Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 44: Tạo Thầnn


Đọc truyện Tuyệt Thế Đường Môn – Chương 44: Tạo Thầnn

Thiên Mộng Băng Tằm gật đầu mạnh mẽ nói:
– Chính xác, đúng là con người. Mặc dù trong hồn thú chúng ta cũng có những chủng tộc đặc biệt cường đại như chủng tộc của nàng, trời sinh đã có thực lực kinh người. Nhưng không thể không thừa nhận, tiềm năng của chúng ta không thể sánh bằng con ngươi được. Đơn giản thế này, thử so sánh một nhân loại với tộc nhân Bích Băng Hạt của các nàng xem, nếu một Hồn Sư có thiên phú của bọn họ, chỉ cần vài thập niên tu luyện đã có thể đạt được thực lực sánh ngang với các hồn thú có tu vi vạn năm của bọn nàng, thậm chí ngang bằng với cả hồn thú mười vạn năm nữa. Đây là vì cái gì? Không phải là sự chênh lệch của tiềm năng sao? Cơ thể con người yếu ớt thật, tuổi thọ cũng không cao, nhưng ông trời rất công bằng, bù lại thiên phú và tiềm năng của bọn họ lại rất cao, chúng ta vô phương có thể sánh kịp. Đây cũng là ưu thế của bọn họ là chỗ thiếu sót của chúng ta.
– Vấn đề quan trọng nhất, và cũng là chuyện chúng ta trước giờ chưa từng đạt được, nàng còn nhớ chuyện một vạn năm trước không?
Băng Đế lập tức đáp:
– Thiên địa biến sắc, nháy mắt thành thần.
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
– Đúng, ta còn cảm thấy được, có ít nhất năm vị thần được sinh ra. Mà trước đó, bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có hai vị Thú Vương chết đi. Bọn chúng đều là những cường giả sống tại vùng trung tâm của cánh rừng, mặc dù ta đang trong trạng thái ngủ say bị bọn chết tiệt kia hấp thụ năng lượng những vẫn cảm nhận được hết sức rõ ràng. Mà hai vị đó cũng không phải yếu ớt, mà là hai hồn thú cực kỳ mạnh mẽ. Một trong đó là Thái Thản Tuyết Ma Vương có huyết mạch giống tên kia, mà người còn lại lại càng khủng bố hơn, bởi hắn có huyết mạch của Long Tộc. Thế mà bọn chúng cùng chết một lượt, lại càng không phải bị giết mà cùng tự sát thành toàn cho vị cường giả kia. Cuối cùng, người đó đã trở thành một vị thần thực lực hết sức mạnh mẽ. (M2: Anh Tam nhà mình chứ ai )
Nói đến đây, nó dừng lại một chút rồi nói tiếp bằng giọng hết sức nặng nề:
– Băng Đế à, nàng cũng biết, chỉ có trở thành thần mới có được sinh mệnh kéo dài vô tận a!
Băng Đế im lặng, Thiên Mộng Băng Tằm tranh thủ thời cơ nói tiếp:
– Hồn Thú chúng ta sau khi đạt đến mười vạn năm đều có cơ hội lựa chọn hóa hình thành người. Nhưng, thật sự có bao nhiêu hồn thú dám liều lĩnh lựa chọn con đường này chứ, bởi vì chúng ta căn bản không thể trong vòng trăm năm ngắn ngủi đột phá được, cho dù có, tuổi thọ cũng sẽ hết sức ngắn ngủi, không được năm trăm năm nữa, thế nên con đường thành thần với chúng ta là hết sức xa vời, chỉ có trong mộng thôi. Đại lục này đã phát triển được trên tỷ năm, nhưng chỉ có con người thành thần chứ có hồn thú nào thành thần không? Mặc dù có một vài hồn thú hóa hình thành con người đã tu luyện đến một cấp bậc thật cao, nhưng bức tường kia, chưa ai có thể vượt qua được.
– Đây cũng là lý do ngày đó mặc dù trong người nàng chảy dòng máu cao quý như thế mà cuối cùng cũng không lựa chọn con đường hóa hình, đúng không?

– Ta không muốn thử phương pháp không chắc chắn đó, chẳng may trong lúc hóa hình tu luyện lại rồi chết yểu thì sao? Thế nên ta quyết định lấy lui làm tiến, chọn một phương pháp khác, chính là Tạo Thần. Phải tìm một người nào đó rồi giúp đỡ người đó trở thành thần. Tuy sau đó bản thân ta không thể trở thành thần, nhưng đi theo thần cũng sẽ có được sinh mệnh vô tận, trở thành một bộ phần của thần. Cho nên, ta chọn trở thành Hồn Hoàn, một Hồn Hoàn trí tuệ. Ta muốn dùng lực lượng của mình giúp hắn bước từng bước thành THẦN.
– Đúng vậy, trong mắt nàng lúc nào ta cũng là một tên phế vật, nhưng tu vi của ta đã trên trăm vạn năm. Khi ta trở thành Hồn Hoàn trí tuệ của hắn cũng đã mang đến cho hắn đến bốn kỹ năng. Gấp hai lần các Hồn Thú mười vạn năm. Hơn nữa, ta còn giúp hắn tạo nên một vũ hồn nữa. Lúc này hắn đã là một Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Cậu bé này chỉ mới mười hai tuổi thôi, nhưng thiên phú của nó dưới sự hướng dẫn của ta đã dần dần bộc lộ. Hơn nữa, tâm tính của nó so với bạn bè đồng lứa không những trầm ổn còn có một nghị lực phi thường. Dưới sự giúp đỡ của ta, tại sao hắn không thể có được thành tựu như người thanh niên vạn năm trước?
Băng Đế nghe nó nói đến đây cũng đã động dung, trầm giọng nói:
– Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
– Nếu chỉ dựa vào sức ta thì không hơn 30, dù sao ta cũng không am hiểu mặt công kích cho lắm, nên không thể giúp nó tự bảo vệ mình. Nhưng…
Nói đến đây đột nhiên nó dừng lại.
– Nhưng cái gì?
Băng Đế hỏi dồn.
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
– Ta biết hiện giờ nàng đang nghĩ gì, nàng cũng muốn tìm một nhân loại và làm theo cách của ta, từng bước tạo thần. Đúng, xét nhiều khía cạnh thì quả thật nàng mạnh hơn ta, thế nên khả năng thành công của nàng cao hơn ta là chuyện hiển nhiên. Nhưng, nàng quên sở trường của ta là gì sao? Đúng, về mặt tinh thần lực, có thể nói ta là vô địch. Nhưng quan trọng hơn, nàng còn thời gian sao? Đại hạn của nàng còn không đến trăm năm nữa, nàng còn thời gian để nghiên cứu tìm tòi sao? Hơn nữa ta suy ngẫm suốt vạn năm, từng thử mấy lần cuối cùng mới thành công. Còn nàng, cho dù giờ ta có thả nàng ra, chỉ sợ một cơ hội thử nghiệm cũng không có.
– Tên phế vật kia ngươi nói cái gì?

Băng Đế phẫn nộ hét lớn, một tia hi vọng vừa xuất hiện nháy mắt đã bị Thiên Mộng Băng Tằm phá hủy, nàng không phát điên lên mới là lạ.
– Tuy nhiên, không phải mọi chuyện đều không thể. Người yêu dấu à, làm sao ta có thể để nàng chết được? Ta đã nói ta có biện pháp rồi mà, nó không chỉ giúp cho ta mà cũng có lợi cho nàng nữa. Đúng là bản thân nàng làm chuyện này là không thực tế, nàng không còn thời gian đi tìm một người có cơ thể thích hợp với mình được, càng không thể chắc chắn sau khi dung hợp có thể giữ lại lực lượng căn nguyên để bảo toàn thần trí của mình. Nhưng, còn có kinh nghiệm của ta mà. Ta đã trải qua quá tình này một lần rồi, hơn nữa, có lực lượng căn nguyên của ta giúp đỡ thì chắc chắn khả năng thành công khi dung hợp của nàng tăng lên mấy chục lần. Ban nãy ta đang nói rồi dừng lại cũng chính vì chuyện đó còn phụ thuộc vào nàng nữa. Đúng là nếu ta tự mình bồi dưỡng hắn, tự làm quá trình tạo thần thì phần trăm thành công không quá 30, nhưng hai chúng ta hợp sức thì lập tức đạt trên 50%, hơn một nửa cơ hội đấy, chẳng lẽ không đáng để chúng ta đánh cược một lần sao?
Băng Đế nghe hắn nói đến đây liền ngây người, cuối cùng nó cũng hiểu mục đích của Thiên Mộng Băng Tằm là gì, đôi mắt vàng rực chuyển sang nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo.
Nãy giờ Hoắc Vũ Hạo vẫn im lặng lắng nghe Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế trò chuyện, cơ thể hắn bị từng cơn rét lạnh phả vào nhưng lòng lại cháy bỏng hi vọng. Hắn không thể không đồng ý những lời Thiên Mộng Băng Tằm vừa nói hết sức kích thích a. Nhất là đối với Băng Đế, một người không còn sống được bao lâu nữa… Cơ hội và hi vọng này giống như mặt trời giữa rạng đông, thật sự là rất hấp dẫn. Khó trách nó không ngại nguy hiểm mà bắt Băng Đế đến đây, bởi vì căn bản nó không phải đang thuyết phục mà là dụ dỗ Băng Đế a!
Băng Bích Đế Hoàng Hạt thật sự sẽ trở thành Vũ Hồn thứ hai và Hồn Hoàn của mình sao? Trời ơi, người ta là cường giả đứng thứ hai trong Tam Đại Thiên Vương của cực bắc đó a!
Hoắc Vũ Hạo chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ có ngày một bước lên trời thế này, nhưng nếu hắn có vũ hồn là Băng Bích Đế Hoàng Hạt thì hắn không còn là một Hồn Sư hệ Khống Chế bình thường nữa, mà trở thành một Hồn Sư có cả hai khả năng khống chế lẫn công kích. Bất luận là sau khi trở thành Hồn Hoàn, Băng Đế mang cho hắn kỹ năng gì thì chắc chắn đó cũng là một dạng công kích, hơn nữa với tu vi của nó, thậm chí có thể có cả Hồn Cốt như hồn thú mười vạn năm nữa. Chuyện tốt như thế làm sao Hoắc Vũ Hạo không hưng phấn được chứ?
Thiên Mộng Băng Tằm được nước nói tiếp:
– Thế nào? Nàng phải suy nghĩ kỹ càng, tận dụng thời cơ đi. Hơn nữa giờ ta không còn là ta của ngày xưa nữa, nếu nàng không đồng ý thì đơn giản thôi, ta sẽ giúp đỡ chủ nhân của mình biến nàng thành Hồn Hoàn của hắn và tất nhiên, nàng sẽ chẳng còn ý thức của riêng mình nữa. Cho nên, sau khi ta tóm được nàng thì nàng đã không còn đường lùi nữa, ta có rất nhiều cách, nhưng hiện giờ nàng có quyền chọn lựa, cùng lắm thì tốn chút ít thời gian thôi. Một bên là trường tồn, một bên là hủy diệt, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng cứ suy nghĩ đi.
Lời nói này rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, nhưng trong giới hồn thú, đôi khi uy hiếp còn hiệu quả hơn giải thích bình thường nữa. Thiên Mộng Băng Tằm đã sống trên trăm vạn năm, chín mươi vạn năm đầu có thể nói hắn đơn thuần như một tờ giấy trắng, vì lúc nào hắn cũng chìm trong giấc ngủ say, nhưng sau đấy là khoảng thời gian hắn bị giam cầm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hắn có thể cầm cự trước biết bao hồn thú trong một thời gian dài như thế đâu phải là chuyện dễ dàng a! Nhờ thế, để giữ tính mạng, bất tri bất giác tâm tính đã dần trở nên gian xảo đầy mưu mô.
– Ta còn có thể lựa chọn sao?
Băng Đế lạnh lùng nói. Nhưng so với ban nãy đã giảm bớt rất nhiều. Rõ ràng nó đã đồng ý thương lượng. Tuy rằng để trường sinh bằng cách này có chút mất tự do nhưng còn đỡ hơn là vĩnh viễn tan biến, hơn nữa, nó cũng sống đến gần bốn mươi vạn năm rồi, có thể tiếp tục sống tiếp dù sao vẫn hạnh phúc hơn.
Thiên Mộng Băng Tằm thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Quả nhiên không hổ danh là Băng Băng mà ta yêu, sau này nhất định nàng sẽ cảm thấy hôm nay mình đã sáng suốt và may mắn như thế nào.
Băng Bích Đế Hoàng Hạt tức giận nói:
– Thiên Mộng, tên phế vật chết tiết này, ngươi còn chiếm tiện nghi của bà nữa thì bà liều mạng cũng phải giết chết cả hai bọn ngươi. Ta không tin ta tự bạo vẫn không thể thoát được cái lồng giam này, đến lúc đó các ngươi không muốn chôn cùng ta cũng không được. Hợp tác Tạo Thần với ngươi cũng được nhưng ta có một yêu cầu, ngươi bớt nói nhảm dùm ta cái.
– Ách… nàng đừng tuyệt tình vậy chứ. Ta đặc biết đến đây vì nàng mà…
Băng Đế liếc nhìn nó nhưng không mở miệng nói thêm gì.
– Được rồi, được rồi, ta đồng ý là xong chứ gì. Nàng phóng thích lực lượng tinh thần của mình ra đi, không lẽ nàng nghĩ ta dễ dàng thả nàng đi như vậy à? Tính tình của nàng thật khó khiến người ta an tâm được.
Đừng nghĩ bình thường Thiên Mộng Băng Tằm bát nháo ba hoa nhưng thực tế hắn rất tỉ mỉ, thực lực của Băng Bích Đế Hoàng Hạt mạnh như thế nào chả nhẽ hắn không biết? Đường đường là cường giả đứng thứ hai ở cực bắc này đấy chứ phải đùa đâu. Thả nàng đi? Nói giỡn sao, làm sao mạo hiểm như vậy được. Còn cái gì tự bạo ban nãy nàng nói, Thiên Mộng Băng Tằm cũng chả quan tâm đến, chỉ cần có một cơ hội sống, không một hồn thú nào có can đảm cự tuyệt cả.
Ánh mắt Băng Đế có chút do dự, sau đó mới phóng ra lực lượng tinh thần căn nguyên, cái thứ này hoàn toàn không thể so với của Thiên Mộng Băng Tằm, đến bước này nó có muốn đổi ý cũng không kịp nữa. Nếu thật sự Thiên Mộng Băng Tằm lừa nó, nó chỉ có thể tự trách bản thân mình quá dại dột mà thôi.
Thiên Mộng Băng Tằm dĩ nhiên nhận thấy sự do dự của nó, liền trầm giọng nói:
– Băng Thần trên cao, ta Thiên Mộng Băng Tằm xin thề trước mặt người, nếu ta có lừa dối Băng Đế, ép nàng phóng xuất ra lực lượng tinh thần căn nguyên nhưng không thể giúp nàng trở thành Hồn Hoàn trí tuệ thì tất cả những lực lượng hệ băng nào trên người ta đều sẽ trả về cho ngài.
Hoắc Vũ Hạo nghe lời thề ấy không có cảm giác gì nhưng Băng Đế lại khác, bởi vì đây là lời thề nặng và trịnh trọng nhất tại thế giới băng tuyết này.
– Được, ta tin ngươi.
Băng Đế có thể trở thành một trong Tam Đại Thiên Vương thì làm sao bình thường được chứ, điểm nổi bật nhất của nó chính là tính bá đạo và sát phạt quyết đoán, đã quyết định cái gì thì sẽ dốc toàn lực làm cho bằng được. Dù sao hiện giờ Thiên Mộng Băng Tằm cũng không còn thân thể nữa, cho dù đúng như nó nói, nó muốn đưa mình vào chỗ chết cũng không phải dễ dàng gì. Hơn nữa, trước giờ Thiên Mộng Băng Tằm luôn thích mình, nó lúc nào cũng lộ vẻ lo lắng, làm sao làm ra chuyện đó được.
Đôi mắt màu vàng của Băng Đế dần dần hóa thành màu xanh biếc, cái đuôi dài thật dài màu xanh biếc cũng một lần nữa nhếch lên. Đấy cũng nhờ Thiên Mộng Băng Tằm đã lấy lại lớp xác của nó rồi nên Băng Bích Đế Hoàng Hạt mới có thể cử động được.

Một vầng sáng dịu dàng màu xanh biếc nhẹ nhàng từ đuôi của nó phóng ta, từ từ ngưng tụ lại ở đầu mũi tiêm độc. Sau đó ánh sáng màu xanh này lại lóe lên, rồi một quả cầu ánh sáng màu xanh biếc nho nhỏ chậm rãi tách ra rồi trôi nổi trên không trung. Mà sau giây phút đó, ánh mắt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng dần ảm đạm rồi nhắm lại.
Đúng vậy, đây chính là tinh thần căn nguyên của nó.
Đừng thấy quá trình phóng thích tinh thần căn nguyên đơn giản mà xem thường, không phải bất cứ hồn thú nào cũng làm được đâu. Chỉ có những hồn thú đã đột phá được một kiếp nạn và tu vi đạt trên mười vạn năm mới có thể thực hiện. Dĩ nhiên chuyện này đối với cường giả tuyệt thế như Thiên Mộng Băng Tằm hay Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều chẳng đáng là gì.
Thiên Mộng Băng Tằm lại thở phào một hơi, một luồng sáng màu vàng kim nhất thời xuất hiện, rồi từ từ bay về phía viên cầu ánh sáng màu xanh biếc, sau đó từ từ mở rộng bao bọc lấy nó. Đây chính là lớp xác của Thiên Mộng Băng Tằm. Sau đó nó nhanh chóng quay ngược trở về mi tâm của Hoắc Vũ Hạo, đồng thời từng cơn lạnh cóng người cũng truyền vào cơ thể cậu bé.
Băng Bích Đế Hoàng Hạt sau khi mất đi tinh thần căng nguyên lập tức rơi xuống mặt đất, mà cơ thể ấy sau khi mất đi sự khống chế lập tức tự phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm cực kỳ khủng bố. Bầu trời nháy mắt hóa thành màu xanh ngọc bích, chỉ cần tình cảnh trước mắt cũng đủ biết thực lực của Băng Bích Đế Hoàng kinh khủng đến mức nào.
– Lạnh chết ta mất.
Cơ thể Hoắc Vũ Hạo liên tục chịu đựng mất cơn rét lạnh không khỏi đánh bò cạp run rẩy.
– Thiên Mộng à, người ngươi chọn kém quá đi. Cũng là một tên phế vật y hệt ngươi. Ngươi nghĩ thân thể yếu ớt này của hắn có chịu được cỗ lực lượng của ta sao?
Giọng nói đầy vẻ khinh thường của Băng Đế vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên có ý nghĩ kỳ quá, hiện giờ trong thế giới tinh thần của mình đã có Thiên Mộng Băng Tằm và ông lão màu xám rồi, giờ thêm cái bà Băng Bích này nữa là vừa đủ bốn tay, có thể đánh mạt chược được rồi, thật là náo nhiệt a!
Thiên Mộng Băng Tằm cười hắc hắc nói:
– Băng Đế, nàng đừng vội. Nếu nàng chết đi để hắn hấp thụ hết lực lượng của nàng thì đúng là chuyện không thể. Với cơ thể hiện giờ của hắn, một Hồn Hoàn ngàn năm không biết có chịu nổi không nữa, đừng nói chi là nàng đã gần bốn mươi vạn năm. Có điều, với sự khống chế của ta, tình huống đã không giống thế nữa. Chúng ta hợp tác mà còn thất bại sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.