Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 16: Dạy hát


Đọc truyện Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần – Chương 16: Dạy hát

Được Lâm Vũ đồng ý, Lan Cơ cảm thấy thoải mái không ít, lại nghĩ tới việc ca hát, “Muội muội, ngày ấy ngươi hát “Quốc trường ca”, tỷ tỷ rất thích, có thể dạy ta hát không?”
Lâm Vũ cười nói: “Có gì không thể. Ngươi lấy bút mực ra đây, ta viết ca từ cho.”
Lan Cơ liền gọi Tiểu Hà, trong nháy mắt, bút mực đã bày ra trước mắt. Tiểu Hà ở một bên mài mực, hai mắt loé ra tia hưng phấn.
Lâm Vũ cầm bút, dùng một tay một hơi đem những ca từ ẩn chứa chí khí cuồn cuộn kia viết xuống.
Thấy nàng đề bút, Lan Cơ không khỏi sợ hãi mà than: “Tỷ tỷ mặc dù không hiểu mấy về chữ, nhưng lại cảm thấy chữ của muội còn tốt hơn Cúc cơ rất nhiều.”

Lâm Vũ hơi hơi nhấc tay: “Tỷ tỷ chê cười rồi.” Nàng thổi thổi nét mực chưa khô, chỉ vào ca từ kia: “Chúng ta bắt đầu câu đầu tiên đi.”
Lúc này, Tiểu Hà đứng một bên cũng đến gần Lâm Vũ, nghiêng tai lắng nghe, Lan Cơ nhìn lướt qua, hát lên câu đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chính Lan Uyển thi thoảng lại truyền ra ba loại tiếng hát khác nhau.
Chờ Lan Cơ học xong bài hát này thì đã là giờ Hợi (9 -11h đêm).
“Tỷ tỷ học thật nhanh a, thoáng cái liền hiểu rõ bí quyết hát loại xướng pháp dân tộc này.” Lâm Vũ rất bội phục vị ca cơ cổ đại này, trong quá trình theo nàng học, nàng cảm giác được ở phương diện này, Lan Cơ có tư chất trời cho, có một số phần, chỉ cần nói một chút nàng đã hiểu ý, nếu đem tất cả sở học của mình truyền thụ cho nàng, thêm nhiều thời gian hơn, nàng tin tưởng ca nghệ của Lan Cơ sẽ thăng hoa.
Chỉ là, Tiểu Hà còn kém một chút, nàng có vẻ vội vàng xao động, nhưng càng vội vàng xao động càng không nắm được trọng tâm.
Ở lần thứ ba Lan Cơ vận dụng xướng pháp dân tộc hát bài hát này với đầy đủ thanh sắc xong thì nàng đã có thể biểu đạt được điều ca khúc muốn đem đến cho người nghe.
Việc này làm nàng cực kỳ vui vẻ, lạc thú hát được khiến nàng cảm thấy khoan khoái dễ chịu trước nay chưa từng có, tâm nguyện vẫn còn chưa hết, nàng vui sướng lôi kéo tay Lâm Vũ nói: “Muội muội, ngươi ở lại đêm nay đi. Ta còn có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi đây.”
“Việc này.” Đang do dự, chỉ nghe bên ngoài có một tiếng gõ nhẹ, được Lan Cơ đáp trả xong, một nha hoàn mở cửa vào, hơi hơi cúi người, “Cô nương, một người tự xưng là sư huynh của Lâm cô nương nói đến đón Lâm cô nương về, người ta đang chờ  ngoài cửa viện.”
“Ai!” Lan Cơ khe khẽ thở dài, không đành lòng mà kéo tay Lâm Vũ, “Muội muội, hôm nay tụ họp một lần lại làm ta thật hối hận vì gặp nhau muộn. Chỉ hận thời gian trôi quá nhanh, không thể tận hứng nha.”
Lâm Vũ nhìn đôi mắt ảm đạm kia, lại cảm thấy trong lời nói này ẩn chứa muôn vàn ý nghĩa sâu xa, nhất thời khó có thể hiểu hết, chỉ có thể nắm lấy tay nàng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta về sau thường xuyên gặp lại a.”
“Ừ.” Chợt nhớ tới ước hẹn ca múa, Lan Cơ nhoẻn miệng cười,” Sẽ thường xuyên.”
Lan Cơ đưa Lâm Vũ đến cửa Lan Uyển, đã thấy Phó Tử Minh khoanh tay đứng chờ trước mặt. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Lan Cơ, tuy rằng đã gặp lần thứ hai, lại hoàn toàn khác biệt với sự ôn hoà khi gặp lần đầu tiên, ánh mắt kia làm Lan Cơ cảm thấy toàn thân phát run.

Lâm Vũ đứng một bên dường như cũng cảm giác được không khí giữa hai người này, vội vàng nói lời cáo biệt, cũng không để ý tới Phó Tử Minh đang cùng Lan Cơ giằng co, rời đi ngay.
Ra Thuý Vi Các, nhìn đến các con hẻm trong Hoa Vũ Phường, Lâm Vũ mới biết được đêm đã rất khuya. Nháy mắt, Phó Tử Minh đã đứng trước người, nàng ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Ta còn tưởng ngươi ở lại Lan Uyển.”
Đột nhiên thấy thân thể được nhấc lên, nàng đã bị Phó Tử Minh ôm vào trong ngực, Lâm Vũ cả kinh trong lòng, “Ngươi muốn làm gì?”
“Mang ngươi trở về.” Không để ý đến phản kháng của Lâm Vũ, Phó Tử Minh đã nhảy lên.
“Oa, ngươi biết võ công?” Nhìn thấy Phó Tử Minh xuyên qua trên phố, Lâm Vũ không khỏi la hoảng lên.
“Lần trước ngươi uống rượu, ta chính là mang ngươi về như vậy.” Nhớ tới tình cảnh ngày ấy, Phó Tử Minh khẽ cười.
Vẻ mặt của hắn thật dịu dàng, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào phía trước, dưới ánh trăng mênh mông tản ra một loại ánh sáng nhàn nhạt, khiến Lâm Vũ nhìn cũng phải sửng sốt, thật lâu sau mới ấp úng nói: “Ta, ngày ấy ta uống rượu, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết.”
Chân mày nhíu lại, Phó Tử Minh ôm chặt hơn, “Bây giờ thì sao?”

Lâm Vũ dường như nghe thấy trái tim mình đập loạn nhịp, cũng cảm giác được mặt mình dần nóng lên, “Bây giờ, bây giờ thật tỉnh táo.”
Phó Tử Minh khe khẽ cười, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi Lâm Vũ một cái: “Một cô nương không nên ra ngoài lâu như vậy.”
Gió nhè nhẹ thổi qua tai, mang theo hơi thở các loại hoa của mùa xuân, làm hai người đều chìm đắm trong ý xuân này.
Một khắc sau, Phó Tử Minh đưa Lâm Vũ tới ngoài phòng nàng, hắn ôn nhu vén vài sợi tóc sau tai nàng, nhẹ nhàng bên tai nàng nói: “Ngươi phải cẩn thận, Lan Cơ hình như bị trúng độc.”
Lâm Vũ đột nhiên cả kinh, nhìn đến khuôn mặt thản nhiên của Phó Tử Minh, ánh mắt coi thường tất cả, nàng đột nhiên cảm thấy giờ phút này hắn giờ phút này thật xa cách.
Trở lại phòng, Lâm Vũ trăn trở, cảm thấy trong lời nói của Phó Tử Minh đêm nay có chuyện. Nếu nói Lan Cơ là một câu đố, thì Phó Tử Minh lại lại là một câu đố khác, một đại phu của một hiệu thuốc bắc, không chỉ có y thuật cao minh, tài học rộng khắp, còn biết võ nghệ, bí hiểm, hắn rốt cuộc có thân phận gì, Lâm Vũ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, nếu hắn không hại nàng, nàng cũng không can thiệp chuyện riêng của hắn. Về phần Lan Cơ, theo tình huống trước mắt, xem ra Lan Cơ cũng không có lý do hại nàng, trong mắt nàng, Lan Cơ chỉ là một nhà nghệ thuật ca vũ, có lẽ nàng cũng có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu Phó Tử Minh bảo nàng đề phòng, như vậy nàng sẽ dựa vào cảm giác của bản thân mà cẩn thận ứng phó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.