Đọc truyện Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần – Chương 11: Thanh thanh tuý
Mùa xuân đến, vạn vật nảy mầm, trăm cây nở hoa, Lâm Vũ đứng ở đầu thuyền, hít thở không khí tươi mát nguyên thuỷ mang theo hương vị bùn đất này, đắm chìm trong ánh sáng lan tràn, kệ cho gió xuân tuỳ ý vỗ về mái tóc như tơ của nàng, cũng vì du thuyền chầm chậm đi lên mà vô cùng thoải mái hài lòng.
Ngay giữa lúc như đi vào cõi thần tiên, chỉ cảm thấy trên người ấm áp, một chiếc áo choàng đã được phủ lên người, “Trên thuyền gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.” Tiếng nói ôn hoà vang lên bên tai, giương mắt nhìn, Phó Tử Minh đã đứng bên cạnh.
Từ sau ngày say rượu ở Thuý Vi Các, lại biết hành vi mờ ám của Hàn Dư, liên tục nhiều ngày Lâm Vũ đều ở trong hiệu thuốc hết lòng học y, đi theo Phó chưởng quầy nghiên cứu và thảo luận phương pháp châm cứu, thu hoạch không nhỏ. Khi đề cập tới nội dung trong sách châm cứu, sự sâu xa huyền bí này, nhiều chữ lặp lại, không giống nhau, làm Lâm Vũ biên tập sửa sang gặp nhiều khó khăn. Sau đó Phó chưởng quầy biết được, giúp nàng tổng hợp lại sách thuốc, giải quyết phiền phức này, còn cung cấp cho nàng một lượng lớn kinh nghiệm quý giá. Mấy ngày nay, bệnh nhân tới lấy thuốc chữa bệnh có vẻ nhiều, nàng cùng Phó Tử Minh vội đến cực độ. Mà nàng cũng học ngay lúc đó, sử dụng châm cứu vô cùng nhuần nhuyễn, nhất thời tích luỹ được không ít kinh nghiệm thực tế.
Thấm thoắt đã đến thế giới này được gần một năm.
Đang giữa tháng tư, mưa xuân đã hết, muôn hoa nở rộ, toàn thành đều là một mảnh cảnh sắc tươi đẹp, đúng là thời gian ra cửa du ngoạn tốt nhất.
Vận Kinh có gió du xuân tốt, lúc này trên con sông bảo vệ thành, ngoại ô Tây Sơn, chùa Không Đồng ở đông thành, nhân sĩ du ngọan nơi đâu cũng có. Lâm Vũ kéo Tiểu Hàng, cùng Phó Tử Minh gia nhập hàng ngũ du xuân.
Sông đào bảo vệ thành Vận Kinh chia làm nội hà ngoại hà. Ngoại hà là một cái đầu nguồn, tức là núi Ngọc Liên phía bắc, trên đỉnh núi hàng năm tuyết đọng, tuyết tan, hợp với suối trong núi thành sông, gọi là sông Ngọc Liên. Sông này từ Bắc xuống phía nam chảy qua Vận Kinh. Ở Vận Kinh trải qua sức người đào mở, một phân thành hai, tức thì biến thành ngoại hà bảo hộ thành Vận Kinh. Nội hà ước chừng rộng vài chục trượng, từ bắc xuống nam, đi ngang qua kinh thành. Ngoại hà vòng quanh tường thành mà qua. Sau khi ra Vận Kinh lại hợp thành một dòng, chảy tới Giang Nam, sau từ trấn nhỏ Hoài Bắc ở Giang Nam chảy ra biển, trở thành động mạch chủ giao thông của nam bắc Tiển quốc.
Bọn họ thuê một cái du thuyền, ở trên sông thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Cách đó không xa không ngừng có du thuyền đi qua, dân kinh thành mở cửa, các thuyền đều mở rộng cửa sổ, trên thuyền thỉnh thoảng truyền đến từng trận ca hát, cầm khúc; cũng có hai con thuyền ngừng giữa sông, hát đối lẫn nhau.
Lâm Vũ đứng ở đầu thuyền, nhất thời hứng khởi, mang cầm ngọc lên, đón gió, cũng cất giọng ca.
“Mưa rơi Bạch Lộ châu, lưu luyến Đồng Tước lâu, ánh chiều nhiễm cỏ buồn, mấy độ ửng hồng, cánh buồm xa lay động trên sông lớn; nhìn lại đèn như hoa, không lên tiếng người trước xấu hổ, tâm sự nhẹ sơ lộng, nhẹ nắm hai tay, mặc cho sợi tóc quấn quanh hai tròng mắt; cho nên hoa tươi hạnh phúc đầy trời đang lưu truyền, lưu truyền ngày xưa vui buồn quyến luyến; sở dĩ khuynh quốc khuynh thành không biến dung nhan, dung nhan nháy mắt đã thành vĩnh viễn; giờ phút này hoa tươi hạnh phúc đầy trời ở bên người, hai bên người muôn sông nghìn núi; giờ phút này khuynh quốc khuynh thành gần nhau vĩnh viễn, đêm vĩnh viễn tĩnh như ca khúc uyển chuyển; quay nhìn đền như hoa, không lên tiếng người trước xấu hổ, tâm sự nhẹ sơ lộng, nhẹ nắm hai tay, mặc cho sợi tóc quấn quanh hai tròng mắt; cho nên hoa tươi hạnh phúc đầy trời đang lưu truyền, lưu truyền ngày xưa vui buồn quyến luyến; sở dĩ khuynh quốc khuynh thành không biến dung nhan, dung nhan nháy mắt đã thành vĩnh viễn; giờ phút này hoa tươi hạnh phúc đầy trời ở bên người, hai bên người muôn sông nghìn núi; giờ phút này khuynh quốc khuynh thành gần nhau vĩnh viễn, đêm vĩnh viễn tĩnh như ca khúc uyển chuyển; giờ phút này khuynh quốc khuynh thành gần nhau vĩnh viễn”
Một khúc xong, chưa trở về chỗ cũ, Phó Tử Minh đã hướng Lâm Vũ phủ lên một cái khăn che mặt, ánh mắt nóng cháy xuyên thấu qua, nhìn nàng hoảng hốt một trận, “Hát rất hay, ta không muốn cho người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi.”
Lúc này, có hai chiếc du thuyền chạy đến, thân thuyền so với thuyền bọn họ to gấp tôi, cũng hoa lệ hơn rất nhiều, vừa thấy liền biết người bên trong không phú cũng quý. Hai thuyền dần dần dừng lại, một thuyền phía trước, một thuyền bên phải, thuyền nhỏ của bọn họ bị kẹp giữa hai thuyền kia, cũng đành thả neo dừng lại. Một người đi ra thuyền phía trước, nhưng thấy hắn tay cầm quạt, quần áo lam nhạt, hai mắt toả sáng, nhìn chằm chằm giống như nhìn con mồi, nhìn Lâm Vũ từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên mặt, cũng chưa từng nhìn đến Phó Tử Minh bên cạnh nàng.
“Tiểu Hàng, không cần đi ra.” Sợ hai người nàng hôm nay không dịch dung sẽ bị nhìn thấy, nàng vội thấp giọng nói, lại quan sát nam tử trước mặt kia, nghĩ vì sao cũng là người cầm quạt, khí chất so với người nọ thật sự là kém ngàn dặm, nhẹ nhàng đưa tay vào trong tay áo, lại nghe nam tử kia nói: “Tại hạ Tư Mã Vân, vừa mới nghe cô nương hát một khúc, hư hư thực thực như thiên nữ (nữ nhân trên trời) túng (phóng túng) ca, ta nghe được cũng say mê, nên một đường theo tiếng ca mà đến, còn muốn nhìn thấy dung mạo của cô nương.” Dứt lời đứng dậy, đảo mắt đã tới trước người Lâm Vũ. Hắn định dùng quạt giấy nhấc khăn che mặt của nàng lên, đáy mắt tràn đầy ý dâm loạn, Phó Tử Minh lập tức ra tay chắn, quát: “Ngay dưới ban ngày, ngươi dám làm việc như thế sao?”
“Sư huynh bớt giận.” Lâm Vũ cầm tay Phó Tử Minh, nhìn thẳng Tư Mã Vân, người nàng từng gọi là tam ca. Nói nhỏ: “Tư Mã đại nhân bớt giận, chì vì mặt ta ngày thường có lốm đốm đen, không dám để người nhìn, ra cửa đều phải che mặt, mong đại nhân thứ lỗi.” Nói xong liền âm thầm giống như vỗ về khuôn mặt.
“A? Lời này là thật sao?”
Thấy Tư Mã Vân vẻ mặt nghi hoặc, Lâm Vũ nghiêm mặt nói: “Nếu Tư Mã đại nhân không tin, ta chỉ có thể cho người nhìn kỹ, nếu có chút hù doạ đại nhân, còn mong thứ tội cho.”
Nghe xong, Tư Mã Vân nhìn mặt nàng như ẩn như hiện dưới cái khăn che mặt, dường như thực sự có một mảng bớt đen che ở nửa khuôn mặt, bàn tay cũng do dự, nhất thời nửa khắc không dám vén khăn.
Đúng lúc này, miệng đột nhiên phun nước bọt: “Phi, còn nói thiên tiên mỹ nữ cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một người đàn bà xấu.” Ngẩng đầu liếc xéo Phó Tử Minh so với hắn cao hơn một cái đầu, “Bản đại nhân giữa ban ngày muốn làm chuyện gì cần ngươi quản sao!”
Một người dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, một người lại ngoảnh mặt làm ngơ. Vẻ mặt Phó Tử Minh coi thường, hắn nhìn thấy càng tức, vừa định nổi giận, lại nghe trong thuyền truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Tam ca, không cần so đo với dân đen, tránh làm mất hứng thú du ngoạn của chúng ta.”
Tư Mã Vân nghe xong, căm tức nhìn Phó Tử Minh: “Hừ, lần sau đừng để ta thấy ngươi nữa.” Dứt lời nhảy về thuyền, hướng người chèo thuyền hô to: “Các ngươi còn làm gì, còn không mau lái thuyền. Làm hỏng hứng thú của ta, các ngươi cũng đừng nghĩ trở về.”
Mấy người chèo thuyền không dám chậm trễ, nhanh chóng nhổ neo, đẩy mái chèo, theo một tiếng hô to: “Khởi thuyền!”, thuyền đã vượt lên.
Nhìn người Tư Mã gia dần dần cách xa nàng, tâm Lâm Vũ cũng lạnh như băng theo: “Một ngày nào đó, bọn họ sẽ gặp báo ứng.”
Giương mắt nhìn đến ánh mắt tàn khốc nhìn theo thuyền kia rời đi của Phó Tử Minh, Lâm Vũ hỏi: “Tử Minh, vừa rồi ngươi rắc thuốc gì lên người hắn?”
Lệ mâu chợt loé, hắn nói nhỏ: “Khinh cốc tán.”
Khinh cốc tán, không màu không vị, hạt cực nhỏ, bám vào trên người, một ngày sau làm cho toàn thân người phát mẩn đỏ rất ngứa khó chịu, giống như da bị dị ứng, bệnh liên tục một vòng.
Lâm Vũ bật cười, “Nếu hắn dám vạch khăn che mặt của ta, ta liền cho hắn nếm thử “Trọng cốc tán”, cho hắn một tháng đau khổ không chịu nổi.”
Trong lúc trêu đùa này, lại quên bên phải còn có một du thuyền nữa đang ngừng.
Lúc bọn họ cùng Tư Mã Vân nói chuyện, chiếc thuyền kia vẫn không có động tĩnh. Nhất thời mọi người không chú ý tới sự tồn tại của nó. Lại không biết người trên thuyền kia đã yên lặng quan sát tất cả.