Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 196: Hài cốt không còn


Đọc truyện Tuyệt Sắc Yêu Phi – Chương 196: Hài cốt không còn

Thiệt nhiều máu, nặng nề mùi máu tươi, trên cỏ bên hồ nhỏ, thiệt nhiều máu khô cạn, nhiễm đỏ mặt cỏ cùng hoa dại, hướng vào trong rừng kéo dài, một vết máu tảng lớn nhất ở đó khô cạn biến thành màu đen, máu đỏ tán loạn mảnh nhỏ trên y phục, còn có khối ngọc bội bị vỡ, lóe sáng ẩn ẩn hồng quang, thê lương diễm hồng như vậy, mắt Vân Hiểu Nguyệt đau nhói, nước mắt, trong nháy mắt phun trào!

“Không, sẽ không, Lưu Vân, chàng ở chỗ nào, chàng ở chỗ nào…”

Che miệng lại, Vân Hiểu Nguyệt không thể tin lắc đầu, từng bước từng bước một tới gần, tay nhặt lên miếng ngọc có vết máu loang lổ, từng giọt nước mắt tan ra trên khối máu, chữ “Vân” khéo léo nhảy vào rèm mắt, đây là ngọc bội bên người Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt nhận được, bởi vì tên hắn cùng nàng có một danh tự giống nhau “Vân”, cho nên tất cả trang sức của hắn trên đều là khắc chữ “Vân”, hơn nữa lúc trước nàng nhất thời muốn tự mình thiết kế, ký tự khắp thiên hạ độc nhất vô nhị, hiện thời ngọc còn đang ở đây, mà người đâu, sao không có người nào vậy?

“Lưu Vân, chàng ở chỗ nào, chàng ở chỗ nào?”

Cầm thật chặt khối ngọc bội đó, khí lực cả người nháy mắt như bị tháo nước, Vân Hiểu Nguyệt ngã ngồi ở bên hồ, nước mắt rơi như mưa, trong lòng vô cùng hối hận:

‘Lưu Vân, Lưu Vân, chàng làm được rồi, chàng muốn ta khắc cốt minh tâm nhớ kỹ chàng sao, muốn ta sống mà hối hận vô tận sao, đây là chàng muốn à? Chàng vì sao ngu như vậy, không được, ta phải tìm được chàng, cho dù là thi cốt của chàng, ta cũng phải tìm được, Lưu Vân…’

Hồ nước u lam, sâu không thấy đáy, bình tĩnh giống như một cái gương, chiếu rọi ra một gương mặt sắp phát cuồng cực kỳ bi thương.

Vân Hiểu Nguyệt ngồi yên thật lâu sau, rốt cục nhớ lại nàng còn chưa thấy thi cốt Tần Ngạo, trong lòng dâng lên một tia hi vọng, tay vừa muốn chống đứng lên, đã nhìn thấy trong nước ảnh ngược của bản thân, còn trên đỉnh đầu có một cái miệng to lè lưỡi ra như chậu máu hướng nàng hướng mà đến – là một con Cự Mãng!!!

Không kịp sợ hãi, Vân Hiểu Nguyệt ngay tại chỗ lăn một vòng, tránh thoát miệng to của Cự Mãng, không nhảy, bay đến trên cây bên cạnh.

Tiếng vang thật lớn, Cự Mãng ngã vào trong nước lại nhanh chóng ngấc đầu lên, hai con mắt phiếm ánh sáng xanh thẳng trừng mắt to vào Vân Hiểu Nguyệt đang trên ngọn cây miệng há hốc trườn lên bờ, nước miếng rơi ở trên thảm cỏ, cỏ xanh biếc nháy mắt bị ăn mòn héo rũ, con trăn này, có kịch độc!

“Là ngươi ăn Lưu Vân sao, ngươi nghiệt súc này, xem kiếm đây!”

Nhìn Cự Mãng hung ác trước mặt, tâm Vân Hiểu Nguyệt lập tức lạnh thấu.


‘Mãng xà lớn như vậy, còn có kịch độc, Lưu Vân làm sao có thể đào thoát được? Ta muốn giết ngươi, mở ngực xẻ bụng, tìm được Lưu Vân ra!’

Kiếm khí như hồng, Vân Hiểu Nguyệt lượn bay lên không, cùng Cự Mãng triền đấu, ẩn chứa trăm năm công lực kiếm khí thế nào lại không có khả năng chống đỡ con trăn này chứ? Huống chi Vân Hiểu Nguyệt là nén giận mà ra tay, nhất thời, màu xanh trên thân thể Cự Mãng, bị mở ra vô số miệng máu, máu đỏ tươi chảy ra, trong không khí nhất thời tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi, Cự Mãng ăn đau kêu to, thế công càng thêm mãnh liệt.

Vân Hiểu Nguyệt ỷ vào thân hình bé bỏng, chuyên môn ra tay nhắm ngay chỗ bảy tấc của Cự Mãng, chỉ chốc lát sau, Cự Mãng liền biến thành Huyết Mãng, xem ra bản thân đánh không lại sinh vật trước mắt này, Cự Mãng xoay người liền hướng trong rừng bỏ chạy.

Vân Hiểu Nguyệt há có thể buông tha nó, từ trong nhẫn gọi ra một thanh trường kiếm khác, toàn lực ném theo hướng sau đầu Cự Mãng đang chạy trốn. Cự Mãng la lên một tiếng bén nhọn, đầu bị trường kiếm Vân Hiểu Nguyệt bắn thủng, trên mặt đất lăn dậy lên, thân thể to lớn cuồn cuộn nổi lên bên cây cối phụ cận, thân thể thật dài đem cây cối nhổ tận gốc lại vung hướng xa xa, ít nước trong hồ bị cái đuôi Cự Mãng ném lên cành hoa trên cao.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ vùng này bị mãng xà vùng vẫy giãy chết biến thành hỗn độn không chịu nổi.

Vân Hiểu Nguyệt nhìn Cự Mãng đau đến cuộn thành một đoàn treo ngược ở trên tàng cây, trong mắt lóe lên ánh nước, giơ trường kiếm trong tay lên, phi thân dẫm lên thân thể Cự Mãng hạ xuống, nhảy đến bên trên cây to kia.

Tiếng la càng thêm sắc nhọn phía sau, máu tươi nhất thời chảy đầy đất, bụng Cự Mãng bị Vân Hiểu Nguyệt dùng trường kiếm mở ra, Cự Mãng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, đã chết rơi xuống ở trên thảm cỏ, mở rộng bụng nội tạng chảy ra, còn có chưa hoàn toàn tiêu hóa đồ ăn, mùi máu tươi tanh hôi tràn ngập trên bãi đất trống.

Vân Hiểu Nguyệt phi thân tiến lên, rõ ràng thấy đều là một ít thi thể động vật, không có vật thể người nào tồn tại, trong lòng buông lỏng, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm chấn động, tâm tư vừa động, vội vàng phi lên ngọn cây.

Trong chớp mắt, liền từ trong rừng cây lao ra rất nhiều mãnh thú, sư tử, lão hổ, sói… Toàn bộ nhằm phía thi thể cự mãng khổng lồ trên đất trống mà đến, cùng nhau tranh đoạt!

Bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, Vân Hiểu Nguyệt thở hổn hển, nhảy xuống cây đại thụ hướng phía trong rừng đi tìm, nàng vừa mới cho rằng Lưu Vân bị Cự Mãng ăn, cho nên đau mà xuống tay giết chết, hiện tại xem ra không có ở trong bụng mãng xà này, chẳng lẽ trốn vào trong rừng cây sao?

Vân Hiểu Nguyệt ôm một tia hi vọng, dọc theo vết máu loàn lổ trên cỏ khô, tìm kiếm.


Trong rừng rất tối, gốc cây thô quấn vòng quanh lẫn nhau, Vân Hiểu Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, mắt thấy vết máu càng ngày càng ít, nhưng lại tìm không thấy dấu vết Lưu Vân lưu lại, nhưng thật ra tìm được mấy cái vải vụn treo ở trên nhánh cây con, cái này đã nói lên, Lưu Vân nhảy xuống không có chết, mà là bị thương, nơi này nhất định là đường hắn chạy trốn.

‘Trời ạ, Lưu Vân nhất định còn sống!’

Nắm chặt mảnh vải cùng ngọc bội trong tay, Vân Hiểu Nguyệt kích động trái tim cũng muốn nhảy ra, nhịn không được kêu lên:

“Lưu Vân, chàng ở chỗ nào, ta tới tìm chàng, Lưu Vân, Lưu Vân…”

Bước chân càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, đã biến thành vận công phi độn, rất nhanh, phía trước xuất hiện ánh sáng, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng vội hướng tới nơi có ánh sáng liền xông ra ngoài.

Nháy mắt, chợt ngẩn ra!

Trước mắt, là một con sông lớn lẳng lặng chảy xuôi, rất lớn rất dài, chậm rãi chảy xuôi hướng phương xa, làm cho Vân Hiểu Nguyệt kinh dị nhìn con sông này, không phải nơi này là một chỗ góc chết không có đường lui chút nào, mà là những thứ nằm trên mặt đất chết đi có mùi, thi thể sói bị cắn phá thành mảnh nhỏ, còn có cắm ở trên đỉnh đầu thi thể sói kia là chủy thủ màu vàng, trên đất phân tán phá thoát, quần áo máu chảy đầm đìa, lúc đó có một đôi giầy thấm ướt máu tươi treo trên bờ cây nhỏ, mặt trên thêu hình Thanh Long tinh xảo, nhìn thấy ghê người như vậy.

Loại giày này, chỉ có Hoàng Đế một quốc gia mới có thể mang, là giày của Tần Ngạo, như vậy, Tần Ngạo nhảy vực chưa chết, không cần phải nói, nhất định bị bầy sói đuổi theo, giết chết một con sau từ nơi này nhảy xuống, nơi cao như vậy, nước sâu như vậy, nhất định là hài cốt không còn.

Lúc này đây, nàng rốt cuộc tìm không thấy hắn.

“Lưu Vân…”


Tuyệt vọng kêu to, Vân Hiểu Nguyệt người ngồi xổm xuống, nhắm mặt, thất thanh khóc rống lên!

“Tại sao phải nhảy xuống, Lưu Vân, chàng muốn ta về sau làm sao bây giờ, là quật cường của ta đã hại chàng rồi, Lưu Vân, Lưu Vân…”

Vô lực ngồi dưới đất, lúc này tâm Vân Hiểu Nguyệt, phảng phất đau như bị xé rách, nàng hối hận, nàng tuyệt vọng, cùng Tần Ngạo quen biết tới nay lúc ngọt ngào, khi thương tâm, cả thống khổ… Ở trong đầu càng ngày càng hiện lên rõ ràng, xé rách lòng của nàng.

‘Lưu Vân, ta sẽ không còn được gặp lại chàng nữa, chàng cứ như vậy xa cách ta sao, cuộc sống tương lai này, chàng cũng biết, ta sẽ có bao nhiêu hối hận, trời cao a, nếu cho ta cơ hội để hắn sống lại lần nữa, ta nhất định sẽ tha thứ cho hắn, hảo hảo quý trọng hắn, đáng tiếc, cơ hội này, đã không còn, Lưu Vân hắn lúc này đây, là đi thật rồi, Lưu Vân, thực xin lỗi, Lưu Vân, Lưu Vân…’

Không biết ngồi bao lâu, thẳng đến nước mắt cũng chảy khô, Vân Hiểu Nguyệt còn chưa nguyện ý đứng lên, nơi này là nơi cuối cùng Lưu Vân đi qua, nàng muốn ở chỗ này bồi hắn, sau đó giúp hắn thống trị tốt Thanh Long Quốc, chiếu cố đệ đệ của hắn.

‘Lưu Vân, chàng muốn ta làm việc gì, ta đều đáp ứng chàng, chàng muốn ta làm Nữ Hoàng Thanh Long Quốc, ta làm, chàng muốn ta cùng Tần Vũ bên nhau, ta cưới, chàng ở dưới cửu tuyền mà biết, nhất định sẽ cao hứng, có phải hay không? Nhưng Lưu Vân, lòng ta như một cái động thật lớn, đau quá a, Lưu Vân, lúc trước thời điểm ta hỏa thiêu “Sắc Điệp cung”, chàng đau lòng, ta cảm nhận được, thực xin lỗi, Lưu Vân, thực xin lỗi…’

“Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi… nàng đang ở đâu?”

“Nguyệt Nhi, ta là Viễn, nàng ở chỗ, nói một câu đi…”

Gió nhẹ đưa tới tiếng gọi ầm ĩ nối tiếp.

‘Quen thuộc như vậy, lại vô cùng lo lắng như vậy, là ai, là ai đang tìm ta, là Viễn sao? Hay là Câu Hồn, Tần Vũ? Bọn họ tới sao, bọn họ tìm tới sao, nhưng mà ta tìm không thấy Lưu Vân, hắn mất, thật sự mất rồi, hu hu…’

Run rẩy, nức nở, nắm chặt chủy thủ màu vàng đang găm trên đỉnh đầu thi thể sói một phen rút lên, nước mắt không ngừng từ gò má Vân Hiểu Nguyệt ngã nhào, nàng phải trả lời, nàng không thể lại để cho người yêu nàng cùng người nàng yêu lo lắng được.

Nỗ lực đứng thẳng thân thể lên, Vân Hiểu Nguyệt vận khởi công lực toàn thân lớn tiếng đáp lại:


“Ta ở chỗ này…”

Thanh âm thẳng thấu tận trời, truyền vào trong tai mọi người, tiếng hô vui mừng càng ngày càng gần, Vân Hiểu Nguyệt thoát lực ngồi quỳ trên mặt đất, tâm càng đau, đầu thật choáng váng.

‘Mệt mỏi quá a, Lưu Vân, làm sao bây giờ, ta bắt đầu nhớ chàng rồi, làm sao bây giờ, Lưu Vân, Lưu Vân…’

“Trời ạ, Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy, Nguyệt Nhi…”

Tiếng kinh hô từ phía sau vang lên, Vân Hiểu Nguyệt nỗ lực ngẩng đầu, bên trong nước mắt mông lung, nhìn thấy Câu Hồn cùng Tần Vũ hướng nàng chạy như bay đến, suy yếu hơi há miệng, lại thấy ánh mắt Câu Hồn kinh hãi, cảm giác chất lỏng ấm áp từ bên môi rơi xuống, càng chảy càng nhanh, rất muốn nói cho bọn họ biết không cần lo lắng, nàng không có việc gì, nhưng mà lại nói không nên lời.

Lúc lâm vào bóng tối, cảm giác mình rơi vào một vòng tay ấm áp, trước mắt mơ hồ hiện lên mặt Tần Vũ vô cùng lo lắng, đau lòng lại tràn ngập, sau đó liền cũng không biết cái gì nữa!

Lúc từ từ tỉnh lại, trời đã tối rồi, trên màn trời tối đen, làm đẹp lên vô số viên chấm nhỏ.

‘Đẹp quá đẹp quá.’

Vân Hiểu Nguyệt cố sức quay đầu, thấy bên người thổi lên lửa trại, Câu Hồn, Tần Vũ, Phong Tuyệt cùng bọn Tư Đồ Viễn mặc áo đơn, thần sắc lo lắng, đang ngồi ở chỗ đằng xa nói gì đó, mấy người thị vệ vội vàng chuyển động mộc côn trong tay, mặt trên cắm mấy con thỏ hoang. Xem ra, bọn họ vẫn đang ở đáy vực không có đi lên.

Sờ sờ dưới thân mình, cỏ khô đệm lên cùng vài bộ quần áo, trên người cũng đang đắp ngoại bào của bọn họ, một dòng nước ấm từ đáy lòng chảy qua.

Nàng đã để cho người yêu của nàng lo lắng a, thật là đáng chết!

‘Lưu Vân, ta sẽ đem nợ tình yêu của chàng chôn sâu ở đáy lòng, chờ thời khắc chúng ta lại gặp nhau, ta chưa bao giờ tin tưởng nếu nói địa phủ có luân hồi, hiện tại ta bắt đầu tin tưởng, cũng bắt đầu chờ mong.

Lưu Vân, chàng không được nuốt lời, ta sẽ luôn luôn ở tại chỗ này đợi chàng, đời sau, kiếp sau sau nữa, vô luận là mấy đời, chỉ cần ta tìm được chàng, sẽ đem tình yêu của chàng mà ta nợ, trả lại gấp bộ cho chàng, trước tiên còn có thể đem lời đời này ta không kịp nói cho chàng biết, đó là, Lưu Vân, ta yêu chàng!’


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.