Bạn đang đọc Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám – Chương 98: Cuộc đời nàng đa tình như vậy (2)
“Thập Nhất , sao bọn họ còn chưa chịu ra ngoài thế ?” Lâm Bảo Nhi nhìn về cánh cửa căn phòng đang đóng chặt cách đó không xa mà trong lòng thấp thỏm bất an kì lạ.
Từ lúc mình nói thẳng ra sự thật cuối cùng, Tư Đồ Lăng An cùng Độc Cô Hiểu giống như bị điều gì đó kích động mà bỏ lại nàng sau lưng, thần bí đi vào thư phòng đến bây giờ cũng không đi ra.
Ước chừng đã qua hai canh giờ(4 tiếng)…….
“Sư phó yên tâm đi ! Bọn họ không sao đâu” Phong Thập Nhất cười hì hì mang đến cho nàng chút điểm tâm đẹp đẽ tinh xảo. “Sư phó, đây là ít điểm tâm ta mới nghiên cứu tạo ra, người nếm thử mùi vị đi.”
“À” Lâm Bảo Nhi không tập trung liền cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, nhai nhai lấy lệ rồi nuốt xuống.
“Aiz” Phong Thập Nhất đặc biệt buồn bực thở dài một hơi, điểm tâm đáng thương của hắn a.
“Chi”
Cửa thư phòng chậm rãi mở ra, Độc Cô Hiểu cùng Tư Đồ Lăng An mặt mày tươi tỉnh bước ta ngoài. Tư Đồ Lăng An thấy Lâm Bảo Nhi cùng Phong Thập Nhất cách đó không xa thì nhìn phía bọn họ vẫy vẫy tay.
Lâm Bảo Nhi vô cùng tò mò đi tới, nhìn vẻ mặt như được thăng quan tiến chức của Tư Đồ Lăng An, ” Đã nói chuyện xong? ” Hắn gật đầu, “Nói xong rồi, cũng không có gì to tát, đúng không Vương gia?
Độc Cô Hiểu mỉm cười nói ” Chỉ cần Tư Đồ đại nhân tuân thủ luật chơi là tốt rồi, ta về trước nghỉ ngơi ” Nói xong, hắn phất ống tay áo không quay đầu lại mà rời đi.
“Đánh cuộc cái gì vậy ?” Nàng giống như một đứa trẻ, ánh mắt tò mò nhìn Tư Đồ Lăng An.
” Không nói cho nàng ” Hắn làm ra bí mật cười một tiếng “Sự tình lúc trước ta cũng không tính sổ nữa.”
” Chuyện gì? Xảy ra điều gì nghiêm trọng sao? Sao ta lại không biết nhỉ?”
Lâm Bảo Nhi giả ngu nhìn xung quanh “Ài, ta cũng mệot ồi, về phòng nghỉ ngơi đây!”
“Chờ một chút” Tư Đồ Lăng An kéo tay Lâm Bảo Nhin đang chuẩn bị đào tẩu “Nàng muốn đi đâu nghỉ ngơi?”
” Đương nhiên là … phòng của ta .” Lâm Bảo Nhi làm ra vẻ mặt đương nhiên.
” Gian phòng của Độc Cô Hiểu sao?”
“Đúng vậy! Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái ” Không phải là ngươi đã sắp xếp như vậy sao? Tư Đồ đại nhân”!(PL: Chị í đang tức nên ta để Tư Đồ là ngươi)
” Ta có thu xếp như vậy sao? Hắn giảo hoạt cười một tiếng “Từ giờ trở đi, ta tới nơi nào thì nàng phải ở đó, một tấc cũng không được rời xa.”
“Vậy đi nhà xí thì sao? Nàng quyệt quyệt miệng” Ta cũng không có hứng thú rình người khác đi nhà xí. Huống chi ta là vợ của người khác, tại sao lại phải đi theo ngươi a? Ngươi cũng chỉ là bạn trai trước đây của ta mà thôi.”
” Này, nàng không nên quá đáng” Hắn làm bộ cáu giận nhíu mày.
“Quá đáng chính là ngươi! Nàng hất tay hắn ra, nắm một cánh tay Phong Thập Nhất “Đồ đệ tốt, chúng ta đi, sư phó mang ngươi đi mua kẹo đường ăn, không nên ở nơi này bực mình. Hừ !”
“Nhưng, sư …” Không đợi hắn trả lời, nàng đã túm tay kéo hắn đi về phía trước.
Tư Đồ Lăng An đứng phía sau hai người bất đắc dĩ lắc đầu, lâu như vậy nàng không bỏ được tính trẻ con.
“Sư phó” Cho đến khi đi thật xa, Phong Thập Nhất rốt cuộc không nhịn được cúi đầu tức giận với nàng.
“Sư phó, ngươi không vui sao?”
“Ai nói, ta rất vui vẻ, Thập Nhất , ta và ngươi ra phố ăn vịt nướng có được không?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu lên, giả vờ vui vẻ.
“Không ăn” Phong Thập Nhất vừa nghe đến hai chữ vịt nướng liền lập tức lắc đầu như trống bỏi nói “Ta không ăn vịt nướng, vịt nướng rất ngấy, ăn nhiều sẽ bị mập.”
“Ngươi sợ mập”? Nàng liếc mắt kì quái nhìn Phong Thập Nhất ” Ngươi nhìn y chang cây que củi mà cũng bày đặt sợ mập hả? Thật là chuyện lạ khó tin trong thiên hạ! Hơn nữa ngươi cũng không phải nữ nhân , chẳng lẽ còn sợ sẽ không gả đi được hay sao? Chẳng lẽ … ” Lâm Bảo Nhi cười đen tối nói một tiếng ” Hay là ngươi cũng đổi giới tính rồi?”
“Ai đổi giới tính chứ?” Hắn nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng “Kì thật cũng không phải vậy, chỉ là trời sinh người trong nhà ta như thế, không thích ăn đồ nhiều mỡ. Hơn nữa chúng ta từ nhỏ tập luyện võ nghệ cho nên vóc dáng nhìn rất gầy gò.”
“Thật vậy sao? Vậy nữ nhân nhà các ngươi đều có phúc lớn rồi! Không cần lo lắng giảm cân!” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt đầy hâm mộ.
“Có lẽ là vậy đi ” Hắn có chút bất đắc dĩ cười “Sư phó, ngươi cùng Tư Đồ…”
“Đừng nhắc tới hắn!” Lâm Bảo Nhi trợn tròn con mắt “Thích ra vẻ thần bí, tâm địa gian trá đầy bụng.”
“Sư phó tại vì cuộc đánh đố kia mà cáu giận sao?”
“Đúng thế, nói chuyện suốt hai canh giờ chỉ để đánh cược, nhất định là rất quan trọng nhưng tên kia lại không nói cho ta biết, nói không chừng một ngày hắn sẽ bán ta cho người khác, đến lúc đó còn muốn ta giúp hắn kiếm tiền!”
Vẻ mặt nàng không một chút vui vẻ nói “Còn có tên kia … Độc Cô Hiểu không biết rằng trong kinh thành hiện giờ rất nguy hiểm sao? Vẫn còn ra vẻ cười hì hì không sao cả, mạng đang muốn mất mà vẫn còn thời gian rảnh rỗi đánh cuộc sao?”
“Bọn họ … ” Phong Thập Nhất cười một tiếng “Ta không biết rõ bọn họ đánh cuộc cái gì, nhưng mà nhất định là có liên quan đến sư phó.”
“Ta?” Nàng suy nghĩ một chút ” Không thể nào, Độc Cô Hiếu mang ta ra đánh cuộc làm gì, hiện tại nhất định là hắn hận ta vô cùng, tên kia … không phải là đánh cuộc bắt ta trở về băm thây vạn đoạn đi? Nếu không sẽ giam ta lại, muốn chết cũng không thể chết được. Ngạch … ” Nghĩ đến đây lòng nàng không nhịn được mà run lên một phen, nàng biết rằng Độc Cô Hiểu chuyện gì cũng có thể làm được.
” Khả năng kia có lẽ không chính xác , chẳng lẽ là … ” Phong Thập Nhất có ý kéo dài âm thanh “Hắn thực sự thích sư phó, muốn giữ ngươi lại bên cạnh mình?”
“Không thể nào?” Nàng há to miệng ” Điều này tuyệt đối không có khả năng ! Hắn sao lại thích ta được?”
” Ngươi khẳng định như vậy?”
“Đương nhiên ta .. “Nàng do dự trong chốc lát ” Ta cảm giác được tên kia không thể, hắn làm gì có tình cảm ? Không có khả năng ! Không có khả năng !”
Lâm Bảo Nhi liên tiếp nói không có khả năng, nhưng trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an nổi lên, thật sự … không có khả năng sao?
” Ý nghĩ nam nhân đôi khi rất kì quái, giống như nữ nhân tính cách thay đổi thất thường ” Phong Thập Nhất nói rất chăm chú.
“Nam nhân, nữ nhân … Thập Nhất, ngươi là nam nhân vậy ngươi cũng có ý nghĩ kì quái sao? Nàng đưa mặt tới gần hắn cười hì hì hỏi “Nói mau, ngươi có ý nghĩ gì không thể cho ai biết hả?”
“Không có, không có” Hắn khẩn trương quay mặt sang một bên, trên gương mặt trắng như tuyết ửng lên hai rặng mây hồng khả ái.
“Nhất định có, ví dụ như , ngươi có thích người nào hay không?”
” Đã nói là không có”! Hắn phất tay “Sư phó, ngươi đừng hỏi nữa.”
“Ta là sư phó của ngươi, sư phó quan tâm đồ đệ là đương nhiên, để ta đoán một chút a! Ngươi ở Tư Đồ phủ lâu như vậy thì có coi trọng tiểu nha đầu nào không? Nếu như có liền nói với ta , ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Nàng ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực, vô cùng trịnh trọng nói.
” Không có… thật sự không có ” Phong Thập Nhất liên tục lui về phía sau, một lúc đã lui tới cái giếng sâu bên cạnh. Hắn như vậy người ta cũng đoán được có chuyện.
Lâm Bảo Nhi “Hắc hắc”cười một tiếng, từng bước bày ra bộ dáng dụ con nít “Thập Nhất, ngươi ngoan a! Có tâm sự gì nói cho sư phó có được hay không? Sư phó sẽ vì ngươi làm chủ!
“Ta” Khóe môi giật giật , “Ta kì thật …”
” Ngươi thế nào?”
“Không có việc gì” Hắn căng thẳng đứng dậy chạy trốn như gió cuốn.
“Ghê tởm! Phong Thập Nhất ! Ngươi cái .. này ác đồ ! Không, là tên đệ tử bất hiếu.” Nàng nắm tay bất mãn , những người này dường như đều thích chống đối nàng ….