Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 9


Đọc truyện Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần – Chương 9

Lâm Vũ thấy diễn xuất của nàng được học từ mẫu thân kiếp trước không tồi, nhưng tên này sao lại có vẻ mặt giống như vui mừng, đáng lẽ nên biểu hiện ra vẻ mặt đồng tình hoàn cảnh cô nhi đáng thương phiêu bạt khắp nơi của nàng chứ, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, buồn bực gật đầu. Cái trừng vô tình này, trong mắt Hàn Dư lại là phong tình vạn chủng, đè xuống nội tâm xao động, Hàn Dư nói: “Lấy tài học của Lâm đệ, vì sao không đi thi lấy công danh? Lại ẩn sâu trong chốn phố phường?”

“Ta không thích tranh chấp trong triều đình, lại hâm mộ sự tiêu dao của sư phụ, nay đây mai đó phiêu bạt, ta thật thích.” Lâm Vũ cười đáp.

Nhìn nàng tươi cười, ngửi thấy trên người nàng toả ra mùi thuốc nhàn nhạt, Hàn Dư lại một lần nữa sửng sốt, thấy qua trâm ngọc trên đầu nàng, trong lòng nhất thời run lên. Lại giống như vô tình nhìn qua cổ Lâm Vũ, thấy rõ ràng yết hầu, nội tâm không khỏi than thở: “Trời! Chẳng lẽ ta thật sự thích nam tử này? Ta yêu là nữ nhân a, tuyệt đối không có đoạn tay áo chi phích (nôm na là gay)!”

Dường như muốn nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, Hàn Dư gọi Uyển nương tới, tiếp nhận một quyển “thực đơn” tinh xảo màu bạc từ Uyển nương, lại tự mình vì Lâm Vũ giới thiệu: “ “Thực đơn” trong Thuý Vi Các có phân cấp bậc, giống như nữ tử nơi này cũng phân cấp bậc. Tướng mạo nữ tử khác nhau đều xếp ở “thực đơn” khác nhau. Mà 7 đại mỹ cơ nổi danh nhất Thuý Vi Các đều ở trong quyển “thực đơn” màu bạc này.” Nói xong đem “thực đơn” mở ra: “Lâm huynh đã nghe qua 7 đại mỹ cơ chưa?” Thấy nàng lắc đầu, hắn cười đắc ý: “Bảy đại mỹ cơ gồm Mai, Lan, Trúc, Cúc, Liên, Đan, Hạc. Bảy vị mỹ nhân này, trừ bỏ Đan Cơ đã bị Tư Mã Đại học sĩ độc bao, sáu vị kia, mặc dù nghe nói thân mật khá nhiều, nhưng chưa từng có khách ngủ lại. Các nàng sở dĩ nổi danh, không chỉ ở mỹ mạo. Mai Cơ thích làm văn, Lan Cơ giỏi ca múa, Trúc Cơ khéo múa kiếm, Cúc Cơ giỏi thi hoạ, Liên Cơ nổi tiếng đánh đàn, Hạc Cơ cờ nghệ (kỹ thuật chơi cờ) rất cao; Đan Cơ xem như toàn tài, cầm kỳ thi hoạ đều biết, nhưng không tinh thông.” Hàn Dư vừa nói vừa chỉ cho nàng bảy vị mỹ cơ.

Lâm Vũ nhìn các nàng, cảm nghĩ: “Tại nơi nam quyền thịnh thế, các nàng có thể sống như thế, đem nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm hậu nhân thế kỉ 21 như ta cũng không thể không khâm phục.”

Lại nghe Hàn Dư nói: “Hôm nay chúng ta liền thưởng thức Lan Cơ ca múa đi.”

Nàng gật gật đầu, cũng đúng lúc sinh ra hứng thú với nữ tử này.

Vì thế, bọn họ đi theo Uyển nương, ra Thanh Hoa Các, xuống lầu, vào hậu viện. Một đường đi, thấy Lâm Vũ có phần mê mẩn, Hàn Dư cười nói, “Lâm đệ chắc không biết, Thuý Vi Các này, tiền viện (viện phía trước) có 3 lầu. Mỗi lầu cũng chia cấp bậc, an bài các cô nương khác nhau, cấp bậc càng cao, phí tổn càng lớn. Mà 7 vị mỹ cơ kia, cũng không ở trong những lầu này. Các nàng đều có viện riêng, trừ phi có khách ra tiền mời, bình thường đều có bốn nha hoàn, bốn đầy tớ hầu hạ.” Nàng âm thầm líu lưỡi, so với khi nàng còn là tiểu thư ở Tư Mã gia, người hầu nhiều hơn nhiều.

Đúng lúc này, liền đi tới khuê viện của một nữ tử, thấy tấm biển trên cửa viện có khắc 2 chữ thanh tú sâu xa: “Lan uyển.” Uyển nương gõ nhẹ cửa, kêu lên: “Cô nương, Hàn đại nhân, Lâm công tử đến thăm.” Lúc này, cửa viện mở ra, nhưng lại thấy một nha hoàn tầm mười mấy tuổi, thanh y bố sam (quần áo màu xanh), dẫn bọn họ vào. Có vẻ Hàn Dư cùng Lan Cơ rất quen thuộc nên cũng không cần Uyển nương giới thiệu, nàng không theo bọn họ đi vào mà lập tức rời đi.


Đình viện này, bày trí có chút giống Tứ hợp viện của Bắc Kinh xưa. Đối diện cửa vào là một bình phong điêu khắc lan hoa, qua bình phong, liền thấy trong viện có ba nhà, nhà chính là nơi Lan Cơ ở, nhà phụ còn lại là nơi ở của nha hoàn, ngoài ra còn có một phòng bếp nhỏ. Trong viện có các loại hoa lan cùng một gốc cây đào, sau viện đều là dương liễu lả lướt. Vì Lan uyển này vừa vặn dựa vào con sông trong thành, nên buổi chiều có thể thấy được ánh đèn thuyền trên sông, khói sóng mịt mù, một cảnh đêm phồn hoa thật đẹp.

“Cô nương, Hàn đại nhân đến.” Nha hoàn ở ngoài nhà chính nói nhỏ một tiếng, cửa liền mở ra, bọn họ theo tại chỗ đi vào.

Chỉ thấy trong nhà là một lục y nữ tử, xinh đẹp thoải mái đứng bên cửa sổ. Nàng kia nghe tiếng quay lại, thấy Lâm Vũ ánh mắt liền sáng lên. Chỉ nghe nàng trong suốt cười, nói: “Hàn đại nhân đại giá quang lâm, ta không có tiếp đón từ xa, mong ngài lượng thứ.” Eo nhỏ uyển chuyển, thanh âm như nhuyễn hương, tê dại vô cùng; quay đầu lại cười, xinh đẹp vạn phần. Gi­ai nhân như thế, sao có thể trách nàng không tiếp đón từ xa đây. Chỉ nghe Hàn Dư cười nói: “Lan cô nương, đây là hiền đệ Lâm Phong. Tranh của hắn thật kỳ diệu, làm ta phải khuất phục.”

Thấy ánh mắt nàng vừa chuyển, Lâm Vũ vội vàng thở dài: “Lần đầu gặp mặt, cảm thán dung mạo cô nương mà giật mình, thật là trời sinh tự có khí chất diễm lệ, tính nết thuỳ mỵ vẻ đượm nồng.”[2]

“Ha ha!” Lan Cơ che miệng cư��i, sóng mắt lưu chuyển, “Ta thấy Lâm công tử, mới cảm thán thế gi­an này sao có nam tử hào hoa phong nhã tuyệt thế vô song như thế, lại thấy may mắn là dung mạo này sinh trên người công tử, nếu là nữ tử, tỷ muội chúng ta thật sự không dám sánh với.” Nói xong, nàng cũng không tị hiềm (ko ngại hiềm nghi) nhìn chằm chằm Lâm Vũ, mà Lâm Vũ lại cảm thấy cô gái này rất sáng sủa đáng yêu, liền mỉm cười nhìn lại.

Hàn Dư thấy Lâm Vũ cùng Lan Cơ đưa mắt, nội tâm liền cực kỳ không thoải mái. Vội phe phẩy quạt giấy, buồn bực nói: “Lan cô nương, hôm nay ta cố ý mang Lâm đệ đến để thưởng thức ca múa của ngươi, ngươi cũng không thể câu hồn Lâm đệ nhà ta thế chứ.”

Lan Cơ bật cười, nói: “Ta chưa từng thấy mỹ nam như thế này, là hồn ta bị Lâm công tử câu mới đúng.”

Dứt lời, liền kêu nha hoàn trong đình viện chuẩn bị xiêm áo cùng hương án, chỉ thấy trên hương án có một cái đàn tranh mà không thấy người đàn. Thấy Lâm Vũ nghi hoặc, Lan Cơ cười nói: “Làm phiền Hàn đại nhân vì ta đệm nhạc được không?”


Nhìn đến ánh mắt Lâm Vũ chuyển hướng hắn, Hàn Dư vui vẻ đáp: “Đương nhiên là được, không biết cô nương muốn tấu khúc nào?” Thầm nghĩ nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt Lâm Phong.

Thấy bộ dáng Hàn Dư mong chờ, Lan Cơ cười đáp: “Đạp ca.”

Gió nhẹ thoảng qua, hương lan yếu ớt xa xăm, màu hồng dưới tàng cây, lục y nhè nhẹ bay, đàn tranh nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy ống tay áo vung lên, ống quần vũ động, ngọc bội nhẹ kêu, sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh, một khúc “Đạp ca” giống như tiên âm từ trên trời từ từ truyền đến:

“Người như mây trời, ta như chim trong mây.

Cùng nhau gắn bó, tắm ngày lái gió.

Người như nước trong hồ, ta như hoa trong nước.

Thân cận nhớ thương, tắm trăng làm bóng.

Nhân gi­an vì sao tụ rồi tán,


Nhân gi­an vì sao trải bi hoan (vui buồn),

Chỉ mong cùng người nắm tay dài,

Đừng làm phù dung sớm nở tối tàn.”

Hết một khúc, Lâm Vũ vẫn đắm chìm trong vũ khúc cảnh đẹp nhân gi­an kia.

Không khỏi cảm thán, ngâm một câu thơ:

“Sông Nguyệt Hàn đêm khuya tĩnh lặng nặng nề, mỹ nhân cười đáng ngàn hoàng kim.

Buông màn vũ nổi giương âm đàn, trong Sính [3] chớ lại ngâm “Uyển Hoa”, một khúc “Đạp ca” động lòng người.

Động lòng người, mong người thưởng.

Nguyện làm đôi uyên ương trên trời, một bay bay đến trên mây xanh.”

Ngâm xong, hai mắt Hàn Dư toả sáng, Lan Cơ cũng mặt đầy cảm xúc, “Đây là câu thơ động lòng người nhất mà ta được nghe.” Nói xong rót ly rượu, đưa tới trước mặt Lâm Vũ, “Ta kính công tử một ly.”


Lâm Vũ tiếp nhận ly rượu, một hơi uống cạn sạch, chỉ cảm thấy rượu nóng yết hầu, thầm hối hận chính mình quên mang theo thuốc giải rượu, lại không biết rượu này so với rượu Lan Cơ ngày thường dùng tiếp đãi khách mạnh hơn rất nhiều. Lại thấy Lan Cơ kính Hàn Dư một ly.

Hàn Dư uống xong, sẵng giọng: “Lâm huynh chỉ ca ngợi Lan cô nương ca múa, tại sao không bình phẩm ta đánh đàn?”

Lâm Vũ sửng sốt, vừa rồi chỉ chú ý Lan Cơ ca múa, lại không tỉ mỉ nghe hắn đánh đàn. Lại nghe Lan Cơ trêu đùa: “Hàn đại nhân không phải là ghen tỵ chứ.”

Quạt giấy lay động, Hàn Dư chỉ nói, “Ta thấy Lâm đệ cùng Lan Cơ tình nồng ý hợp, lại lãng quên ta đây phong lưu tài tuấn, ly rượu này, nên phạt!” Nolí xong bưng lên ly rượu, đưa tới trước mặt Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhìn ly rượu này, âm thầm cầu nguyện chính mình nghìn vạn lần chịu đựng, chậm rãi đưa lên uống, “Hàn huynh đàn thật tốt, ta chỉ cảm thấy ca, khúc, vũ đã hoà làm một thể, phối hợp lại càng hay. Về sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ một mình thưởng thức tài đánh đàn của Hàn huynh.”

Hai ly rượu xong, quả là cảm thấy đầu có chút choáng váng: “Tiểu đệ không chịu nổi rượu, có chút chóng mặt.” Nàng ôm đầu, híp mắt nhìn hai người trước mặt, “Làm mất nhã hứng của Hàn huynh và Lan cô nương, mong lượng thứ.” Dứt lời đầu đột nhiên lệch đi, thân mình nghiêng về phía trước, ngã vào trong một lồng ngực rộng lớn.

Giương mắt nhìn, đã thấy ngũ quan Hàn Dư gần trong gang tấc, hắn ôm bả vai nàng, trong mắt toát ra một tia lo lắng, vội vàng cáo từ Lan Cơ, mang nàng ra Thuý Vi Các.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[2] Tính nết thuỳ mỵ vẻ đượm nồng: câu gốc là Thái nùng ý viễn thục thả chân, là một câu thơ trong bài Lệ nhân hành (Bài hát về người đẹp) của Đỗ Phủ.

[3] Sính: thủ đô của nước Sở thời chiến quốc, nay ở phía Bắc Giang Lăng, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.