Bạn đang đọc Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám – Chương 119: Hoa Rơi Trong Mộng: Chuyện Cũ Của Phong Nam Lạc (2)
“Này, lão đầu, tối qua ngươi dẫn đầu đúng không?”
Lâm Bảo Nhi xoay người nhìn thấy Hoàng Tuyền dẫn Nam Cung lão nhân mặt mày xám xịt tới, cười hít mắt nói, “Chỉ mấy giờ không gặp, sao lại rơi vào bẫy? Toàn thân toàn bùn đất rồi?”
“Hừ!” Nam Cung lão nhân hất mặt sang một bên, “Ta Nam Cung Lỗi dù gì cũng có thân phận địa vị trên giang hồ, ngươi bắt ta đến đây không sợ người khác tìm ngươi gây rắc rối sao?”
“Ai nha! Ta rất sợ đó nha!” Lâm Bảo Nhi khoa trương vỗ ngực, “Nam Cung Lỗi thì sao chứ? Ta đây là đang nể mặt ngươi già cả lắm rồi, người đâu, dẫn Nam Cung Linh tới cho ta!”
“Linh nhi?”
Nam Cung Lỗi lắp bắp kinh hãi, khi hắn thấy vẻ mặt do dự của Nam Cung Linh lúc bước ra thì sự kinh ngạc trên mặt hắn mới chậm rãi biến mất.
“Linh nhi, tại sao con lại ở đây?”
“Phụ thân!” Nam Cung Linh nhìn thấy Nam Cung Lỗi liền lập tức nhào tới, cực kỳ đau lòng nhìn hắn, “Phụ thân, người không sao chứ? Rốt cục các người đã làm gì với Nam Cung gia?”
“Tạm thời thì vẫn bình an vô sự, nhưng mà một lát nữa thì khó nói.” Hoàng Tuyền đứng sau hai người bọn họ, âm trầm nói.
“Linh nhi, ngọn nguồn sự việc đều do bọn họ gây ra.”
“Cha!” Nam Cung Linh thì thầm vào tai hắn vài câu.
Sắc mặt Nam Cung Lỗi chợt đại biến, đôi bàn tay chai sạn bất giác run lên.
“Nam Cung lão nhân, nghe nói mọi chuyện tối qua đều là do chủ ý của ngươi, ngươi là chủ mưu?” Lâm Bảo Nhi ghé sát vào mặt Nam Cung Lỗi, nghiêm mặt hỏi.
“Không, không phải ta, ta không thể nghĩ ra việc đó được! Ta nhất thời bị người khác mê hoặc mới có thể làm ra những chuyện hồ đồ như vậy, thỉnh Vương phi minh giám.”
“Minh giám? không lẽ bản cung nhận thức kém à, tất cả mọi người đều nói Nam Cung gia là người dẫn đầu, ý của ngươi là ta ngu ngốc tới mức bị tiểu nhân lừa gạt hay sao?”
“Ta…” Mồ hồi lạnh của Nam Cung Lỗi chảy ròng ròng, dập đầu, dùng sức chà mạnh bàn tay, “Kỳ thật mọi chuyện đều là… đúng …. là chủ ý của Linh Nhi”
“Cha!” Nam Cung Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn người bên cạnh mình, nàng bỗng nhiên cảm thấy hắn cực kỳ xa lạ.
Chuyện này rốt cục là vì cái gì… Trong mắt Nam Cung Linh tràn ngập nước mắt, môi không ngừng rung động, “Phụ thân, ngươi vì sao lại…”
“Linh nhi, phụ thân ngươi đã già rồi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta từng tuổi này rồi còn phải chịu tai họa hay sao?” Nam Cung Lỗi khẩn cầu nhìn Nam Cung Linh.
“Ta…” Nam Cung Linh chao đảo lùi về sau, “Là ta, mọi chuyện đều là chủ ý của ta, là ta truyền tin tức Phong Nam Lạc trở về ra ngoài,cũng do ta âm thầm xắp xếp người bao vây Phong gia bảo, tất cả đều do ta làm, bởi vì ta hận hắn, ta muốn đưa hắn vào chỗ chết.”
“Thật là ngươi sao! Linh nhi…”
Phong Nam An đi tới cửa nhìn thấy Nam Cung Linh đẫm nước mắt, run giọng hỏi, “Ta nói với bọn họ là do ngươi làm, nhưng chỉ để khiến Phong Nam Lạc cảm thấy tội lỗi thôi, không ngờ quả thật là ngươi.”
“Nam An…” Nam Cung Linh cắn môi thật mạnh, “Là ta, ta xin các ngươi thả cha ta ra, buông tha Nam Cung gia, ta nguyện lấy cái chết đền tội.”
Nói xong Nam Cung Linh móc một cây kéo từ trong ngực ra, đâm thẳng vào ngực của mình…
“Linh nhi!”
Phong Nam An hô to tên nàng, phóng vọt tới.
Máu tươi từ từ nhỏ trên mặt đất, tựa như những đóa hoa đỏ rực.
Lâm Bảo Nhi cảm thấy có cái gì đó nghẹn ở cổ họng mình, mảng màu đỏ rực thế kia, chẳng lẽ đây là màu của tình yêu sao.
“Nam An!” Nam Cung Linh đứng ngây ngốc tại chổ, cây kéo đẫm máu trong tay nàng rớt xuống.
“Ta không sao!” Phong Nam An nhìn tay phải của mình đang chảy máu, “Không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da.”
“Thả bọn họ đi đi, mọi việc đều do ta dựng nên, ta hy vọng ngươi có thể nể mặt ta mà tha cho bọn họ.” Phong Thập Nhất suy yếu đứng tại đó, nhìn Lâm Bảo Nhi, bình tĩnh nói.
“Ta kỳ thật.. Được, chỉ cần giao ra thuốc giải ta lập tức thả người.”
Lâm Bảo Nhi nở nụ cười bất đắc dĩ, nàng chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi, nàng đâu dám làm mấy chuyện phóng hỏa giết người?
“Thuốc giải ta đã đưa cho hắn!” Phong Nam An quay đầu nhìn Phong Nam Lạc đứng ở cửa.
Phong Thập Nhất gật đầu, “ta đã nhận được thuốc giải.”
“Tốt lắm!” Lam Bảo Nhi phất tay, “Các ngươi đi đi! Ta sẽ khong truy cứu bất cứ kẻ nào.”
Nam Cung Lỗi nghe xong lời của Lâm Bảo Nhi, lậy đật đứng lên, mặt mày xám xịt chay ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng ấy mọi người không khỏi lắc đầu, một người đứng đầu gia tộc — chó má!
“Đi thôi!” Nam Cung Linh cẩn thận đỡ Phong Nam An, Phong Nam An cười, “Ta không sao, nàng khẩn trương như vậy làm gì?”
“Ta!” Nam Cung Linh cúi đầu, ngượng ngùng vò vò góc áo của mình, trả lời nhỏ đến mức không thể nghe được: “Chàng là tướng công của ta, ta đương nhiên phải lo lắng!”
Trên mặt Phong Nam An tràn ngập ý cười.
Lúc hai người đi tới cửa, không hẹn mà cùng dừng lại, gật đầu với Phong Thập Nhất, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn!”
Đến đây, mọi chuyện đều kết thúc hoàn hảo. Lâm Bảo Nhi nhìn Phong Thập Nhất, chớp mắt, lộ ra nụ cười thoải mái.
Ban đêm, mọi người đều tụ tập ở đại sảnh, bàn về kế hoạch trở lại kinh thành.
“Hiện tại thương thế của Phong thiếu hiệp còn rất nghiêm trọng, hơn nữa đường xa mệt nhọc, chi bằng ta đem thuốc giải trở về trước?” Hoàng Tuyền am hiểu khinh công nên tốt bụng đề nghị.
“Như vậy cũng tốt, ý của ngươi ra sao?” Huyền Song quay đầu nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Được, chẳng lẽ Hoàng Tuyền làm việc ta còn lo lắng sao?” Lam Bảo Nhi cười nói,”Quyết định vậy đi, Hoàng Tuyền sáng mai hãy xuất phát, năm ngày sau chúng ta sẽ khởi hành.”
“Được!”
“Sắc trời không còn sớm tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi!” Lâm Bảo Nhi đứng dậy, “Ta đi thăm Thập Nhất.”
“Ta đi với ngươi!” Huyền Song đi theo sau nàng, hai người sóng vai bước ra ngoài.
“Hai người này thật đúng là như hình với bóng.” Hồng Trần nhịn không được bĩu môi, lúc sau quay đầu sang Hoàng Tuyền, “Hiện tại chủ tử đang ở kinh thành đợi chúng ta, ngươi chắc hẳn biết nên làm thế nào rồi chứ!”
Hoàng Tuyền khinh thường cười. “Chuyện này còn phải để ngươi dạy ta sao?”
“Biết vậy thì tốt rồi, tốt nhất là đừng nói với chủ tử việc ở đây, ngươi thừa biết Vương phi quan trọng với ngài ấy thế nào rồi đấy.”
“Được rồi, sao hôm nay ngươi lải nhải nhiều thế?” Hoàng Tuyền vỗ bụi đất trên người,
“Sáng sớm mai ta còn phải khởi hành! Đi ngủ trước đây!”
“Được” Hồng Trần cười, thần sắc trên mặt bỗng nhiên nổi lên phức tạp.
Nửa canh giờ sau, Phong gia bảo.
“Người nào?” Phong Nam An đứng ở hoa viên cảnh giác nhìn bóng đen trong bóng tối.
“Là ta,” Hồng Trần tươi cười tiêu sái bước ra, “Phong bảo chủ!”
“Ngươi?” Phong Nam An nhíu mày, “Ngươi rốt cục muốn gì?”
“Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.” Hồng Trần chậm rãi tiêu sái bước đến bên người hắn, “Ta muốn biết chuyện giữa Phong Nam Lạc và Tiểu Ngải.”