Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 13: Nhiệm vụ


Đọc truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần – Chương 13: Nhiệm vụ

Bốn giờ sau, Lâm Thần đi ra từ nơi nhận nhiệm vụ, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi đi thẳng về dãy núi Mặc Liên ở phía bắc của Thiên Cực tông. Lâm Thần đã chọn hơn mười nhiệm vụ ở Thiên Cực tông, ví dụ như thu thập đôi sừng của Tê Thiết Ngưu được mười hai điểm cống hiến, lại ví dụ như ngắt lấy hoa Thiên Viêm năm mươi năm tuổi được mười điểm cống hiến. Các loại nhiệm vụ đều phong phú, nhưng có cùng đặc điểm là độ khó rất cao.

Tê Thiết Ngưu là yêu thú cấp hai bậc trung, tương đương với võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu sơ kỳ, muốn giết nó không hề dễ dàng. Còn có hoa Thiên Viêm năm mươi năm tuổi, hướng dẫn nhiệm vụ đã ghi rõ hoa này mọc ở trong phạm vi lãnh địa của yêu thú Ô Giáp Sư Thứu, nếu ta ngắt lấy hoa Thiên Viêm thì khó tránh khỏi sẽ bị bọn chúng tấn công.

Ba ngày sau, trong rừng rậm, Lâm Thần khom người trốn ở trong một cây cổ thụ khổng lồ, lợi dụng lá cây to lớn nhằm che khuất thân thể của mình. Cây cổ thụ ở đây, cây nào cũng cao chừng ba trăm mét, to lớn hùng vĩ vô cùng. Mà ở trước mặt hắn không xa, thì là một con chuột bự dài khoảng hai mét, sau lưng mọc đầy gai nhọn. 

Chuột Lưng Nhọn, yêu thú cấp hai bậc trung, tương đương với võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ năm hậu kỳ đỉnh cao, lột da giống chuột này có thể được năm điểm cống hiến.

Lâm Thần hai mắt sáng ngời, hắn vừa mới đến dãy núi Mặc Liên, không ngờ lại gặp yêu thú trong danh sách nhiệm vụ, chỉ cần giết và lấy da nó có thể đạt được năm điểm cống hiến, làm sao hắn có thể bỏ qua. Giờ phút này con Chuột Lưng Nhọn kia đang lạch bạch đi giữa rừng rậm, nhưng mà khi nó đi đến chỗ ẩn nấp của Lâm Thần dưới cây cổ thụ, gai lông của nó bỗng dựng đứng lên vì cảm thấy cực kỳ bất an.


– Chít… chít…! 

Chuột Lưng Nhọn không thể cảm giác được nguy hiểm đến từ đâu, nhưng nó vẫn hoảng sợ đảo mắt nhìn xung quanh, rồi bỗng tăng tốc chạy thẳng, thoát khỏi nơi nguy hiểm này. Là yêu thú họ chuột, tốc độ chạy trốn của Chuột Lưng Nhọn rất nhanh, nhưng Lâm Thần đời nào để nó chạy thoát. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, Lâm Thần đạp vào cành cây to lấy đà nhảy bật về phía chuột Lưng Nhọn, cùng lúc đó kiếm trong tay cũng múa lên.

Thức thứ bảy của Thất Tinh liên hoàn kiếm!

Từ thân Tinh Cương kiếm bắn ra một vệt dài kiếm khí đến hai mét, vô cùng chính xác đánh trúng đầu chuột bự. Chuột Lưng Nhọn không kịp kêu một tiếng đã lăn ra chết. 

“May là sức mạnh của ta lại tăng lên, không thì còn phải phí nhiều công sức mới giết được con chuột Lưng Nhọn này.” Lâm Thần bước đến gần, nhìn con chuột khổng lồ đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Lâm Thần hiện tại là võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ năm sơ kỳ, với sức mạnh của hắn, muốn đơn độc giết chết Chuột Lưng Nhọn yêu thú cấp hai bậc trung là hầu như không thể. Nhưng hắn đã luyện thành tầng thứ bảy Thất Tinh liên hoàn kiếm, hơn nữa hắn đánh trúng đầu là điểm yếu chí mạng của Chuột Lưng Nhọn, mới khiến nó chết ngay lập tức.

Tiếp đó không hề chần chừ, Lâm Thần đổi tay cầm kiếm thép thành dao găm, lột sạch bộ da của Chuột Lưng Nhọn rồi dùng bao vải gói kỹ. Thân hình hắn nhảy mấy cái, biến mất trong rừng sâu. 


Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đi qua nửa tháng. Tại một khoảng rừng rậm, mấy tên võ giả đang di chuyển hết sức cẩn thận, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Bọn họ phần lớn là võ giả cảnh giới Luyện Thể cảnh tầng thứ ba, tầng thứ tư, đẳng cấp không cao, ngoài ra còn trông giống như là những kẻ tán tu không theo môn phái nào hết.

Bỗng dưng một con chim có thân hình khổng lồ xuất hiện tại trên bầu trời, cả người dài gần ba mét, trên người mọc đầy vảy cứng sắc nhọn, đúng là yêu thú cấp hai bậc trung Ô Giáp Sư Thứu. Con yêu thú này hình như không trông thấy đám người ở phía dưới, kêu to mấy tiếng lại bay về phía xa.

Thấy cảnh này, mấy người võ giả đều thở phào một hơi, trong số yêu thú cấp hai bậc trung thì Ô Giáp Sư Thứu là khó đối phó nhất. Bởi vì thứ nhất chúng là yêu thú biết bay, trừ khi có công kích tầm xa như cung nỏ, nếu không rất khó đánh trúng. Thứ hai Ô Giáp Sư Thứu là yêu thú sống bầy đàn, chúng bình thường đều sống thành bầy mấy chục con, thậm chí mấy trăm con. 

– Nơi này là lãnh địa của Ô Giáp Sư Thứu, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!

Một người trong đám nói nhỏ xong, đang muốn kéo cả bọn rời đi. Lúc này đột nhiên một bóng người từ trên cây nhảy xuống vị trí ngay trước đám người kia gần trăm mét. Thấy thế, mấy võ giả kia đều cầm chắc vũ khí, cảnh giác nhìn về người mới xuất hiện. Chỉ thấy người thanh niên kia hoàn toàn không nao núng, cũng không để ý đến đám người, chỉ từ tốn bước đến dưới một cây cổ thụ, thò tay hái một cây hoa màu đỏ tươi.


– Thiên Viêm hoa năm mươi năm! 

nhìn thấy bông hoa đỏ tươi trong tay thanh niên, mấy người võ giả đều giật mình, hoa Thiên Viêm là loại thảo dược chỉ mọc trong lãnh địa của Ô Giáp Sư Thứu, bản thân đã rất khó hái, huống chi là loại đã có năm mươi năm tuổi. Thanh niên kia ngắt lấy hết hoa xong chỉ liếc mấy người một cái, rồi nhảy lên cây biến mất không thấy đâu nữa.

Mấy người võ giả kia vẫn đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ không kịp phản ứng, bọn hắn không biết thanh niên kia ẩn nấp ở xung quanh khi nào, cũng không biết thanh niên làm sao biết chỗ kia có hoa Thiên Viêm. Hết thảy đều không hề có dấu hiệu, nhưng có một điều chắc chắn là nếu như đối phương muốn đánh lén họ thì vô cùng dễ dàng. Nghĩ tới đây cả đám đều cảm thấy rùng mình hoảng sợ trong lòng.

Thanh niên kia, tự nhiên chính là Lâm Thần! 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.