Cứ như vậy ngồi im lặng, không gian của ba người như bị đóng băng.
Phương Tý Thần cảm thấy đau đầu, trên mặt của Phỉ vẫn là nụ cười tao nhã. Vốn anh không có làm chuyện thẹn với lòng, nhưng mà bị Phỉ bắt gặp. Làm cho anh cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì có lỗi, Phương Tý Thần ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy chột dạ.
Sao lại trở nên như vậy?”Sao cậu lại đến đây?” Phương Tý Thần cơ hồ chỉ dùng ngữ khí mỏng manh để nói chuyện, anh cảm thấy khiếp sợ như là nhìn thấy quỷ.
“Do bão lớn nên tôi tới đón anh, cậu.” Phỉ hơi hơi cười, nhưng lại ẩn chứa sát khí.
Phương Tý Thần ẩn ẩn cảm nhận được, nam nhân đang tức giận.
“Ác… Thật sự là một đứa nhỏ tốt..” Lộ Lộ nghĩ nghĩ phải biểu đạt một chút thiện ý, nhưng chớp mắt bị ánh mắt của Phỉ chém tới.
“Anh không cần đi làm sao?Tôi thực lo lắng cho anh…” Phỉ đột nhiên thốt lên, hai người liền ngẩng người. Lo lắng… Đúng vậy. Phỉ chua sót nghĩ, hắn là lần đầu tiên lo lắng cho một người như thế, lo lắng đến nỗi bản thân nóng ruột nóng gan, nhưng là, người trước mắt này cố tình cái gì cũng không hiểu.
Muốn làm… Muốn làm gì a… Hắn nói hắn lo lắng anh… Đây là thật chăng? Phương Tý Thần trộm nhìn gương mặt cương nghị của Phỉ, lại cảm thấy được không giống đang nói giỡn.
“Ách… tôi nghĩ hôm nay cứ như vậy đi.. bão như vậy hay là trở về nghỉ ngơi đi…” Tính Lộ Lộ thức thời, chạy nhanh khỏi cuộc gặp mặt đó.
Nói là gặp nhau uống cà phê nhưng cảm thấy giống như một cuộc meeting, ai kêu sát khí của Phỉ lại rõ ràng như vậy?
A a a ~ thật sự là đáng tiếc… thật vất vả mới tìm được cơ hội cùng hắn ở chung một chỗ nói chuyện… Lộ Lộ khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy phía sau có một đạo hàn ý lạnh lùng.
“Đi trước, không quấy rầy.” Hắn đem Phương Tý Thần rời khỏi, quay đầu lại còn cấp Lộ Lộ một cái tươi cười lạnh lùng, biểu tình kia giống như là đang nói: anh nghĩ cũng đừng mong nghĩ, hắn là của tôi!
Phương Tý Thần gỡ tay Phỉ ra, nhưng là bị hắn mạnh mẽ kéo vào trong lòng, ngay trên đường lớn. Tuy rằng trời đang bão nên trên đường không có bao nhiêu người, nhưng anh vẫn là hoảng sợ.
“Cậu.. cậu điên ư…?” Phương Tý Thần đỏ mặt thở dốc, ý muốn ly khai.”Cậu nhanh buông ra.”
Phỉ lần đầu tiên đối với Phương Tý Thần có ý muốn chiếm đoạt, làm cho Phương Tý Thần có chút kích động không biết làm sao.
“Có việc gì, không có ai nhìn thấy.”
“Cậu…” Phương Tý Thần thật không hiểu được phải làm sao mới tốt.
“Vì cái gì cùng cô ta một chỗ?” Phỉ nói, làm cho Phương Tý Thần cảm thấy rùng mình.
Hắn đang sinh khí, Phương Tý Thần có thể cảm nhận được, cũng hiểu được nếu chính mình không giải thích được, Phỉ sẽ không bỏ qua.
Chính là, nếu nói trắng ra chẳng phải là hai người giống như đang hẹn hò sao.. anh cũng không thể nói là trùng hợp nên gặp a?
“Không liên quan tới cậu?” vừa nói xong liền ngẫm lại, không nghĩ tới cư nhiên anh lại theo bản năng mà thốt ra những lời đó, nhìn ánh mắt giận dữ của Phỉ, anh biết mình nói sai.
“Phải không…”
Hoàn chương 25