ngược ra ngoài.
Mà một bên khác, thân thể Mạc Phong cũng lui về phía sau, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn tràn vào bàn tay của hắn, chấn động tới mức làm cho hai bàn tay đau nhứt, quan trọng hơn là một luống kiếm khí quái dị, ác liệt đồng thời tràn vào thân thể của hắn, bắt đầu điên cuồng phá hoại đan điền của hắn.
– Đáng chết, đây là vật gì?
Mạc Phong hoàn toàn biến sắc, đứng tại chỗ không dám cử động. Phải biết rằng đan điền của võ giả là vị trí vô cùng quan trọng, nếu như đan điền bị phá hoại thậm chí có thể làm cho tu vi cả đời bị hủy hoại trong một ngày.
Hắn điên cuồng không chế chân khí trong đan điền, muốn bức kiếm khí của Lâm Thần ra ngoài.
Nhưng mà, chân khí trong đan điền vẫn chưa thể đụng tới kiếm khí tràn vào cơ thể hắn, liền nhìn thấy một bóng người lướt qua trước mặt hắn, tay lâm Thần cầm Hắc Sắc trường côn, hai con mắt lạnh lẽo hướng Mạc Phong đập xuống ầm ầm.