Đọc truyện Tuyệt Sủng Vương Phi Cuồng Si Vương Gia FULL – Chương 92: Là Ai Hại Chàng!
Không thể như vậy………..
Làm sao có thể………….
Tại sao …….
Tại sao lại như vậy …….
Sao chàng ấy ……….
Tại sao chàng ấy lại ra như vậy ………….
Ai …..
Ai làm chàng ấy thành như vậy ………
Ai hại chàng ấy như vậy, nếu nàng biết kẻ đó nàng sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn thân.
Tại sao lòng nàng hiện giờ đau như vậy……….
Khuôn mặt này là sao, tại sao lại như vậy, khuôn mặt yêu nghiệt khi xưa bây giờ thay bằng một khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ, không khác gì như những người ngoài hành tinh trong phim khoa học viễn tưởng trong tivi kiếp trước nàng hay sao.
Trong lòng nàng sức thừa nhận kém cỏi, nói không chừng sẽ bị khuôn mặt này của chàng dọa ngất đi mất !
” Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao phải như vậy? ” Hàn Nguyệt Băng Y tâm tình do mới vừa rồi kinh ngạc, hiện tại ngược lại thành tức giận.
Cũng là là vì cái gì? Rốt cuộc là người nào làm?
Ai làm …..là ai…..!tại sao lại hại chàng thành ra như vậy……..
Ngàn câu, vạn câu hỏi ?…!tại sao của nàng vang lên trong lòng.
Nếu như không phải bởi vì hôm nay hắn quên mình phát độc, hắn muốn đem điều bí mật này vĩnh viễn dấu diếm, vĩnh viễn không cho nàng biết, nhưng giờ đây hắn không làm được nữa rồi.
Đau, toàn thân của hắn đều đau, nhưng là loại đau đớn thống khổ về thể xác này, như thế nào so được đau đớn và thống khổ cùng khổ sở trong lòng hắn giờ này, như thế nào so được, Nếu Hàn Nguyệt Băng Y nàng mà rời đi mang cho hắn cảm xúc….Đau đớn…!Tuyệt vọng.
.
.
.
.
.
Xong, hết thảy đều xong, nàng thấy được, nhất định sẽ cho rằng hắn là quái vật mà đối đãi, nàng hồi lâu không có lên tiếng, nhất định là rất sợ hãi.
Cảm giác không khí im lặng đến đáng sợ, lòng của Nam Cung Hàn Thần cũng thật đáng sợ, hắn biết nàng đang rất kinh tởm và ghê sợ, hắn phải làm sao đây.
Tay hắn bắt lấy vạt áo che đi khuôn mặt kinh tởm thế nào, đầu hắn bắt đầu cuối xuống, cũng là sự tuyệt vọng của hắn bây giờ.
” Thần, chàng nói đi tại sao lại như vậy ” nam nhân đó không thấy ánh mắt đau lòng này của Băng Y, tay nàng vươn lên định chạm vào nam nhân này…..!nhưng phản ứng của hắn làm nàng sợ, nàng biết hắn giờ đang rất đau lòng nhưng nhìn hắn như vậy nàng càng đau lòng hơn.
” Nàng đi đi, nàng đi đi…….!” hắn hét lớn lên, thân thể hắn ngày càng rút vào trong một góc giường tay áo che đi khuôn mặt xấu xí, đáng sợ này.
Tuyệt vọng dần dần ăn mòn ý chí của hắn, thân xác đau đớn nhưng làm sao đau bằng lòng hắn giờ đây.
Nàng thấy hết rồi, nàng ấy thấy hết tất cả rồi, bây giờ chắc nàng đang kinh tởm và ghê sợ với khuôn mặt này.
Hắn hối hận, hắn hối hận vì lúc trước kéo nàng gần bên cạnh mình, phải chi lúc trước hắn đừng tham lam như thế, hắn muốn giữa nàng bên cạnh để yêu thương, nhưng giờ đây hắn lại để mặt xấu xí, kinh tởm như vậy cho nàng thấy.
Sớm biết có chuyện này như vậy, hắn ban đầu sẽ không có lòng tham như vậy, không nên hy vọng tình yêu xa vời, không nên đem nàng vây ở bên cạnh mình và rồi chuyện hắn không muốn xảy ra nhất lại cứ như vậy mà diễn ra?.
Hắn phải làm sao đây…………….
Hắn tình nguyện lưu ấn tượng hoàn mỹ, tuyệt hảo của hắn trong lòng nàng, tình nguyện làm cho nàng chỉ thấy một mặt tốt đẹp, yêu nghiệt tà mị và đầy dụ hoặc của chính mình, mà không phải như thế này, không sạch sẽ như vậy ở trước mặt nàng, chật vật như vậy, xấu xí như vậy, kinh khủng như vậy, giống như yêu một quái vật của chuyện xưa mà vạn người kinh hãi.
.
.
.
.
.
Hắn không muốn, hắn thật sự không muốn.
Càng nghĩ cơ thể hắn ngày lùi về trong góc quay mặt vào trong vách giường, ý thức ngày càng yếu dần, ngày càng suy yếu hắn hi vọng khi nhắm mắt hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hàn Thần bất tỉnh, điều này cũng làm cho lòng Băng Y đau như dao cắt, cũng thức tỉnh nàng ..
Nàng là một y sư, được người ca tụng thần y mà nàng lại quên mất điều này.
Độc trong người hắn, nói độc không phải độc, mà không phải độc cũng không phải.
Đây là một loại trùng của tây vực, trung nguyên lại không có loại này, tại sao hắn lại trúng loại trùng độc này chứ, theo nàng bắt mạch được thì hắn trúng phải đã nhiều năm, mỗi lần phát tác sẽ làm người ta sống không được chết cũng không xong, càng nhìn nàng càng đau lòng thêm.
” Người đâu…….!” giọng quát của nàng làm cho mấy người Lãnh Mạc chạy nhanh vào, liền thấy vương gia phát độc nằm bất tỉnh trên giường.
Mà vương phi lại một chút cũng không thấy kinh sợ với khuôn mặt phát độc này của vương gia.
Nàng lấy ra một viên Giải độc hoàn cho vào miệng hắn, để hắn giảm đi sự đau đớn.
” Vương phi, ngài……….” hắn định ngăn mà không kịp, tuy hắn tin vương phi nhà hắn nhưng nàng cho vương gia dùng đan dược gì có ảnh hưởng gì đến tình trạng hiện nay của vương gia không.
” Ngươi yên tâm , ta biết nên làm gì ” nhìn ra được ý đồ của hắn nên lên tiếng
” Vâng…!” nghe nàng nói vậy hắn cũng yên tâm vài phần.
” Độc trong người chàng ấy là bao nhiêu năm rồi ”
” Cái này ….” hắn nên nói sao đây, hắn chỉ biết được một số nên không biết nói với vương phi như thế nào.
” Thôi bỏ đi ” nhìn dáng vẻ bối rối của hắn là nàng biết hắn khogn6 biết bao nhiêu rồi.
” Ta đi một khoảng thời gian, ngươi và hai người Lãnh Phong Lãnh Thủy chăm sóc chàng ấy thật tốt biết không? ” nàng phải đi về Nguyệt Y cung tìm một số tư liệu về vài vị thảo dược cần giải loại trùng độc trong người hắn, loại độc này càng để lâu càng nguy hiểm cho tính mạng.
” Nếu vương gia tỉnh lại không thấy người, vậy thuộc hạ làm sao giao phó cho ngài ấy ” Hắn biết, nếu vương gia tỉnh lại không gặp vương gia, không biết kinh khủng như thế nào đây.
” Ngươi cứ chuyển lời ta với chàng Một tháng này ta có chuyện cần giải quyết, nói chàng giữa nhìn sức khỏe mà chờ ta ngươi nói như vậy là được.
Ngươi nhớ chăm sóc chàng ấy giúp ta, 1 tháng này chàng nhờ 3 ngươi ” nàng không muốn cho Hàn Thần lo lắng cho nàng nên không nói mục đích chuyến này đi.
” Vương phi yên tâm, bọn thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực vì vương gia, vương phi nguyện chết trung thành ” ba người đồng loạt quỳ xuống dưới chân Băng Y, làm cho nàng cảm khái lòng trung thành này của ba người bọn họ.
” Vậy ta yên tâm ” nói xong nàng xoay người rồi đi, nhưng cũng không quên đắp chăn cho Nam Cung Hàn Thần và tặng kèm theo một cái hôn trên trán nồng nàn và đầy ấm áp.