Đọc truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần – Chương 144: Vương Gia Trấn Thiên Lĩnh
– Lâm công tử, theo ước định, công tử có được chín mươi sáu bình Tụ Khí đan bán thành phẩm, ba mươi bình Tụ Khí đan thành phẩm. Tất cả đều ở đây, công tử có thể xem một chút.
Người trung niên mập vừa vẫy tay thì ngay lập tức trên bàn bày ra Tụ Khí đan thượng phẩm, vừa hay đủ một trăm hai mươi sáu bình, không thừa không thiếu.
Nhìn thấy vậy, Lâm Thần cười rạng rỡ. Sau khi nhìn thấy đan dược, Lâm Thần thả ra linh hồn lực thu những đan dược này cất vào trong Trữ Giới Linh Vật.
Lúc này, người trung niên mập nói:
– Công tử, tôi thường tiếp xúc vói các loại đan dược. Nếu võ giả dùng Tụ Khí đan bán thành phẩm quá lâu, e rằng sẽ có tác dụng phụ. Lúc trước công tử tới bổn tiệm mua rất nhiều đan dược bán thành phẩm, đã dùng rất lâu rồi có lẽ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nếu tiếp tục dùng thì tu vi sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ một lúc, ông ta tiếp tục nói:
– Hay là thế này, bổn tiệm sẽ đưa ra giá khiến công tử vừa lòng, công tử thấy thế nào?
Nghe người trung niên mập nói xong, Lâm Thần không nhịn được cười.
Nếu như là võ giả khác mà dùng nhiều Tụ Khí đan bán thành phẩm e là sẽ tạo ra tác dụng phụ cho kinh mạch và đan điền. Nhưng mà Lâm Thần dùng lại không như vậy.
Lâm Thần dùng đan dược, đan dược biến thành dược lực đều là được tiểu đỉnh đã qua hấp thu và tinh luyện lại. Cũng tức là cho dù đan dược bán thành phẩm có hàm lượng tạp chất cao nhưng sau khi được tiểu đỉnh tinh luyện qua thì dược lực cũng rất tinh khiết giúp Lâm Thần luyện thành chân khí. Vì vậy không có tác hại gì với Lâm Thần cả.
– Đa tạ ý tốt của chưởng quỹ, nhưng mà chỗ đan dược này ta có việc phải dùng, rất xin lỗi.
Lâm Thần lắc đầu nói.
Nghe Lâm Thần nói, người trung niên mập có chút thất vọng, nhung hắn vẫn vui vẻ gật đầu nói:
– Nếu như công tử đã quyết định như vậy thì tôi sẽ không nói nhiều nữa. Công tử còn cần đan được nào khác không? Bổn tiệm trong đoạn thời gian này đã luyện ra được không ít đan dược như là giải độc trị thương.
Võ giả sau khi vào dãy núi Mặc Liên không thể tránh khỏi việc bị thương thì phải cần đan dược trị thương rồi. Còn về việc giải độc cũng tương tự như trị vết thương. Trong dãy núi Mặc Liên có không ít yêu thú có độc trong cơ thể, võ giả lúc chiến đấu với nó rất dễ dàng để bị nhiễm, vì vậy cần đan dược giải độc.
Ví dụ như là loại đan dược này, dự trữ trên người một ít sẽ rất có tác dụng, trong tiệm của người trung niên to béo Lâm Thần đã không ngần ngại trong một lần mua hơn mười bình đan dược chữa bệnh và giải độc. Tổng cộng tốn mất vài ngàn khối linh thạch hạ phẩm.
Xong việc, khuôn mặt người trung niên mập rạng rỡ, cười ha ha nói:
– Công tử quả nhiên rộng lượng, miễn là tiệm tôi mở thì Lâm công tử đây chính là khách quý của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón tử tế.
– Vậy thì xin đa tạ ông chủ rồi.
Lâm Thần mỉm cười và gật đầu.
Sau khi làm xong việc này, Lâm Thần chợt nhớ cách đây hai tháng, hắn gặp hai mẹ con trước cửa Thanh Tùng các mà tiện tay giúp đỡ. Hai mẹ con họ vì muốn cảm tạ Lâm Thần đã tặng cho Lâm Thần miếng ngọc bội. Nhưng lại không nghĩ rằng, cùng với ngọc bôi lúc Lâm Thần tham gia Thiên La sơn bí cảnh có được lại là một cặp ngọc bội.
Lần này lại đến Thanh Tùng các, Lâm Thần muốn tìm người phụ nữ để hỏi về sự tình của miếng ngọc bội. Nhưng nếu muốn tìm người phụ nữ này Lâm Thần phải dò hỏi người trung niên này một phen.
Xét cho cùng, người trung niên mập này đã nhận lời cho họ ở lại Thanh Tùng các để làm việc.
Khi Lâm Thần đang suy nghĩ làm sao để hỏi tin tức về hai mẹ con đó thì người trung niên đó lắc đầu, không ngại ngùng nói:
– Lâm công tử muốn tìm Triệu Trân? Nàng làm vệc trong bổn tiệm được một tháng sau đó về quê rồi. Người phụ nữ như cô ấy thì về quê là tốt nhất, ở trong chợ này toàn là võ giả mà nàng ấy chỉ là một người bình thường. Nhưng công tử tìm nàng ta có việc gì?
Người trung niên mập tò mò hỏi. Nghe hắn nói, Lâm Thần biết tên thật của người phụ nữ là Triệu Trân. Nhưng vì lý do nào đó, nàng chỉ ở Thanh Tùng các một tháng thì về quê sinh sống.
Sau khi nghe người đàn trung niên mập nói, Lâm Thần lắc đầu tiếc nuối. Ban đầu, hắn vẫn muốn tìm Triệu Trân để hỏi về lai lịch của miếng ngọc bội. Nhưng nàng đã về quê rồi muốn tìm được nàng cũng là chuyện rất khó.
Sau khi tạm biệt người trung niên mập, Lâm Thần đi dạo bên trong chợ mua sắm một chút.
Lúc này chính là buổi trưa, phần lớn võ giả đều đi ăn trưa, trên đường cũng không có bao nhiêu người.
Mặc dù vậy, hai bên đường phố vẫn còn rất nhiều quầy hàng bày bán.
Lâm Thần đi dạo xung quanh thấy rất nhiều thứ cổ quái. Chẳng hạn như có thể tìm ra một con rối, một số vũ khí mà cường giả thượng cổ để lại… có điều những loại này đều không có tác dụng gì. Chẳng hạn như vũ khí mà cường giả thượng cổ để lại cũng bị đập vỡ không nhận ra hình dạng mới là bị võ giả lấy ra để bán. Nếu như là đồ tốt thì những võ giả này làm sao có thể mang ra bán được.
Tất nhiên, cũng có những chuyện bất ngờ xảy ra, chẳng hạn như lần trước Lâm Thần tại cửa chợ mua được đoạn kiếm.
Tuy nhiên lần này, lại không có thứ gì khiến tiểu đỉnh trong đầu Lâm Thần chấn động cả.
Đi dạo ở trên đường một lát, Lâm Thần liền đi tới một tửu lầu, gọi chút đồ ăn chuẩn bị ăn cơm trưa.
Ngồi trong các đều là những võ giả đã quá ba chén rượu. Những võ giả này cũng là rảnh rỗi nên ngồi nói chuyện phiếm. Nhưng hầu hết các võ giả lại đang nói chuyện của đại hội tông môn Thiên Cực tông nửa năm sau. Chợ này nằm dưới chân núi Thiên Cực tông, võ giả nơi đây tự nhiên sẽ nói chuyện về Thiên Cực tông nhiều hơn rồi.
– Nửa năm sau là đại hội nội môn Thiên Cực tông. Mọi người nói xem ai sẽ đạt được danh hiệu đệ nhất?
– Chuyện đó còn phải nói sao, chắc chắn là đại đệ tử nội môn Tống Cường! Cuộc so tài lần trước hắn đứng thứ hai, mà người giành hạng nhất đã được tiến vào hàng ngũ các đệ tử nồng cốt của nội môn rồi, vậy thì đứng thứ nhất chắc chắn là hắn rồi!
Tống Cường là đại đệ tử nội môn Thiên Cực tông, đứng thứ hai trong cuộc so tài nội môn. Tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa đột phá Chân Đạo cảnh, thực lực cực mạnh.
Trong mỗi cuộc so tài của nội môn Thiên Cực tông, người giành được vị trí đệ nhất sẽ được tiến vào hàng ngũ các đệ tử nồng cốt của nội môn. Tự nhiên, vị trí thứ hai cũng sẽ trở thành vị trí thứ nhất của nội môn.
– Theo ta thấy chưa chắc đâu. Cuộc so tài của nội môn Thiên Cực tông ba năm diễn ra một lần. Thời gian ba năm đủ để rất nhiều đệ tử tăng thực lực lên tới mức khủng bố. Nói không chừng trong số đó có đệ tử ẩn giấu thực lực. Ví dụ, một thời gian trước đây xôn xao về một người tên Lâm Thần!
– Lâm Thần? Ý ngươi nói là Lâm Thần – một người mới nổi lên gần đây? Hắn ta thực sự là một người đặc biệt. Lúc đó, tu vi của Lâm Thần là chỉ là Luyện Thể cảnh đã bước vào Thiên Cực bảng rồi.
– Thực lực của Lâm Thần rất giỏi, nhưng tu vi lại quá thấp. Hơn nữa hắn mới ở nội môn không lâu? Muốn so với Tống Cường thì quá kém rồi.
Sau khi nghe rất nhiều võ giả nói về bản thân mình, Lâm Thần ngẩn người mỉm cười lắc đầu.
Tuy nhiên, trong mắt hắn lại hiện lên một tia kinh ngạc. Cuộc so tài lần này là bước đệm của Lâm Thần. Hắn muốn nhân cơ hội này xông vào hàng ngũ đệ tử thiên tài của Nhạn Nam vực. Cùng so tài với các đệ tử trong Thiên Cực tông quá vô vị, chỉ có cùng so tài với các đệ tử thiên tài khắp Nhạn Nam vực mới thật sự là tỷ thí.
Ví dụ, cạnh tranh với các đệ tử cốt lõi của Thiên Cực tông!
Không nghĩ nhiều, Lâm Thần lấy ra hai khối linh thạch hạ phẩm đặt lên bàn, đứng dậy bước ra ngoài quán trọ.
Một võ giả nhìn thấy bóng người Lâm Thần, không khỏi sững sờ, ngạc nhiên. Hắn bỗng nhiên la lớn:
– Này, đó không phải là Lâm Thần sao? Thì ra hắn ở đây?
– Lâm Thần ư? Sao hắn ta có thể ở đây, ngươi không nhìn nhầm chứ?
– Đúng vậy, Lâm Thần là đệ tử thiên tài làm sao có thể đến chợ được. Bây giờ đã gần tới đại hội nội môn Thiên Cực tông, hắn ta chắc phải đang bế quan tu luyện mới đúng chứ?
Người võ giả kia nghe vậy lắc đầu nói:
– Ta không nhìn nhầm mà, người đó chính là Lâm Thần. Ta có một người biểu ca ở nội môn Thiên Cực tông. Có một lần biểu ca dẫn ta đến Thiên Cực tông, đó là lần đầu tiên ta thấy Lâm Thần.
– Không phải chứ, là Lâm Thần thật sao?
…
Ra khỏi quán trọ, Lâm Thần thuê một con Thanh Ô mã chạy về hướng Thiên Lĩnh trấn.
Lần này xuống núi Lâm Thần có hai mục đích. Đầu tiên là đến chợ mua đan dược, mục đích này đã đạt được, tổng cộng Lâm Thần có được hơn một trăm bình Tụ Khí đan thượng phẩm. Mục đích thứ hai là đi đến Thiên Lĩnh trấn để nhờ Vương gia trưởng lão giúp đỡ rèn kiếm.
Với một chiếc răng nhọn của yêu thú Cự Linh Mãng cấp năm đỉnh phong và Hàn Băng thạch thượng phẩm, cùng với các vật liệu liệu khác luyện thành một thanh kiếm!
Thiên Lĩnh trấn cách chợ rất xa, Lâm Thần cưỡi con Thanh Ô Mã chạy đến Thiên Lĩnh trấn.
Mấy ngày sau đó.
Thiên Lĩnh trấn!
Thiên Lĩnh trấn nằm ngay bên dãy núi Mặc Liên, cũng có rất nhiều võ giả dừng chân tại đây. Nhưng khác với chợ lần trước mà Lâm Thần đến. Người qua lại trong Thiên Lĩnh trấn ít hơn, nhưng cho dù như vậy nơi đây vẫn rất náo nhiệt.
Thiên Lĩnh trấn có một gia tộc rèn đúc vũ khí rất nổi tiếng khắp các khu vực lân cận, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, Vương gia rèn đúc ra rất nhiều vũ khí, áo giáp, tất cả có cho thêm Hàn Băng thạch giúp chế tạo ra các vũ khí lợi hại, áo giáp cứng rắn đáng kể, rất được các võ giả hoan nghênh.
Vương gia của Thiên Lĩnh trấn cũng từ đó tiếng tăm lẫy lừng, thế lực ngày càng mạnh.
Lâm Thần theo thói quen đi thẳng đến trước cửa Vương gia. Ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng rèn binh khí “binh binh” trong đại viện. Hiển nhiên có rất nhiều đệ tử Vương gia đang rèn vũ khí.
Tại cửa lớn Vương phủ có hai võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đang canh giữ. Hai người này nhìn thấy Lâm Thần đến đột nhiên cẩn trọng.
Một trong hai người bọn họ nói:
– Nơi này là trọng địa của Vương gia, những người không phận sự không được vào.
Lâm Thần mỉm cười. Lần trước hắn đến đây có hai thị vệ canh cổng nhìn quen mặt. Nhưng một năm qua Vương phủ cũng đã thay đổi nhiều.
Hắn nhảy xuống con ngựa Thanh Ô mã, lớn tiếng nói:
– Hai vị huynh đệ, ta là Lâm Thần, làm ơn giúp ta đi thông báo với Vương gia một tiếng nói là Lâm Thần muốn mời Vương gia trưởng lão giúp rèn một thanh kiếm.
– Này, Vương gia trưởng lão của chúng tôi đang bận, nếu ngươi muốn rèn vũ khí thì xin hãy về cho.
Sau khi nghe những lời của Lâm Thần, một võ giả không quan tâm lạnh lùng hét lên.
Lâm Thần lặng người.
Lúc này, một người khác nói:
– Các hạ hãy về cho. Nếu cứ bước lên trước thì chúng tôi sẽ không khách khí đâu.
Sau khi nghe xong, Lâm Thần hơi suy nghĩ. Có vẻ như sức mạnh của Vương phủ trong một năm nay đã thay đổi tất nhiều. Các đệ tử cũng rất kiêu ngạo. Tuy nhiên, Lâm Thần đến đây chỉ để yêu cầu Vương gia trưởng lão rèn vũ khí, cũng không muốn xung đột với hai người này.
– Mời hai vị đi thông báo một chút, còn việc Vương gia trưởng lão có đồng ý rèn vũ khí cho ta hay không, không đến lượt hai vị lên tiếng.
Lâm Thần nói.