Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 149: Phong tỏa


Đọc truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần – Chương 149: Phong tỏa

Hiển nhiên, thanh niên bị đánh bay là định thừa dịp tên trung niên không chú ý, đánh lén hắn, kết quả bị gã trung niên phát hiện, dùng thực lực cường hãn đánh bay.

Cùng lúc đó, những nơi khác cũng xảy ra mấy cuộc tranh đấu, thậm chí có chỗ võ giả còn bị đánh chết.

Ở cửa thành có rất nhiều võ giả, cùng với rất nhiều vệ binh thủ thành trên tường thành, nhưng tất cả đều là đứng xem trò vui, nhìn những võ giả này tranh đấu náo nhiệt, không ai đứng ra ngăn cản!

Thấy tình hình này, Lâm Thần khẽ nhíu mày, lần nữa âm thầm đề cao cảnh giác.

Tội Ác Chi Thành quả nhiên không giống bình thường! Trong chốc lát ngắn ngủi, nơi này đã xảy ra mấy cuộc tranh đấu, bên trong lại còn có võ giả bị chém giết. Mà Lâm Thần ở một chỗ đã thấy như vậy, đây chỉ là một góc của Tội Ác Chi Thành, nói cách khác, trong lúc này ở những nơi khác tất nhiên cũng còn nhiều cuộc tranh đấu.

“Quả nhiên tàn khốc.”

Nơi này, đúng là một nơi tốt để cho võ giả lịch luyện. Chẳng trách các tông môn lớn trong Nhạn Nam vực đều bỏ mặc khu vực này, có lẽ là vì muốn tạo ra một nơi cho đệ tử tông môn thí luyện. Mặc dù nơi đây là vùng đất man hoang của Nhạn Nam vực, nhưng nếu như tông môn thật sự muốn quản lý, tất nhiên sẽ có thể quản lý thật tốt cả khu vực này, một tông môn thực lực mạnh mẽ biết bao, tùy tiện phái ra một cường giả Chân Đạo cảnh là có thể trở thành bá chủ, nhân vật có cấp bậc cả một phương.

Huống chi đây còn là năm tông môn lớn của Nhạn Nam vực!

Lâm Thần không suy nghĩ nhiều, tỉ mỉ quan sát khắp Tội Ác Chi Thành một lượt, sau đó thân hình hơi động, hóa thành một đạo hư ảnh, đi tới thạch trận Thái Dương nằm cách Tội Ác Chi Thành không xa.

Mục đích Lâm Thần tới lần này là để tiến vào thạch trận Thái Dương dưới đáy di tích Chân Bảo Môn tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham cùng với Thiên Tàn Minh Tinh, chứ không phải tới đây thí luyện.

Nhưng ngay khi hắn rời đi không bao lâu, đột nhiên ở cửa thành có ba võ giả trên người mặc áo vải gai thô, hai mắt lấp loé liếc nhìn Lâm Thần, sau đó mấy người này đều hắc hắc cười nhẹ một tiếng, nhìn nhau một cái rồi đi theo sau lưng Lâm Thần, cứnhư vậy hướng tới thạch trận Thái Dương.

Dọc theo con đường này, cũng không thiếu võ giả muốn đi vào thạch trận Thái Dương, mấy người này xen lẫn trong trong dòng người đi theo phía sau Lâm Thần, vì vậy Lâm Thần không phát hiện ra được.

Chỉ là, không bao lâu sau, Lâm Thần bỗng gia tốc, cả người vọt lên phía trước, hầu như chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng loáng thoáng.

Thấy tình hình này, vẻ mặt ba võ giả xen lẫn trong trong dòng người theo phía sau biến sắc.

– Tiểu tử này tốc độ thật nhanh!


– Là kẻ khó ăn! Tiểu tử có tốc độ di chuyển nhanh như vậy, e là thực lực cũng không quá yếu.

– Bỏ đi, bỏ qua mục tiêu này, chúng ta quay về.

Ba người mỗi người một câu, trong nháy mắt, liền đồng thời dừng chân, nhìn bóng lưng Lâm Thần một chút rồi xoay người đi về phía Tội Ác Chi Thành.

Vốn dĩ ba người này thấy Lâm Thần là người mới, tu vi cũng chỉ ở Thiên Cương cảnh sơ kỳ, liền muốn giết người cướp hàng. Chuyện như vậy, ở Tội Ác Chi Thành không hiếm thấy chút nào, bọn họ cũng đã làm chuyện này không chỉ một hai lần.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Thần đột nhiên gia tăng tốc độ, di chuyển nhanh vô cùng, bọn họ đành phải bỏ qua. Ba người tu vi đều là Thiên Cương cảnh trung kỳ, bọn họ tuy rằng tu vi đều cao hơn Lâm Thần nhưng tốc độ di chuyển của Lâm Thần so với bọn họ còn nhanh hơn! Quan trọng hơn là, Lâm Thần di chuyển nhanh như vậy, còn có một bộ dáng thành thạo điêu luyện, vẻ mặt dáng dấp ung dung, không khỏi làm cho ba người kiêng kỵ.

Nếu cứ giữ tốc độ như thế, mặc dù ba người bọn họ có thể đối phó với Lâm Thần, nhưng nếu Lâm Thần muốn trốn đi họ cũng không thể làm gì được, căn bản là không đuổi kịp.

Lâm Thần vẫn duy trì tốc độ cực nhanh, khiến võ giả bốn phía không ít người liếc mắt nhìn, thêm nhiều vẻ mặt võ giả kiêng kỵ, cảnh giác hơn.

Phía trước chính là thạch trận Thái Dương!

Trên mặt Lâm Thần lóe qua một vệt hưng phấn, bôn ba hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng sắp tới thạch trận Thái Dương. Đè nén sự hưng phấn, Lâm Thần đột nhiên tăng nhanh tốc độ, chỉ là hắn không biết, cũng bởi vì hắn đột nhiên tăng tốc mà vô tình có thể tránh được một hồi tranh đấu.

Xèo.

Sau nửa canh giờ, Lâm Thần dừng ở phía trước một bãi loạn thạch.

Trước mặt hắn, là một đống lộn xộn không theo quy tắc, có thể thấy nham thạch to nhỏ tạo thành chồng. Trước mặt có tảng đá lớn nhất cao mấy chục trượng, nhỏ nhất cũng có vài trượng, toàn bộ hỗn loạn chồng chất lên nhau, cuối cùng tạo thành một khối như một núi đá vụn khổng lồ.

Nhưng ở bốn phía đống đá vụn có bốn khối đá cực kỳ lớn, nham thạch cao trăm trượng, bốn khối nham thạch này đứng vững ở bốn hướng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bốn khối này phản xạ ra một Thái Dương kim quang trận, bắn thẳng lên trời, làm cho người ta cảm thấy vô cùng chấn động.

Đây chính là thạch trận Thái Dương.


Lâm Thần híp mắt, xem xét cẩn thận thạch trận Thái Dương một chút.

Toàn bộ thạch trận Thái Dương chiếm diện tích cực lớn, giờ khắc này, trong thạch trận Thái Dương có không ít võ giả tu vi khác nhau túm năm tụm ba, cũng có người một thân một mình, những võ giả này đều là trực tiếp hướng trung tâm của thạch trận Thái Dương đi đến.

Ánh mắt Lâm Thần nhìn theo hướng có nhiều võ giả đi, liền trông thấy ở đống đá vụn thấp nhất ngay chính giữa, bất ngờ có một hang đá vô cùng rộng lớn, hang đá rộng rãi, ít nhất có thể chứa hơn chục người đồng thời ra vào, nhưng trên hang đá vết tích đào bới rất rõ ràng, hiển nhiên là do võ giả tạo ra.

Thạch động này, chính là lối vào di tích Chân Bảo Môn!

Lâm Thần hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến hang đá kia.

Nhưng ngay khi hắn dời bước không bao lâu, bất chợt một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền tới, cực kỳ nhanh chóng tiến tới chỗ Lâm Thần.

– Đứng lại, đứng lại! Tất cả đứng lại cho ta!

Ngay sau đó, một tiếng hét phẫn nộ từ phía sau Lâm Thần vang lên.

Nghe được thanh âm này, Lâm Thần theo bản năng quay đầu lại.

Ít nhất có năm trăm người mặc áo giáp màu đen, toàn bộ cầm đại đao trong tay, Hắc Giáp Vệ sát khí lẫm liệt vọt vào bên trong thạch trận Thái Dương, rất có kỷ luật chớp mắt đã bao vây thạch trận Thái Dương lại.

Trong số năm trăm võ giả Hắc Giáp Vệ, có năm người khí tức cường đại, tu vi cao tới Thiên Cương cảnh đỉnh phong!

Thấy tình hình này, Lâm Thần không khỏi nheo mắt.

Lúc trước ở bên ngoài Tội Ác Chi Thành, Lâm Thần từng nhìn thấy Hắc Giáp Vệ đứng trên tường thành, cũng áo giáp màu đen, cầm đại đao trong tay. Cùng những võ giả hiện tại vọt vào trong thạch trận Thái Dương này giống nhau như đúc.


Nói cách khác, đám võ giả Hắc Giáp Vệ này, là đội thủ thành của Tội Ác Chi Thành!

Những người chưa tiến vào thạch trận Thái Dương, bị đám Hắc Giáp Vệ ngăn cản ở bên ngoài, không cho tiến vào. Mà rất nhiều võ giả, sau khi nhìn thấy đám hộ vệ thủ thành này, trên mặt đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, sợ hãi.

Trong Hắc Giáp Vệ, tu vi thấp nhất cũng là Thiên Cương cảnh trung kỳ, còn lại phần lớn là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ. Tuy rằng tu vi kém hơn một chút, nhưng sức chiến đấu của bọn họ cũng không phải võ giả bình thường có thể so sánh, huống chi còn có năm võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong ở đây.

– Từ ngày hôm nay trở đi, thạch trận Thái Dương do Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành cai quản, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào tiến vào, nếu như trái lệnh, giết chết không cần luận tội!

Một thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ lạnh lùng nhìn những người đứng bên ngoài thạch trận Thái Dương, trầm giọng mở miệng.

– Cái gì? Nghiêm cấm bất kỳ người nào tiến vào thạch trận Thái Dương?

– Làm cái gì vậy! Tại sao lại muốn phong tỏa thạch trận Thái Dương?

Phong tỏa thạch trận Thái Dương, cũng có nghĩa là ngăn chặn không cho bất cứ người nào tiến vào di tích Chân Bảo Môn. Rất nhiều võ giả đến thạch trận Thái Dương chính là để tiến vào di tích Chân Bảo Môn tìm báu vật, bây giờ bị Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành phong tỏa, vậy bọn họ còn làm sao tìm được báu vật?

Trên mặt nhiều võ giả đều lộ ra vẻ bất mãn.

Một võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, khí tức trên người cường đại, dường như sắp đột phá đến Thiên Cương cảnh đỉnh phong hừ lạnh một tiếng, từ trong đám người đi ra, nhìn thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ trầm giọng hỏi:

– A, Tội Ác Chi Thành các ngươi dựa vào cái gì mà phong tỏa thạch trận Thái Dương? Ta cho ngươi biết, hôm nay ta không thể không tiến vào thạch trận Thái Dương.

– Ta nói lại lần nữa, từ hôm nay trở đi, thạch trận Thái Dương bị phong tỏa, bất luận người nào cũng không được đi vào, nếu như có người phản kháng, giết không cần luận tội!

Thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ vẫn lạnh lùng, mặt không biến sắc nói với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ.

Nghe thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ nói xong, trên mặt võ giả kia lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng mà đang lúc hắn muốn nói tiếp, một vệt ánh kiếm lóe qua, ngay sau đó, liền trông thấy tên võ giả sắc mặt sợ hãi, thân thể bay ngược ra ngoài, miệng liên tục trào máu.

Ầm!

Võ giả ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề, trên ngực hắn, thình lình xuất hiện một lỗ máu chảy dầm dề, ngực trực tiếp bị xuyên thủng.

– Ngươi, ngươi!


Vẻ mặt võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ hoảng sợ nhìn phía trước, ở phía trước hắn, có một thanh niên đang đứng, trên người thanh niên mặc trường bào hoa lệ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, trên bảo kiếm còn mang theo một giọt máu tươi.

Võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ mở miệng, còn muốn nói gì đó, chỉ là, lời còn chưa nói ra, kiếm khí cuồng bạo đã trực tiếp phá hủy thân thể của hắn, hắn hơi co giật hai cái, ngã trên mặt đất bỏ mạng.

– Với người như thế không cần phí lời, trực tiếp giết chết.

Mặt thanh niên mặc trường bào mang nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này rơi vào trong mắt người khác, khiến sắc mặt người ta đại biến, không kìm được lạnh lẽo trong lòng.

Thanh niên này tu vi cao tới Thiên Cương cảnh đỉnh phong, khí tức so với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ bị hắn chém chết cường đại hơn không biết bao nhiêu lần!

Rào rào!

Cơ hồ cũng tại một khắc võ giả Thiên Cương Cảnh hậu kỳ bỏ mạng, bốn phía nhất thời xôn xao.

Thần sắc rất nhiều võ giả hoảng sợ nhìn thanh niên mặc trường bào, hiện tại ai nấy đều nhìn ra, những Hắc Giáp Vệ này là quyết tâm muốn phong tỏa thạch trận Thái Dương, một khi có người phản kháng, thanh niên này tất nhiên sẽ không chút do dự giết chết.

Võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ vừa rồi là một ví dụ!

– Vâng, thiếu chủ!

Tên thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ nghe nói vậy, liền cúi đầu đáp, vẻ mặt cực kỳ cung kính.

– Thiếu chủ?

Hộ vệ gọi thanh niên này là thiếu chủ? Vậy hắn là ai?

Võ giả xung quanh nghe thấy xưng hô như thế, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc. Toàn bộ Hắc Giáp Vệ trong Tội Ác Chi Thành đều thuộc quản lý của thành chủ, mà thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ này gọi hắn là thiếu chủ, như vậy…

Thanh niên mặc trường bào kia, chính là con trai của thành chủ! Tên Hoa Vô Phong.

Chỉ là, thiếu thành chủ Hoa Vô Phong của Tội Ác Chi Thành dẫn theo nhiều Hắc Giáp Vệ như vậy phong tỏa thạch trận Thái Dương là vì cái gì?

Tren mặt không ít võ giả lộ ra vẻ sợ hãi cùng nghi hoặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.