Đọc truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần – Chương 16: Hắc lân cự mãng
Tháng trước, Lâm Thần nhận mười sáu nhiệm vụ, hoàn thành mười lăm nhiệm vụ, chỉ có nhiệm vụ chém giết Tê Thiết Ngưu là chưa hoàn thành. Lúc đó không phải là Lâm Thần không giết được Tê Thiết Ngưu mà là hắn không tìm được Tê Thiết Ngưu, nên không có cách nào tiến hành chém giết.
Hiện tại nếu đã gặp được Tê Thiết Ngưu, Lâm Thần đương nhiên sẽ không khách khí.
Hắn dùng sức giẫm hai chân một cái, thân thể bay lên không trung, cùng lúc đó, Lâm Thần rút Tinh Cương kiếm bên hông ra kêu loảng xoảng.
– Ùm ò…
Nhìn thấy kẻ địch tập kích, Tê Thiết Ngưu nổi giận gầm lên một tiếng, hai con mắt như hai cái đèn lồng thật lớn, con ngươi đang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thần, trong mắt lộ ra một tia châm chọc giống như đang trào phúng Lâm Thần không tự biết lượng sức mình, lấy trứng chọi đá.
Tê Thiết Ngưu là yêu thú cấp hai đỉnh cao, tương đương với võ giả tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu sơ kỳ, da dày thịt béo, sức phòng ngự cường đại, tồn tại nghênh ngang. Trong dĩ vãng, Tê Thiết Ngưu cũng không phải là chưa từng gặp qua võ giả có ý đồ với nó, nhưng những võ giả kia đều bỏ mình nơi đất khách.
Tê Thiết Ngưu gầm nhẹ một tiếng, chẳng những không chạy trốn, trái lại còn hướng Lâm Thần vọt tới.
– Đến hay lắm! Huyễn kiếm của ta vẫn không tìm được vật thích hợp để thí nghiệm, hôm nay nếu đã gặp được một con yêu thú cấp hai cao cấp như vậy, chi bằng dùng ngươi để thí nghiệm Huyễn kiếm của ta đi.
Lâm Thần cười lớn một tiếng, Tinh Cương kiếm trong tay nhanh chóng được hắn múa ra, Huyễn kiếm trong phút chốc được triển khai ra.
Trong chốc lát, giữa bầu trời kiếm ảnh không ngừng phóng ra, nhiều đến nỗi không đếm hết được, thức thứ nhất của Huyễn kiếm tu luyện tới cảnh giới tiểu thành có thể biến ảo ra năm trăm đạo kiếm ảnh, tu luyện tới cảnh giới đại thành, lại càng có thể biến ảo ra hàng nghìn kiếm ảnh, uy lực lớn vô cùng.
Xoạt… xoạt… xoạt…
Mấy trăm đạo kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng nhắm Tê Thiết Ngưu đánh tới, tác dụng của mấy trăm đạo kiếm ảnh này đều là mê hoặc kẻ địch, lực công kích chân chính chỉ có một đạo.
Tê Thiết Ngưu nhìn thấy kiếm ảnh bốn phía, nhất thời ánh mắt lộ ra vẻ mê man, có điều nó hiển nhiên cực kỳ tin tưởng vào sức phòng ngự của chính mình, Tê Thiết Ngưu không có dừng lại, vẫn nhanh chóng phóng tới hướng của Lâm Thần.
Chỉ là một khắc sau đó, lại nghe được một tiếng “xì, xì…”, trên đầu to lớn của Tê Thiết Ngưu đột nhiên xuất hiện các lỗ máu to nhỏ hình một bàn tay, máu tươi chảy ra vô cùng khủng bố.
– Ùm ò…
Hai con mắt như đèn lồng của Tê Thiết Ngưu tràn đầy vẻ hoảng sợ, nó làm thế nào cũng không nghĩ Lâm Thần trước mặt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng Tê Thiếc Ngưu lại không chịu nổi, rên rỉ ngã trên mặt đất, khí tức toàn thân hoàn toàn biến mất.
Liếc mắt nhìn Tê Thiếc Ngưu trên mặt đất một cái, mặt Lâm Thần không biến sắc, thu hồi Tinh Cương kiếm, chờ một lát cắt các bộ phận Tê Thiếc Ngưu xuống, bọc lại gọn gàng, dự tính mang đến chợ bán.
Nhiệm vụ của tông môn chỉ yêu cầu thu thập sừng của Tê Thiếc Ngưu, mà da cùng móng của Tê Thiết Ngưu còn có thể mang ra chợ bán đổi lấy linh thạch. Lâm Thần liếc mắt nhìn gói hàng phía sau lưng, giờ khắc này các gói hàng lỉnh khỉnh các hài cốt to to nhỏ nhỏ, nếu bán ra toàn bộ giá trị tuyệt đối không thua kém năm trăm linh thạch hạ phẩm.
Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Thần liền muốn rời đi, nhưng mà lúc này đột nhiên có một luồng hương thơm nhàn nhạt tràn ngập hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Linh khí thật nồng đậm.” Lâm Thần kinh hãi, ở dãy núi Mặc Liên có linh khí nồng đậm tỏa ra, không ngoài một khả năng là nơi này có linh thảo.
Vẻ mặt Lâm Thần hơi động, men theo mùi thơm trong khí đi kiểm tra, vòng qua một mảnh cây cối, một thác nước kỳ vĩ xuất hiện trước mặt hắn.
Thác nước cao ngàn trượng, nước chảy như trụ, nước chảy va chạm ầm ầm tạo ra âm thanh nối liền không dứt. Lâm Thần chỉ là đánh giá cao một lát liền nhắm hai mắt lại, nhìn về phía bờ, trên bờ thác nở một đóa kỳ hoa.
“Trăm phần trăm là Giáng Hương thảo.” Lâm Thần khiếp sợ.
Giáng Hương thảo là linh dược luyện chế rất nhiều đan dược, Giáng Hương thảo niên đại trăm năm lại cực kì hiếm thấy. Lâm Thần nhìn thấy Giáng Hương thảo trước mặt, lấy ra đi bán ít nhất cũng có giá trị một trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Nghĩ tới đây, Lâm Thần cười nhạt đang muốn đi tới hái Giáng Hương thảo, chỉ là sau một khắc…
Oành!
Bọt nước bắn tung tóe, một cột nước to bằng cánh tay từ trong thác nước bắn ra lướt về phía Lâm Thần.
Mặt Lâm Thần biến sắc, không chần chờ một bước hướng về phía trước, sử dụng Thanh Vân bộ bước ngang qua miễn cưỡng tránh thoát khỏi công kích của cột nước.
Cũng trong lúc đó, một con trăn to lớn “oành” một tiếng từ trong thác chui ra, hai con mắt lạnh lẽo trợn ngược nhìn Lâm Thần. Mãng xà này thân rắn dài đến năm mươi mét, toàn thân đều được bao phủ bởi một tầng vảy giáp đen thui, dưới ánh mặt trời lấp lóa sáng cực kỳ.
Lâm Thần chỉ là nhìn mãng xà một chút, nhất thời trong lòng cả kinh: “Yêu thú cấp hai cao cấp Hắc Lân Cự Mãng, chẳng trách Giáng Hương thảo ở đây lâu như thế đều không có người hái, hóa ra là có Hắc Lân Cự Mãng bảo hộ.”
Yêu thú cấp hai cao cấp tương đương với võ giả tu vi Luyện Thể cảnh cấp thứ sáu đỉnh cao, một Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu gặp phải nó, chỉ có con đường chết.
Ngay lúc Lâm Thần kinh ngạc trong lòng, Hắc Lân Cự Mãng đột nhiên thân thể cuốn một cái, đuôi rắn khổng lồ mạnh mẽ hướng Lâm Thần quét ngang, nhất thời làm cho cuồng phong gào thét, hơi nước tràn ngập, đòn đánh này nếu mà đánh trúng, Lâm Thần không chết cũng sẽ trọng thương.
– Muốn chết.
Lâm Thần quát một tiếng chói tai, triển khai Thanh Vân bộ, đồng thời di động thân thể, kiếm trong tay của hắn cũng nhanh chóng được huy động đến.
– Huyễn kiếm!
Huyễn kiếm thứ nhất được triển khai lần thứ hai, nhất thời mấy trăm đạo kiếm ảnh lấp lóe không ngừng, đều điên cuồng hướng đuôi Hắc Lân Cự Mãng quét tới.
Oành…
Sau một khắc, kiếm ảnh cùng đuôi Hắc lân Cự Mãng va chạm vào nhau, nhưng mà làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là công kích của Huyễn kiếm chỉ là đâm vào đuôi Hắc Lân Cự Mãng một cái, miễn cưỡng phá tan phòng ngự, Hắc Lân Cự Mãng bị đánh trúng, bị đau dưới phản xạ có điều kiện thu hồi đuôi lại, để Lâm Thần tránh khỏi một kiếp.
Thấy tình hình như vậy, Lâm Thần rùng mình: “Hắc Lân Cự Mãng này, phòng ngự thật mạnh.”