Đọc truyện Tuyệt Thế Hảo Yêu – Chương 14: Đừng đùa tới có được không
– Ha ha!
Vương Trân Trân cười lớn, đem nước sôi rót vào chén trà, lập tức nói:
– Kỳ thực ta chỉ xem trên mạng thôi, hiện giờ thông tin gì chả có.
Có thể là trong phòng hệ thống sưởi quá nóng, trên trán nữ chủ nhà toát ra ít mồ hôi, vài sợi tóc ngắn dính ở trên. Trong lúc nàng đem chén trà đưa qua, khoảng cách Lý Vân cùng nàng không nổi mười cm, mùi thơm trên cơ thể nàng từng đợt truyền vào trong lỗ mũi Lý Vân.
Trên người Nhâm Hiểu Nguyệt cũng có mùi thơm. Bất quá mùi thơm đó cùng trên người Vương Trân Trân bất đồng. Người trước tương đối nhẹ nhàng, người sau lại thập phần quyến rũ.
Lý Vân là yêu quái. Cái mũi của hắn mẫn cảm hơn rất nhiều so với người thường.
– Ân, đúng là một vưu vật.
Lý Vân có chút cảm khái. Sức hấp dẫn của Vương Trân Trân đối với nam nhân xác thực không thể khinh thường. Nếu như hắn không phải yêu quái, phỏng chừng đã sớm không cầm giữ được.
– Tiểu Lý, còn chờ cái gì nữa?
Không đợi Lý Vân biểu đạt cảm khái hết, nữ chủ nhà không chút lưu tình cắt đứt ý nghĩ của hắn:
– Thế nào? Chưa thấy qua mỹ nữ à.
Trải qua một thời gian ngắn ở chung, Vương Trân Trân tại trước mặt Lý Vân trở nên rất hiền hoà, coi như là nói đùa cũng có thể được.
– Trân tỷ, sự tình công ty gần đây như thế nào rồi? Có chỗ nào cần ta hỗ trợ không?
Lý Vân không để ý nói sang chuyện khác.
Vương Trân Trân dừng một chút, lập tức đặt mông ngồi ở bên cạnh Lý Vân, nghiêng người nhìn hắn nói:
– Không sai biệt lắm, thủ tục nên làm cũng đã xong xuôi, còn thiếu mỗi việc chọn ngày hoàng đạo để khai trương thôi.
– Chúc mừng chị trước nha…
Lý Vân nói.
– Đừng a….. Ngày chị khai trương, cậu nhớ phải đến giúp Trân tỷ đó. Câu chúc mừng, để đến ngày đó rồi hãy nói.
Nói đến đây, Vương Trân Trân giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm Lý Vân nói tiếp:
– Tiểu Lý a, ta nghe nói hiện tại sinh viên đều thích trong trường học tìm đối tượng, cậu thì sao, ngày nào đó đem bạn gái của cậu đến đây cho Trân tỷ xem một chút nhé?
– Không có…!
Lý Vân lắc đầu nói:
– Ta không có bạn gái.
– Không thể nào?
Không biết tại sao, Vương Trân Trân tâm tình đột nhiên thả lỏng rất nhiều. Thời khắc này, ở trong lòng nàng đang tự hỏi, tại sao mình phải quan tâm đến việc hắn có bạn gái hay không?
Khuôn mặt hơi hiện hồng, Vương Trân Trân vội vàng nghiêng đầu đi, để tránh khỏi bị Lý Vân nhìn thấy.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng Nhâm Hiểu Nguyệt đập cửa:
– Bang bang…Chủ cho thuê nhà có ở đây không? Ta có thể vào không? Ta là bằng hữu của khách trọ phòng 312, ta muốn hỏi một chút, hắn trở về chưa?
Vương Trân Trân sững sờ một chút, lập tức kịp phản ứng, khách trọ phòng 312, không phải Lý Vân đang ngồi ngay bên cạnh mình sao? Nghe thanh âm, hẳn là rất một cô gái rất thùy mị.
– Cậu không thành thật chút nào!
Lưu lại những lời này, Vương Trân Trân liền đứng dậy uốn éo cái mông đi qua mở cửa. Cái thời khắc này, con ngươi Lý Vân không tự chủ được dừng tại trên cặp mông rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên. Quả nhiên có chăm sóc.
Lý Vân trong lòng vị chưa chắc có suy nghĩ đen tối gì, cái đó hoàn toàn là phản ứng vô ý thức của một người đàn ông.
Sau khi mở cửa, đứng trước cửa là một cô gái thanh tú động lòng người. Cô gái thân mặc áo lông màu đỏ, chân đi giày cao gót, duyên dáng yêu kiều. Mặc dù khoác áo lông nhưng cũng rất khó che đậy vóc người cao gầy của nàng. Vương Trân Trân dùng ánh mắt thưởng thức tại trên người cô gái quét qua một vòng. Trong lúc này, nàng vô ý thức cho rằng đây chính là bạn gái của Lý Vân.
Lý Vân bề ngoài tướng mạo tuy rằng không xuất chúng, nhưng tâm tính của hắn tốt, tâm địa thiện lương. Vương Trân Trân vẫn nghĩ, người đàn ông nào tâm địa thiện lương thì mới có hương vị. Cho nên nàng cho rằng bạn gái của hắn phải là người rất ưu tú mới đúng.
– Cô là bạn gái của Tiểu Lý hả? Hắn đúng lúc đang ở chỗ của ta, cô vào đi.
Vương Trân Trân rất nhanh che giấu sự không vui trong lòng mình, nhiệt tình mà kêu gọi.
Cô gái đang định vào cửa, lại không nghĩ Lý Vân cũng đứng dậy đi tới:
– Trân tỷ, chị đừng hiểu lầm, đây là bạn học của em Nhâm Hiểu Nguyệt, chúng ta lên tầng ba trước đây!
– Ừ.
Vương Trân Trân ứng một tiếng, lập tức mở cửa phòng.
Đưa mắt nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đi lên tầng trên, trong lòng Vương Trân Trân không khỏi suy nghĩ, đêm nay cô ấy sẽ ở lại sao?
…
…
– Phanh…!
Mang theo Nhâm Hiểu Nguyệt đi vào phòng của mình, Lý Vân dùng sức đóng cửa. Lập tức lạnh nhạt nói:
– Ngồi đi. Cậu sao biết nơi này mà qua đây, là lão hòa thượng cho cậu địa chỉ hả?
Tới cửa đều là khách, Lý Vân rất nhanh rót nước trà cho Nhâm Hiểu Nguyệt, đồng thời hắn nói luôn vào chủ đề.
Nhâm Hiểu Nguyệt rất phản cảm với Lý Vân về cách xưng hô với Trí Hoằng đại sư. Không nói đến ông ấy là cao nhân chùa Bạch Mã, riêng địa vị phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị đã không có người nào dám ở trước mặt ông ấy làm càn.
Đương nhiên, Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không biết Lý Vân cùng lão hòa thượng có quan hệ sâu xa.
– Ân, là đại sư bảo tớ tới.
Nhâm Hiểu Nguyệt âm thầm hít một hơi, nói tiếp:
– Trước trên đường là tớ không đúng, tớ không nên như vậy. Tớ tới là để xin lỗi cậu.
Nói xong, Nhâm Hiểu Nguyệt đứng dậy quay qua Lý Vân khom người cúi thật sâu. Sau đó, Nhâm Hiểu Nguyệt có chút rụt rè hỏi:
– Sự tình cha tớ…
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:
– Mọi người đều là bạn học, cậu hà tất phải khách khí như thế.
Nói xong, Lý Vân đem ánh mắt dừng tại trên mặt Nhâm Hiểu Nguyệt.
Thời khắc này, Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình như rơi vào ác mộng. Nàng thậm chí cảm giác thân thể mình không cử động được dù chỉ một chút. Ngay cả mắt cũng không mở ra được, trong nội tâm nàng hoảng loạn ra sức đấu tranh, nhưng càng đấu tranh thì lại càng lún sâu hơn.
Nhâm Hiểu Nguyệt cắn răng ý đồ làm cho chính mình tỉnh táo lại, thế nhưng vẫn không thể thoát ra được. Lúc này, nàng phát hiện con ngươi màu đen của Lý Vân tản ra quang mang yêu dị, càng nhìn kỹ hai mắt hắn thì trong lòng càng xuất hiện một cỗ sợ hãi khó thở.
Một loại cảm giác lạnh lẽo sâu tận xương tủy khiến cho thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt bắt đầu run rẩy. Nàng chưa từng nghĩ đến, ánh mắt Lý Vân lại sắc bén như thế.
– Lớp trưởng, cậu có vẻ rất khẩn trương?
Lý Vân nhàn nhạt mà nói một câu, ánh mắt tản ra quang mang yêu dị bắt đầu ảm đạm đi. Trong nháy mắt đó, Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Thời điểm tâm tình nàng bình tĩnh trở lại, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhẹ gõ mặt bàn, Lý Vân nói:
– Vì sao không nói lời nào. Cậu đến cùng là sợ cái gì?
Nhâm Hiểu Nguyệt vô ý thức tránh khỏi con ngươi của Lý Vân, thấp giọng nói:
– Tớ sợ an toàn của cha tớ…
– Cha cậu bây giờ đang rất an toàn.
Lý Vân nói.
Nhâm Hiểu Nguyệt kinh hỉ hỏi:
– Cậu đồng ý, chúng ta bây giờ liền đi thôi.
Lý Vân cự tuyệt nói:
– Tớ chưa nói đi theo cậu. Lớp trưởng, cậu có thể bình tĩnh một chút hay không?
Nhâm Hiểu Nguyệt đứng lên, khóe miệng lần thứ hai nổi lên một tia hàn ý:
– Lẽ nào cậu vẫn đang trêu đùa tớ, đừng đùa tớ có được hay không? Tớ không có công sức đi đùa với cậu…
Bởi vì tâm tình kích động, lời nói của nàng hầu như là rống lên.
Lý Vân mở hai tay ra nói:
– Cậu vẫn không thể bình tĩnh. Nói thật, tớ không thích trạng thái của cậu bây giờ. Sự tình của cha cậu tớ sẽ quản, mời rời khỏi.