Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 17: Đại thúc, vật này ăn thịt người hay không?


Đọc truyện Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu) – Chương 17: Đại thúc, vật này ăn thịt người hay không?

Thiếu nữ cắn răng, gật gật đầu: “Chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ không ra tay đối với ngươi.”

Nghe vậy, Phượng Cửu lúc này mới ý bảo nam tử trẻ tuổi kia đem kim nguyên bảo qua.

Nam tử trẻ tuổi đi lên phía trước, nhìn thiếu nữ liếc mắt một cái, liền đem kim nguyên bảo trong tay đưa cho Phượng Cửu. Sau khi Phượng Cửu tiếp nhận liền cất vào trong lồng ngực, lúc này mới đem chủy thủ dời đi đồng thời ném về phía nam tử trẻ tuổi kia.

Nam tử lui một bước tiếp được chủy thủ, đồng thời, thiếu nữ kia xoay người liền nhấc chân hướng Phượng Cửu đá tới: “Tiểu lưu manh đáng chết! Ngươi dám chiếm tiện nghi ta!”

Phượng Cửu sớm đã có cảnh giác, ngay lúc cầm được kim nguyên bảo liền nhanh chóng thối lui, chân của thiếu nữ kia tự nhiên là đá vào khoảng không.


Nàng còn muốn tiến lên, lúc này, nam tử trung niên trầm giọng gọi một tiếng: “Ánh Nhu, quay lại.”

“Nhị thúc!” Thiếu nữ dậm dậm chân, không cam lòng bỏ qua như vậy, nhưng nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của nhị thúc, cùng với ánh mắt ra hiệu của đại ca nàng, lúc này mới cắn môi quay trở lại.

Bên kia, Phượng Cửu cảm thấy sáu đĩnh kim nguyên bảo ở trong lồng ngực hơi nặng, sợ đè hỏng linh dược cũng đặt ở trong đó, nên đem mấy đĩnh kim nguyên bảo kia lấy ra, đưa cho Lăng Mặc Hàn xem: “Đại thúc, ngươi nhìn xem ta có không ít tiền đâu! Chờ ra khỏi đây ta mời ngươi uống rượu, thế nào?”

Lăng Mặc Hàn sau khi nhìn nàng một cái, cất bước hướng phía trước mà đi. Phượng Cửu phía sau lập tức đuổi theo: “Đại thúc, đi chậm một chút a!”

Nhìn bọn họ hai người một trước một sau rời đi, trong ánh mắt nam tử trẻ tuổi xẹt qua một mạt sát ý, hỏi: “Nhị thúc, vì sao không giết tiểu tử kia?”

“Hắc y nam nhân kia không phải người thường, tu vi của hắn ngay cả bản thân ta cũng nhìn không thấu, hơn nữa tiểu tử kia cũng vô cùng quỷ dị, rõ ràng không có tu vi nhưng lại có một thân pháp như vậy, tuyệt đối không phải là một kẻ ăn mày.”

Thanh âm của hắn ngừng một lát, tiếp tục nói: “Chuyến đi này chúng ta có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, không cần cành mẹ đẻ cành con, việc này đến đây chấm dứt, không cần nhắc lại nữa.”


“Vâng!” Tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý, rốt cuộc so với nhiệm vụ mà bọn họ phải làm trong chuyến đi này, tên tiểu tử kia đúng là quá bé nhỏ không đáng kể.

Nghĩ đến nhiệm vụ của chuyến đi này, thiếu nữ lúc này mới áp xuống sự oán giận và bực tức trong lòng, có chút chờ mong hỏi: “Nhị thúc, Cửu Phục Lâm này thật sự có thần thú xuất thế hay sao?”

“Ân, ta tin rằng các đại thế gia cũng đang lục tục tới Cửu Phục Lâm sau khi nhận được tin tức này, hoặc là nói, bọn họ đã ở chỗ nào đó trong Cửu Phục Lâm này rồi, cho nên chúng ta cần phải hành động nhanh một chút, tránh bị lỡ mất tiên cơ.” Nam tử trung niên gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía rừng sâu trong Cửu Phục Lâm, đáy mắt tràn đầy quyết tâm.

Nghe nói như thế, nam tử trẻ tuổi trầm tư một hồi, nói: “Hai người kia có thể là cũng hướng về phía thần thú đi tới hay không? Ta nhìn thấy bọn hắn cũng hướng chỗ sâu bên trong đi đến, phỏng chừng mục tiêu cũng giống chúng ta.”

Đáy mắt nam tử trung niên xẹt qua một mạt hung ác đầy nham hiểm, trầm giọng nói: “Nếu như thật sự giống nhau, trên đường sẽ tìm cơ hội giết chết bọn họ!” Nói, bọn họ mang theo mọi người tiếp tục hướng về phía trước đi đến.

——–


Đang đi phía trước không lâu, Lăng Mặc Hàn dừng bước chân lại, đôi mắt thâm thúy ánh lên tia cảnh giác sắc bén đảo qua nhìn xung quanh.

Phượng Cửu thấy hắn dừng lại, lập tức nhân cơ hội đem áo ngoài trên người cởi ra, đơn giản đem áo ngoài buộc thành một cái tay nải, lại từ trong lồng ngực một đường móc ra những dược liệu đã ngắt lấy bỏ vào, cũng đem mấy đĩnh kim nguyên bảo kia cho hết vào tay nải, buộc thật chặt rồi đem tay nải cột vào trên người.

Trên người nàng mặc vào tuy là quần áo khất cái, bất quá là có mặc vài tầng, vì thế lấy ra một tầng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Nhưng đúng lúc nàng ngẩng đầu lên sau khi cột chắc tay nải thì giật mình, nhìn thấy từ trong rừng cây đi ra vô số con thú hình thù không thể nhận dạng, cơ thể của chúng lớn như con trâu, răng nanh sắc bén, thận trọng bước ra, chớp đôi mắt hỏi: “Đại thúc, vật này có ăn thịt người hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.