Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 89: Ta là Vương phi, ta lớn nhất (2)


Bạn đang đọc Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám – Chương 89: Ta là Vương phi, ta lớn nhất (2)


” Ta nói…” Hồng trần buồn bã tựa vào bàn cơm trống rỗng “Chúng ta có nên phái người đi vào tửu quán trong thành mua chút cơm nước không?”
” Ta thấy được đấy” Hoàng Tuyền đói tới da bụng dính vào da lưng gật đầu liên tục “Ta còn không muốn chết vì đói.”
Lam Hải chuyển ánh mắt sang Độc Cô Hiểu vẫn đang trầm mặc không nói “Vương gia, cứ thế này chỉ sợ rằng…”
“Đợi đi” Độc Cô Hiểu nhìn thoáng qua cửa phòng khách, hắn rất muốn biết Tiểu Long Nữ thật ra đang muốn giở trò gì, lẽ nào chỉ là cho bọn họ nhịn đói một bữa sao?
Tới lúc bao tử trống rỗng của mọi người không chịu được nữa, Lâm Bảo Nhi rốt cuộc dẫn nha hoàn bưng ra mỹ thực nàng tỉ mỉ nấu nướng, số lượng không quá nhiều, cách làm đơn giản dễ nấu, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, tất cả đều có vẻ ngoài nhìn đã thấy ngon.
Trong lúc nhất thời Trong lúc nhất thời hương đồ ăn loang tỏa khắp gian nhà, khiến dạ dày mọi người đồng loạt không chịu được kêu réo ầm ĩ.
” Ta nói tiểu..nhầm, Vương phi, kỹ thuật tay của ngài hình như rất tốt ” Hồng trần giật giật chiếc đũa trong tay, “Người không có hạ độc trong đồ ăn chứ?”
“Độc thì không có, thuốc xổ nhưng thật ra có hai bao, ngươi nếu sợ thì đừng ăn” Lâm Bảo Nhi ngồi trở lại vị trí của mình, cầm lấy đôi đũa ăn thật tao nhã.
Nhìn nhìn mấy người ngồi bên cạnh, hoàn toàn thể hiện câu “Phạn đáo cật thì phương hận thiểu(1)”, mỗi người đều vùi đầu vào ăn, ngay cả Ngưng Sương vẫn rụt rè thì hôm nay cũng nhìn giống như bị đói ba ngày.
Lâm Bảo Nhi cúi đầu cười cười, ai, bữa cơm này chờ tới lúc cực kỳ đói ăn càng ngon miệng, cam đoan những người này suốt đời không quên, vô cùng tưởng nhớ.
Độc Cô Hiểu nhìn bàn cơm sạch bách trước mắt, ngồi hồi tưởng giật giật môi, hắn không yêu thích gì ngoài nhấm nháp mỹ thực, tự nhận là mấy năm nay vào Nam ra Bắc đã ăn hết thiên hạ mỹ thực, thế nhưng đồ ăn ngày hôm nay là bữa ăn ngon nhất trong mấy năm nay (PL: đói quá thì cơm chan nước mắm cũng ngon.)
Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lâm Bảo Nhi bên cạnh, xem ra mình đã quyết định chính xác, cưới thì mỗi ngày đều được ăn ngon ( Lâm Bảo Nhi: vậy ngươi cưới đầu bếp cho lẹ)
Bữa cơm này mất hết một canh giờ(2h), chờ mọi người no nê chuẩn bị rời khỏi thì Lâm Bảo Nhi lần thứ hai mỉm cười gọi lại mọi người “Ta có lời muốn nói.”
Lời vừa nói ra, tất cả đều người trong gian nhà đều bày ra bộ mặt đau khổ, Tiểu Long Nữ sao còn chưa tha cho bọn họ?
“Vương gia!” Lâm Bảo Nhi nhìn sang Độc Cô Hiểu “Sau đại hôn thì Nhữ Nam vương phủ là nhà của ta đúng không?”
Độc Cô Hiểu gật đầu.
“Thế nhưng… Ta rất khó chịu với cách bố trí đồ đạc trong nhà, ngươi nói phải làm sao cho tốt đây?”
Độc Cô Hiểu hơi ngẩng đầu “Vậy nàng muốn thế nào?”
“Đương nhiên là bố trí lại theo ý của ta” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái “Vương gia sẽ không phản đối chứ?”

“Tùy ngươi” Độc Cô Hiểu trả lời không quan tâm, từ lúc mẫu thân đi rồi, nhà này đối với hắn đã không còn ý nghĩa gì, nàng thích phá thì cứ để nàng làm.
“Tốt!” Lâm Bảo Nhi cười cười gian xảo “Lam Hải, nghe nói ngươi rất rãnh rỗi nhỉ? Một hồi cùng ta cùng đi chỉnh lý gian phòng nhé!”
Lâm Bảo Nhi vẫn thù dai vụ Lam Hải với Độc Cô Hiểu tính kế nàng, ngày hôm nay nhất định phải phải trả thù cho bõ ghét.
“Vâng”Lam Hải gật đầu, thấy nụ cười của Lâm Bảo Nhi thì cả người bỗng rét run, Tiểu Long Nữ không lẽ muốn….
“Cái này, cái này, tất cả đều dọn đi.” Lâm Bảo Nhi chỉ vào hai bình hoa sứ men xanh cao ngang đầu người trong đại sảnh rồi nói lớn.
“Được! Hai người các ngươi, nhanh đi!” Lam Hải khoát tay áo, gia đinh phía sau lập tức giống người máy, bắt đầu lao động khổ cực.
“Còn cái này nữa” Lâm Bảo Nhi chỉ chỉ dãy ghế lỗi thời sơn đỏ trong phòng khách.
“Vương phi? Cái này cũng không cần sao? Đây là của lão Vương gia trước đây….”
“Ta có nói không cần sao?” Lâm Bảo Nhi liếc Lam Hải “Ta không thích màu đỏ, tất cả đều sơn thành màu xanh lá cho ta.”
“Màu xanh lá?”
“Đúng vậy, ngươi chưa từng nghe sao? Nếu muốn cuộc sống suôn sẽ thì ghế phải sơn màu xanh lá.”
“Vâng, đã biết, thuộc hạ lập tức phân phó người đi làm” Lam Hải phiền muộn gật đầu, hắn rất là lo lắng cho tình trạnh vương phủ trong thời gian tới đây….
“Được rồi! Phòng khách cứ vậy đã, nhớ kỹ phân phó hạ nhân đem bàn ghế trong nhà ăn sơn hết thành xanh lá, Lam Hải ngươi cùng ta đi ra phía sau.”
Lâm Bảo Nhi cảm thấy mỹ mãn mang theo Lam Hải đi ra hoa viên phía sau, lúc đang đi vào hành lang gấp khúc thì nàng bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào hồ sen ngay cạnh đó hỏi “Lam Hải, trong ao này có cá không?”
Lam Hải nhìn cái ao một chút rồi nói “Có, nuôi một ít cá chép.”
“Phóng sinh hết đi, sau đó nuôi rùa trong ao.”
“Rùa….” Lam Hải ngẩn người, lần đầu tiên hắn nghe nuôi rùa trong ao sen.
“Được rồi, còn đứng đờ ra làm gì, mau đi tiếp!”
Lâm Bảo Nhi tiếp tục đi về phía trước, mỗi một chỗ đều chỉ một lần—-

“Dọn hết hoa trong hoa viên đi, toàn bộ trồng cây cho ta, trồng cây!”
” Lầu các này quá thấp, tìm thợ tới tăng lên ba tầng, không, bốn tầng đi, lầu các phải có bảy tầng mới đẹp.”
“Tiểu nhà tranh rách nát thúi hoắc mà cũng gọi là nhà xí sao? Tất cả đều đổi thành buồng vệ sinh cao cấp cho ta, nam trái nữ phải….”
“Hô!”
Đi hết một vòng Vương phủ, Lâm Bảo Nhi thoải mái thở ra một ngụm khí nhỏ, toàn bộ đã đối phó!
“Lam Hải, tất cả ta vừa nói ngươi nhớ kĩ không?”
“Nhớ kĩ” Lam Hải xoa xoa mồ hôi trên trán “Thuộc hạ đi tìm người làm ngay.”
“Chờ chút” Lâm Bảo Nhi cười như không cười nhìn hắn một cái “Ghi tạc trong lòng thì tốt rồi, ta biết trong khoảng thời gian ngắn ngươi sẽ không quên, hiện tại ngươi chưa đi được, bởi vì ngươi phải đi dạo phố với ta.”
“Đi dạo phố?” Lam Hải mở to hai mắt, đường cái thì có gì để đi dạo chứ?
“Vô cùng thích đi dạo phố là thiên phú của nữ nhân, ta sắp không còn độc thân nên phải tranh thủ tận hưởng trước khi kết hôn, bằng không ta thấy có lỗi với tất cả nhân dân quần chúng” Lâm Bảo Nhi giơ tay lên trán vén lại tóc “Đi thôi! Dẫn ta tới con đường phồn hoa nhất trong thành, nhớ kỹ phải mang nhiều tiền, đương nhiên cũng không cần nhiều lắm, khoảng mười tám vạn bạc hẳn là đủ rồi.”
Mười tám vạn… Nói đại là đốt tiền đi.
Sau nửa nén hương, đường cái Lâm An—-
Trong tay Lâm Bảo Nhi cầm cây dù mới mua, thản nhiên tự đắc tiêu sái đi phía trước, Lam Hải cầm theo bao lớn bao nhỏ, đầu đầy mồ hôi đi theo phía sau nàng.
“Ôi chao! Bình hoa này thật đẹp!” Lâm Bảo Nhi bị một quầy đồ sứ hấp dẫn “Bình hoa này màu sắc diễm lệ, hình ảnh phong phú. Ừ, vừa lúc đại sảnh đang trống chỗ. Lão bản! Bình hoa này nhiêu tiền? Ta muốn hai cái.”
“Vương phi!” Lam Hải đứng sau nàng nhỏ giọng kêu một tiếng “Bình hoa này để trong đại dảnh sợ rằng… không đựic hợp lắm?” Lam Hải nhìn hình vẽ trên bình hoa mà lạnh người— ngươi từng thấy ai để trong phòng khác hai cái bình hoa vẽ đông cung đồ sao?
“Ta nói hợp là hợp” Lâm Bảo Nhi giận tái mặt “Là ta định đoạt hay là ngươi định đoạt? Lấy cái này, lão bản gói lại cho ta rồi đưa tới Nhữ Nam…” Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên ngừng lại, nàng quay sang nhìn Lam Hải với vẻ mặt gian xảo “Lam Hải, nghe đồn ngươi võ công cao cường, nội công thâm hậu, không bằng….” Lâm Bảo Nhi vểnh khóe miệng “Ngươi đem hai bình hoa này về đi, coi như là rèn luyện đi.”
“Ta?” Lam Hải thoáng cái nhảy dựng lên, kêu hắn đem một đống linh tinh còn chưa tính, giờ lại muốn hắn cõng hai cái bình hoa vẽ đông cung đồ chạy ngoài đường, nếu như gặp người quen thì chẳng phải là sẽ bị cười thúi mũi sao?
Có vẻ Hồng Trần nói rất đúng, thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ nhân.
“Thế nào, ngươi không muốn?” Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn.

“Thuộc hạ…. Tuân mệnh.”
Lam Hải cúi đầu, ai…. Hôm nay coi như không tránh khỏi số phận…..
Trải qua hai ngày tỉ mỉ phá hoại, Nhữ Nam Vương Phủ rốt cuộc bị Lâm Bảo Nhi chơi đùa rực rỡ hẳn lên, rất khó coi.
Nhưng mà Độc Cô Hiểu không nói gì, tất cả mọi người trong Vương phủ dù giận cũng không dám hé răng.
Buổi tối Lâm Bảo Nhi đang ngồi trên xích đu mình vừa mua, hứng thú bừng bừng ăn hoa quả, vừa nghĩ tới hình dạng Lam Hải ủ rũ hai ngày trước thì rất vui vẻ.
“Tiểu Long Nữ! Tiểu Long Nữ!”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Khoái Phi?”
Lâm Bảo Nhi nhảy từ trên ghế lên, nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy Khoái Phi đang đập cánh, giãy dụa thân thể to mọng tìm cách muốn bay vào từ lỗ hổng trên cửa sổ.
“Đại ngốc điểu!” Lâm Bảo Nhi đi tới phía trước mở cửa sổ.
“Vào được! Vào được!” Khoái Phi kêu to một trận.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Bảo Nhi ngồi xuống trước bàn trang điểm trước cửa sổ, vẻ mặt hớn hở nhìn nó.
“Huyền Song mang ta tới, Huyền Song mang ta tới.”
“Biết rồi không cần lập lại” Lâm Bảo Nhi đưa tay sờ sờ lông Khoái Phi, tên Huyền Song kia sao lại tới nhanh thế? Từ thành Tô Dương tới đây cũng mất ít nhất ba ngày nha.
“Tiểu Long Nữ!” Khoái Phi bay tới trên bàn trang điểm, nhích lại gần Lâm Bảo Nhi “Ngươi thật là lợi hại nha, thoáng cái đã đối phó được chủ nhân của ta, nói ta nghe ngươi làm cách nào hay thế?”
” Tử sắc điểu!”
Lâm Bảo Nhi cố sức vỗ đầu Khoái Phi “Sao ngươi nhiều chuyện vậy hả?”
“Nhiều chuyện là thiên tính của động vật giống cái trên đời này.” Khoái Phi trả lời hùng hồn.
“Chậc chậc, nói cứ như ngươi là nhà động vật học í, ta thật sự thấy rất hứng thú với chủ nhân lúc ban đầu của ngươi, không biết người thế nào có thể đào tạo ra ngươi …. ngàn năm khó gặp vừa dê vừa nhiều chuyện tuyệt thế thần điểu.”
” Hắn….” Thế giới này chủ nhân lúc đầu, Khoái Phi lập tức đỏ mắt muốn khóc “Chủ nhân của ta là người tuyệt nhất trên đời, đẹp trai nhất, chức cao nhất, giàu nhất, hài hước nhất, tiêu sái nhất, dịu dàng nhất, thông minh nhất,….”
“Dừng dừng dừng! Thôi ngay!”
Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi cứng ngắc, “Hắn là thần hả? Nghe ngươi ba hoa chích choè một hồi, ta đây không tin trên đời sẽ có nam nhân nào như thế.”

“Là thật mà…. Nhưng mà ta biết nói ra ngươi cũng không tin, Hồng Tuyến cũng không tin.” Khoái Phi hất đầu lên, làm ra vẻ mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
“Được rồi, ta tin ngươi được chưa?” Lâm Bảo Nhi ôm Khoái Phi lên, để cho nó đứng trên đầu vai của chính mình “Ta là Tiểu Long Nữ, ngươi về sau chính là thần điêu của ta, có được không?”
“Thế nhưng Dương Quá của ngươi đâu?” Khoái Phi xoay qua nhìn Lâm Bảo Nhi “Dương Quá đâu? Dương Quá đâu?”
“Tử điểu, ngươi hỏi nhiều quá đấy!” Lâm Bảo Nhi hé miệng “Dương Quá… Hắn ở…ở…..”
“Ở Nhữ Nam Vương Phủ sao?” Khoái Phi mở miệng hỏi to “Là chủ nhân sao?”
“Đương nhiên không phải hắn.” Nhắc tới Độc Cô Hiểu thì Lâm Bảo Nhi liền thấy áp lực.
“Đó là Huyền Song sao?”
Huyền Song….
Trước mắt Lâm Bảo Nhi thoảng qua khuôn mặt tái nhợt kia, cái tên kia kỳ thật… Vẫn là rất khả ái.
“Ngươi cười rồi! Lẽ nào là hắn thật?” Khoái Phi ngạc nhiên hô một tiếng.
“Ta cười hồi nào?” Lâm Bảo Nhi lập tức chuyển thành nghiêm túc, thế nhưng trong lòng bắt đầu bất an hẳn, chẳng lẽ mình thật sự thích tên kia…. không thể nào?
Không lẽ mình còn có tiềm chất lẳng lơ hái hoa bắt bướm sao?
Nhưng mà… Con người trước ái tình đều bình đẳng, cũng không có ai quy định mình cả đời chỉ có thể thích một người, thích mấy người mới biết nhiều vị nhỉ?
Vừa nghĩ tới đó, Lâm Bảo Nhi lập tức yên tâm nói “Khoái Phi, ta hỏi ngươi, có phải ngươi biết chuyện gì không?”
“Cái này…” Khoái Phi ấp úng lộ ra sự gút mắc.
Lâm Bảo Nhi nắm cánh của nó “Có tin ta nhổ trụi lông ngươi không?”
Lại dùng chiêu này, nhưng mà lần này Khoái Phi muốn bay cũng không bay được.
“Mấy ngày nay Huyền Song ở trong U Lan sơn trang trà không nhớ cơm không nghĩ, hình như là bị bệnh tương tư. Còn nữa, lúc hắn nhận được bồ câu đưa tin biết ngươi phải gả cho chủ nhân, uống rượu một đêm, ngày thứ hai mang theo ta ra sức thúc ngựa chạy đến.”
“À?” Lâm Bảo Nhi vô thức buông lỏng tay ra, lẽ nào Huyền Song cũng thích mình? Kia chẳng phải là tình chàng ý thiếp, trời đất tạo nên trời đất tạo nên một đoạn hảo nhân duyên sao?
Lâm Bảo Nhi hai tay nâng má, nảy ra ý hay—nếu cứng không được thì ta sẽ nhuyễn.
Dù sao mình ở chỗ này làm bừa làm loạn vài ngày, Độc Cô Hiểu chết bầm kia chẳng quan tâm, mặc kệ, coi bộ hắn thật sự quyết tâm muốn kết hôn với mình, hiện tại phải nghĩ biện pháp chậm lại hôn kỳ, về phần mật chỉ của Lục Thiên Diệc…. Xem ra phải nghĩ biện pháp khác.
Tất cả đều phải suy tính kỹ hơn. Lâm Bảo Nhi ngáp một cái, hiện tại nàng cần ngủ một giấc cho tốt, nói không chừng tỉnh ngủ sẽ nghĩ ra biện pháp tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.