Đọc truyện Tuyệt Sắc Phong Lưu – Chương 40: Bốn người chuẩn bị hôn lễ . .
Lúc này, cuối cùng cô gái nhỏ cũng phản ứng kịp, mới vừa rồi cả nửa buổi cô cũng không nói được chen vào! “Này, mấy người đang làm gì đấy! Diệp Hiểu Vũ, cậu là tên khốn kiếp ~” Cô nói nữa người ta cũng không nghe được, lúc này hai người Diệp Hiểu Vũ và Diệp Tử đã ở quán net cũng nhau bồi dưỡng tình cảm, cho nên, dù cô nói thế nào cũng đều vô dụng, chỉ có thể đợi đến buổi tối trở về rồi nói. . . . . . Nhưng đoán chừng lúc ấy, gạo đã nấu thành cơm ~ T^T Tô Uyển thương xót cho sự tự do của mình! Cứ như vậy bị bạn tốt bán mất.
Ngày hôm sau Tô Uyển bị bán đi, hai người Diệp Tử và Hiểu Hiểu vui vẻ đi làm những chuyện liên quan. Ngay lúc Tô Uyển tức giận đi theo Mục Úc luyện tập thi đấu, đột nhiên nhìn thấy sư phụ của mình là Sói Cô Độc đăng nhập. Tô Uyển Tâm nghĩ: bán cũng đã bán, chẳng lẽ cô lại không nên hỏi thăm một chút xem kết hôn có ích lợi gì hay sao?
Nghĩ như vậy, Tô Uyển và Mục Úc nói một tiếng ở trên hệ thống, liền mời Sói Cô Độc vào trong nhóm của bọn họ.
【Hệ thống】Người chơi Hàn Phong Cô Độc đã gia nhập nhóm [Ác Ma của Tiểu Yêu Tinh].
Sói Cô Độc vừa vào nhóm, liền thấy cái tên đội ngũ nổi bật. Xem ra thằng nhóc Mục Úc kia thật sự lúc nào cũng sẽ tuyên thệ chủ quyền sở hữu với cô gái nhỏ Tô Uyển này, chỉ là, điều này có liên quan gì đến anh? Anh cũng không thích đồ nhi của mình. . . . . . Ặc, coi như có thích, ừm, chỉ là thích mà thôi ~ tuổi tác và thân phận của bọn họ cũng bày ra đó, tuyệt đối không có khả năng. Cho nên, nếu cái gì cũng không thể, cũng chỉ nhiều lời vô ích.
“Đồ đệ, con tìm vi sư?” Mặc dù mới vừa nghĩ tới gì đó, làm trong lòng Sói Cô Độc nổi lên một chút khổ sở, nhưng khi đối mặt với đồ đệ bảo bối Tô Uyển của mình, anh luôn có thể che giấu kỹ càng tình cảm và suy nghĩ của mình.
“Dạ~” Tô Uyển nịnh hót cười một tiếng: “Ha Ha, con nghe Diệp Hiểu Vũ nói rồi, không phải thứ sáu tuần này có thể cập nhật ‘hệ thống kết hôn’ sao? Ha Ha, người có thể giới thiệu trước cho đồ nhi hay không?”
Nghe thấy Tô Uyển nói như vậy, Cô Độc còn tưởng đồ nhi của mình chờ không kịp nữa muốn kết hôn với thằng nhóc Mục Úc nên mới có thể hỏi như thế, trong lòng không khỏi có chút cảm giác bi thương. Chỉ là, anh còn có thể làm gì? Ít nhất, khi ở cùng thằng nhóc kia, Tô Uyển sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc, hơn nữa, quả thật hai người cũng rất xứng đôi, về điều này thì anh không thể phủ nhận. Như vậy, anh còn có thể oán trách gì đây?
Cô gái nhỏ Tô Uyển cũng không biết sư phụ mình nghĩ thế nào, cô chỉ muốn xem một chút, sau khi mình bị bán đi, liệu có thể có được chút lợi ích gì hay không thôi ~ nếu như nói có thể nhận được một số kỹ năng tuyệt vời cũng là có lợi ích rồi (các cặp tình lữ có thể luyện được kỹ năng đặc thù)? Hơn nữa vừa nghĩ, mặc kệ là ở đâu trong trò chơi, ít nhất không thể thiếu nhẫn cưới rồi, đến lúc đó, có một chiếc nhẫn thật tốt cũng có thể thêm không ít thuộc tính~ Nhưng mà nghĩ đến chiếc nhẫn, cô đột nhiên nghĩ đến mình có làm bốn món trang sức tốt trước đó, cũng nên cho mọi người. Nhưng cô chưa kịp nghĩ xong, tiếng có Sói Cô Độc lại mạnh mẽ chặt đứt suy nghĩ của cô.
“À, tình lữ có thể bổ sung hôn lễ, đồng thời cũng có thể tiến hành ‘động phòng’.” Lúc này đột nhiên giọng của anh có chút thay đổi hạ xuống, chẳng lẽ nghĩ tới điều gì đó không hài hòa sao? Tô Uyển tà ác suy nghĩ một chút. Tiếp sau đó, cô phát hiện, cô có thể suy đoán ra Sói Cô Độc đang suy nghĩ gì, mới là không hài hòa nhất!
“Khụ khụ, về phần động phòng, một lần có thể thêm 100 điểm độ thân mật tình lữ; chỉ là hai người phải ở trong phòng mười phút không thể ra ngoài, thật ra thì chỉ cần ngồi thiền ở trong phòng. Hơn nữa sau khi tình lữ động phòng xong, sẽ nhận được danh hiệu riêng biệt, tỷ lệ kỹ năng vợ chồng cũng sẽ gia tăng, chẳng qua nói tóm lại một câu: trò chơi đều quang minh chính đại lừa tiền.” Một câu cuối cùng là lời nói thật, vì cô là đồ nhi của mình nên đương nhiên anh không thích cô bị lừa, nhưng mà, đối với một tên tiểu tử có tiền và có năng lực mà nói, lừa cậu ta, đó là nên! Không lừa cậu ta như vậy, cái trò chơi này của họ không kiếm được tiền ~ nói như vậy, anh sẽ không có tiền lương, cho nên, Sói Cô Độc hết sức đồng ý việc Mục Úc coi tiền như rác, ném vào trò chơi để trả lương cho anh như vậy.
“Ồ ~” Tô Uyển bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, nhưng vừa nghĩ tới hai người kia cũng không nhìn thấy được thì lập tức đổi sang lời nói: “Dạ, cái này con biết rồi. Vậy quá trình hôn lễ thế nào? Nhất định Hiểu Hiểu đi làm bận việc.” Tô Uyển là đứa trẻ tò mò, rất muốn hiểu rõ Hiểu Hiểu bán được cô đi thế nào.
“À ~ Cái này cũng dễ giải thích thôi. Đầu tiên chính là phải tới trước nguyệt lão ghi danh: chỉ là cần chuẩn bị trước 100w tiền trò chơi, không đủ có thể dùng nhân dân tệ bổ sung; cộng thêm nhẫn cưới, con cũng biết cái này chính là sản vật RMB, càng quý thuộc tính càng tốt; tiếp theo chính là thân mật đạt tới 500~ cái này hai người không đủ cũng không cần lo lắng, bởi vì lựa chọn chỗ thực hiện hôn lễ càng xa xỉ cũng chính là càng đắt, độ thân mật cần đạt càng thấp ~ Về phần tiểu Úc Úc. . . . . . Hoặc có thể để cho Diệp Hiểu Vũ kia chọn, vi sư nghĩ bọn con nên trực tiếp chọn gói hôn lễ đắt nhất là được rồi, toàn bộ mất 999 nguyên ~ còn có thể bắn pháo, bên trong sẽ rơi bảo thạch linh tinh … ~ và cũng đừng quên phải phát thiếp mời đấy.”
Sói Cô Độc dùng một hơi nói ra toàn bộ những điều anh biết, nhưng anh phát hiện hai người nghe anh nói lại mất phản ứng, khiến anh không khỏi hỏi lại một câu: “Ê, còn sống không?”
Nghe anh nói như thế, Tô Uyển và Mục Úc đồng thời trả lời Sói Cô Độc một câu “Hừ!”, khiến vị sư phụ đáng thương nào đó cảm thán ở trong lòng, thì ra là độ ăn ý của hai người họ đã cao như vậy rồi ~ Nhưng lúc này trong lòng hai người họ đều có suy nghĩ riêng. Ở trong lòng Mục Úc so đo một câu “Tiểu Úc Úc” của anh ta, mà trong đầu Tô Uyển lại tràn ngập câu nói kia của sư phụ: “Toàn bộ trị giá 999 nguyên”. Xem ra người có tiền quả nhiên khác biệt ~ Quả nhiên Diệp Hiểu Vũ và Mục Úc đều là địa chủ cường hào! Tô Uyển âm thầm ‘định nghĩa’ hai người họ ở trong lòng.
“Vậy cứ như thế nhé, vi sư đi trước đây, xử lý một chút viêc, sau đó lại tiếp tục cập nhật một chút thông tin!” Thấy hai người họ đều nghe hiểu, con kỳ đà cản mũi lớn là Sói Cô Độc cũng thức thời xin cáo lui trước.
Thấy cuối cùng người cản trở đã đi, Mục Úc nói với Tô Uyển trong hệ thống: “Lúc ăn cơm tối anh đi đón em, đến lúc đó chờ điện thoại của anh.”
“Em có thể nói không không?” Tô Uyển còn chưa nghĩ ra phải ở cùng anh như thế nào, đương nhiên vẫn cự tuyệt trước thì tốt hơn, nhưng vị ác ma nào đó hoàn toàn không cho cô cơ hội này.
“Không thể.”
“. . . . . .” Thì ra là kết cục đã sớm được dự định sẵn!
Thật ra thì Mục Úc cũng không thật sự ác ma như vậy ~ Chẳng qua anh đến ăn cơm chút, anh lái xe đón Tô Uyển đến công ty của anh, sau đó anh tiếp tục xử lý các loại báo cáo …, còn Tô Uyển ăn cơm ở bên cạnh anh thôi. Nhưng từ lúc bọn họ bắt đầu ăn cơm đến bây giờ, vậy mà tên kia cũng không động được một chút! Chẳng lẽ gà quay giòn ăn không ngon sao? Tô Uyển một bên vừa nhìn Mục Úc như là quái vật, một bên nghĩ thầm.
“Tiểu Mỹ Nhân thật sự là quá kỳ lạ. . . . . .” Tô Uyển không ngờ mình lại nói ra những lời đang nghĩ trong lòng, vội vàng liếc mắt quan sát phản ứng của đối phương.
“Anh kỳ quái chỗ nào?” Quả nhiên, sau khi Mục Úc nghe được lời nói của Tô Uyển, thì nói ra nghi vấn của mình.
Aizz, hết cách rồi, họa là từ trong miệng mà ra ~ Việc đã đến nước này, Tô Uyển cũng đành nhắm mắt trả lời: “Chính là, có ăn cũng không động tâm. . . . . . Rất kỳ lạ ~” Tô Uyển cố ý dùng giọng nói rất thoải mái, hy vọng có thể cứ như vậy cho qua chuyện này. Bởi vì cô còn chưa quen việc ở chung với một mình với Tiểu Mỹ Nhân, đừng nói đối thoại, chỉ đơn giản là Tiểu Mỹ Nhân dùng ánh mắt mất hồn nhìn qua, cả người cô cũng mềm nhũn.
“Hả? Bạn học Tô Uyển, em cho rằng anh giống như em à?” Một câu nói này, Tô Uyển càng mềm nhũn, sắp mềm thành một bãi bùn! Bây giờ cô hận không trực tiếp chui vào kẽ đất biến mất! Nhưng sàn nhà này chất lượng thật tốt, cũng không có khe nhỏ nào! Trong lúc cô đang nghiên cứu sàn nhà, đột nhiên nghe được Tiểu Mỹ Nhân gọi mình. Vì vậy, cô rất chân chó chạy đến bên cạnh ghế Tiểu Mỹ Nhân đang ngồi làm việc, ừm, nói chính xác phải là nhào tới.
“Tiểu Mỹ Nhân, anh gọi em làm gì?”
“Ừm ~” Nói xong, Mục Úc đẩy bát đồ ăn của mình, “Em muốn ăn thì ăn đi ~”
“Ai? Vậy Mỹ Nhân ăn cái gì?” Tô Uyển cũng muốn ăn hết phần cơm đó của Mục Úc, nhưng mà, nếu như cô ăn phần cơm của Mục Úc, chẳng phải là khiến anh chết đói sao? Vừa nghĩ tới đó, Tô Uyển lập tức bổ sung thêm một câu: “Không không, hay là thôi đi, em đã ăn no rồi ~ thật đó!” Vì để tăng thêm hiệu quả, Tô Uyển không quên cố ý nói thêm hai chữ “Thật đó”.
“Không sao, lát nữa anh về nhà tùy tiện ăn một chút gì đó là tốt rồi.” Thật ra thì Mục Úc muốn nói “Em ăn cơm của anh, đương nhiên anh sẽ phải ăn em rồi.” Thế nhưng, thật sự lời nói đó nghe có mang quá nhiều “Sắc thái” tình cảm nồng đậm, đến lúc đó, gây ra chuyện gì phiền phức sẽ không tốt ~ Về phần nguyên nhân sao ~ Hoặc là Tô Uyển sẽ bị dọa, sau đó không biết nên tiếp tục ở chung với anh như thế nào, mặc dù cái này rất không có khả năng nhưng là anh vẫn muốn “Cẩn thận làm việc”, mà khả năng thứ hai chính là, ngộ nhỡ con mèo nhỏ háo sắc Tô Uyển này đột nhiên hăng hái, bạo phát xo anh, đây chẳng phải là tiền mất tật mang, không được không được, cho nên, Mục Úc vẫn quyết định không nói.
“A ~ Anh chắc chắn?” Tô Uyển còn không xác định hỏi một câu.
“Em thật phiền phúc. . . . . .” Thật ra thì anh muốn nói “Thật là rất phiền”, nhưng suy nghĩ một chút, anh cảm thấy vẫn không nên dùng khẩu khí lớn như vậy, vì vậy anh lại bổ sung một câu: “Nhanh ăn đi, nếu không sau đó anh hối hận thì em không có cơ hội nữa đâu.”
Tô Uyển thấy vậy lập tức “à” một tiếng sau đó cũng đoạt mất cơm của Tiểu Mỹ Nhân.
Qua chốc lát, Tô Uyển đột nhiên nhớ tới mình muốn tặng đồ trang sức cho mọi người, nên muốn trưng cầu ý kiến Mục Úc. Chủ yếu là cô sợ Mục Úc không đồng ý: “Tiểu mỹ nhân, trước đó em có làm mấy thứ đồ trang sức. . . . . . Ừm, định chuẩn bị tặng cho anh, Đại Thần, Sói Cô Độc, còn có Thần Y Phu Quân, được không?” Tô Uyển thận trọng hỏi, chỉ sợ Mục Úc nghe được hai từ đại thần còn có phu quân hối hận không vui đấy. Kết quả, phản ứng của Mục Úc hoàn toàn không ngờ, anh hớn hở đồng ý, vẫn không quên cộng thêm một câu: “Em muốn tặng đồ, về sau không cần trưng cầu đồng ý của anh.”
“Thật sao?” Tô Uyển vẫn xác định lại một lần nữa.
“. . . . . . Ừ.” Thiếu chút nữa thì Mục Úc muốn nổi giận nói, “Chẳng lẽ phụ nữ các người đều như vậy sao”.
“Hì hì, thì ra là anh tốt như vậy!” Thì ra là Ác ma thật sự thay đổi thành Thiên sứ!
“Chỉ là có vài thứ, trong trò chơi có thể đưa, trong trong hiện thực cũng đừng tặng bậy ~ nhất là chiếc nhẫn như vậy. . . . . .” Dừng một chút, sau đó hơi mỉm cười liếc nhìn Tô Uyển, “Nếu để cho anh biết, hừ hừ.” Lạnh quá, nhất thời Tô Uyển cảm thấy lạnh quá ~ xem ra sau này ở chung một chỗ với Mục Úc đều không cần mở điều hòa rồi. . . . . .
Thấy Tô Uyển im tiếng, Mục Úc bổ xung một câu: “Chờ em ăn xong anh đưa em trở về ký túc xá, buổi tối chúng ta nhận nhiệm vụ tình lữ đi! Thuận tiện cho hai tiểu tử bên trong tăng lên một cấp bậc, đến thời điểm tốt mang theo pk.” Lúc vừa nghe Mục Úc nói”Chúng ta làm” mà không phải”Anh dẫn em làm”, Tô Uyển cũng cảm giác thật vui mừng, bởi vì cô cảm thấy mình được tôn trọng ~ mà không phải bị coi thành tha du bình*.
(*) Tha du bình: con ghẻ: là một loại xưng hô kỳ thị đối với phụ nữ tái giá.
Thấy vậy, cô liền bắt đầu sử dụng cái nghĩa sâu xa — nhanh chóng ăn cơm! Thế nhưng lần này, bởi vì Tiểu Mỹ Nhân ở bên cạnh, cộng thêm cái ánh mắt mất hồn kia, cùng với bộ dạng mê người chân thực tồn tại ở trước mặt Tô Uyển, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng việc cô muốn ăn ~ ừ, cho dù gà quay giòn mỹ vị cũng không so bằng! Cho nên trong quá trình cô ăn uống, xuất hiện một chút xíu ngoài ý nhỏ, cô được ăn ngon mà còn bị nghẹn thức ăn!
Lúc này, “Người khởi xướng” còn lấy nước khoáng ra đâu vào đấy, vừa khoác ra phía sau lưng Tô Uyển vừa dịu dàng nói “Ăn từ từ, không phải vội, anh còn chưa đói đâu~” kết quả, có gót chân cũng nghĩ ra được, Tô Uyển càng bị nghẹn hơn! Tại sao đột nhiên sát gần như vậy, để cho cô lập tức rối loạn tay chân, đừng nói nuốt cơm xuống được, ngay cả hô hấp cô cũng quên.
“Cái đó, anh có thể để cho em tự mình làm không?” Cuối cùng lấy lại được sức, Tô Uyển nói một câu. Thấy vậy, Mục Úc vội vàng nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, mà Tô Uyển cũng vội vàng cầm cốc nước lên, uống vài ngụm lớn ừng ực ừng ực.
Mục Úc mang theo ánh mắt đùa giỡn thưởng thức từng cử động của Tô Uyển. Cô gái nhỏ này, thật đúng là thú vị! Mục Úc nghĩ thầm: Xem ra sau này cuộc sống tẻ nhạt của mình, sẽ trở nên càng ngày càng càng thú vị rồi!