Đọc truyện Tuyệt Sắc Phong Lưu – Chương 22: Một người phóng khoáng lạc quan mạnh mẽ
Thấy đại tiểu thư muốn tìm quản lí đến để chất vấn, để dập tắt lửa giận của cô nàng, Tô Uyển xung phong nhận việc chạy lên sân khấu hỏi tình hình bên đó. Nhưng ngay khi cô đang vừa buồn chán chờ đợi bên cửa thang máy, vừa tính toán làm sao để dụ dỗ mỹ nam ngày mai, thì cửa thang máy mở. Ngay khi nhìn thấy người bên trong, Tô Uyển còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Đại, đại thần? Sao anh lại ở đây?”
Trình Kiền nhìn cô gái với khuôn mặt dán vài cái lego, thật giống như một người…”A, em là… Quả Tử?”
“Oa, đại thần ~ Anh cũng ở nơi này sao? Thật khéo…” Không chờ đối phương trả lời, Tô Uyển lại tiếp tục nói, “Nhưng mà, chắc anh đang muốn đi diễn?” Tô Uyển gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn về phía đại thần: ” Em nghĩ không ra có chuyện gì làm anh cố gắng thực hiện như vậy?”
********
Thời gian: Một giờ trước.
Địa điểm: Ở phòng Trình Kiền.
Sự kiện: Nhận được cuộc gọi từ một cô gái tự xưng là Anh Đào.
“Alô?”
“Xin chào, em là Anh Đào, xin lỗi đã làm phiền anh.” Một giọng nói tuy rất ngọt ngào nhưng không mấy mềm mại truyền từ đầu dây bên kia.
“Tìm tôi có việc gì?” Trình Kiền nói chuyện theo cách dừng lại một chút sau hai chữ đầu để biết được ý đồ thật sự của người ở đầu dây bên kia. “Tôi nghĩ, tôi không biết cô.” Đại thần không chút do dự khẳng định ngay lập tức.
“Ha ha.” Một trận cười thanh thúy như tiếng chuông gió vang lên, “Không cần xác định quá sớm nha.” Thấy đối phương không đáp lại, giọng nói ngọt ngào kia tiếp tục kể ra ý đồ của mình: “Nếu nhắc tới hai cái tên “Tuyệt Sắc Cửu Thiên” và “Thảo Môi Tiểu Hoàn Tử”, hẳn là có thể khiến cho anh nhớ ra tôi?”
Trình Kiền không nói, xem như chấp nhận lời của người kia. Song, anh đang thầm nghĩ: Cô gái này chỉ mới nói chuyện với mình vẻn vẹn có một lần, tại sao lại tìm mình? Nghĩ vậy, anh lại nghĩ đến chuyện bang chiến xảy ra ngày đó.
********
Ngày đó, tất cả những người mà anh biết đều tham gia bang chiến, ngay cả Quả Tử – cô gái vừa mới quen biết. Nhớ đến mấy ngày trước, cô ta còn nửa đùa nửa thật muốn anh cùng ngao du với cô ta, à, có lẽ là từ lúc anh cùng bạn trai cũ của cô ta PK. Kẻ kia, trước khi đánh trông vô cùng khí thế, sau khi nghĩ lại, cô ta nói đúng, hắn chỉ là một cái bao cỏ! Nhưng đây không phải chuyện chính, đoạn hồi tưởng này lược bớt đi vậy…
Đến ngày bang chiến, vì không có bang hội, đành một mình đi đánh quái và luyện chức nghiệp phụ…
Nhưng đột nhiên, một đại thần oai phong một cõi như anh bỗng cảm thấy cô đơn, cô đơn, thật buồn cười! Nhớ lại ngày đầu tiên chơi game, không phải anh cũng một thân một mình mà chơi sao? Nhưng khi trong đầu anh xuất hiện cái tên của một cô gái không có chút hình tượng thục nữ nào đó, anh tự nhiên có một ý tưởng kỳ quái.
Quên đi, không nghĩ tới cô gái kỳ quái kia nữa. Có lúc cô ta cuồng nhiệt theo đuổi, có khi lại thờ ơ hời hợt, thật sự khiến anh không hiểu nổi! Mà nhắc đến cô ta lại khiến anh cảm thấy kỳ lạ, không hiểu rõ tâm tình của bản thân! Cái loại nữ sinh cả ngày làm trò lạt mềm buộc chặt, anh không phải đã quá quen thuộc sao, tuy rằng hầu hết những nữ sinh theo đuổi anh đều dùng cách bám dính, nhưng cũng có khối người làm như vậy. Cô gái này, đến tên anh còn chẳng biết, so với những người kia cũng không mấy khác lạ. Làm sao lại có thể khiến cho anh cảm thấy đặc biệt rất nhiều so với mấy nữ sinh đó?
Được rồi, lại lạc đề… Nào — chúng ta trở về với chính sự. Lại kể đến ngày hôm đó, khi anh đang luyện Khi anh đang đi phó bản để luyện chức nghiệp phụ của mình thì nhận được tin nhắn của một cô gái.
“Đại thần, xin lỗi đã quấy rầy anh… Khi nãy, lúc chúng ta đang đánh tự do thì Lãng Tử Long Tâm đột nhiên xuất hiện, bây giờ, vì Quả Quả muốn dẫn hắn ta rời đi nên đã giao chức đội trưởng cho em rồi rời đội… Lần trước em có thấy anh cứu cô ấy, lần này anh cũng giúp luôn đi!”
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của anh là: người này chắc là người mới, nếu không thì tại sao lại không biết rằng không thể tham gia hoạt động lần này mà không có bang hội? Nhưng nghĩ lại, lấy cứng đối cứng với cô gái nhỏ Quả Tử kia, hẳn là sẽ chết vô cùng thảm?
Nghĩ vậy, vào lúc mở bảng xếp loại, ngay khi con chuột vừa mới dừng lại tại cái tên bên dưới, người này lại đổi ý, gửi cho cô gái khi nãy một biểu tượng cảm xúc, đồng thời đáp lại rằng:
“Xin lỗi, tôi không có bang hội nên không thể tham gia giúp cô làm sự kiện này. Nếu có gì khó khăn, đến tìm bang chủ Ma Giáo đi.”
Thật ra khi vừa nói xong, anh cũng không biết trong bang hội Ám Dạ xuất hiện một nội gián, kẻ này lại đúng lúc đang tìm người của Ma Giáo để nháo loạn, tuy nhiên đó lại là chuyện sau này.
Đây là toàn bộ ấn tượng của anh về người tên là Thảo Môi Tiểu Hoàn Tử kia…
********
“Mặc dù kẻ kia hại tôi trở thành phản đồ, nhưng sau đó tôi lại nhận ra việc này là do Nghê Thường sắp đặt.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Đúng vậy, Nghê Thường chính là bạn gái của Lãng Tử Long Tâm kia, cũng là bạn tốt của tôi.”
Tại thời điểm đó, khi Trình Kiền nghe thấy cô gái tên là Anh Đào nói trong điện thoại rằng mình là bạn của hồ ly tinh Nghê Thường đã từng ức hiếp Quả Tử (Câu này thật dài…), anh đột nhiên muốn đập điện thoại di động, cảm thấy lòng mình có chút đau. Nguyên nhân tại sao ư? Anh cũng không rõ… Rồi rồi, nếu không có lý do, đành tiếp tục nghe điện thoại vậy. Trình Kiền đã dùng suy nghĩ này để thuyết phục bản thân cầm lấy cái điện thoại vừa bị mình ném lên giường (Xét cho cùng cũng có “đập” một chút).
“Tuy nhiên, cũng bởi vì mấy chuyện này, Tô Uyển kia càng thêm thành công để dựa dẫm vào ngọn núi lớn Mục Úc. Anh hẳn cũng không mong muốn nhìn thấy điều đó mà, phải không?” Thấy Trình Kiền không đáp lại, Anh Đào thấp giọng hỏi. Cô hoàn toàn tin tưởng mình có thể hấp dẫn sự chú ý của Trình Kiền, nên cả câu nói cuối cùng kia, tuy là hỏi, nhưng giọng điệu chắc chắn như đang khẳng định.
“Thế thì đã sao?” Trình Kiền vẫn muốn làm rõ mục đích cuối cùng của người này là gì
“Hiện tại không phải quan hệ giữa Quả Tử với Mục Úc… rất tốt sao?” Giọng nói của Trình Kiền mang theo chua sót và một chút lạnh nhạt mà đến cả bản thân anh cũng không nhận ra. Anh định nói rằng hai người bọn họ quan hệ vô cùng tốt, nhưng mà, khi lời vừa ra khỏi miệng, anh mới cảm thấy thâm tâm có chút co rút và đau đớn. Tuy là không muốn để ý, không muốn quản chuyện, nhưng anh vẫn thay đổi lời khác để diễn đạt ý của mình.
“Mấy ngày hôm trước đã xảy ra một vài chuyện khôi hài… Chi tiết của việc đó, nếu anh có hứng thú, tôi sẽ nói. Nhưng hiện tại chúng ta đang nói đến kế hoạch của Nghê Thường, có liên quan đến Quả Tử – người mà anh để ý.” Ngừng một chút, thấy Trình Kiền im lặng, Anh Đào tiếp tục nói: “Nghê Thường bảo, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm đối phó với Mục Úc. Đối với kế hoạch này, anh có hứng thú không?” Anh Đào tiếp tục nêu lên điều kiện hấp dẫn Trình Kiền, sau đó yên lặng chờ đối phương đáp lời.
“Làm sao tôi biết những điều cô nói có phải sự thật hay không?” Trình Kiền bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Nếu là trước đây, anh sẽ không nói hai lời mà kết thúc cuộc gọi, xem như chưa từng nghe qua. Dù sao anh cũng là — Trình Kiền thiếu gia. Đã qua nhiều năm, anh chưa từng bởi chuyện gì mà cố gắng thực hiện. Nói khó nghe hơn một chút là, anh cũng chưa bao giờ vì một cô gái mà đích thân ra mặt. Tuy nhiên, kể từ khi gặp Quả Tử, cũng chính là Tô Uyển, anh…
Được rồi, anh đồng ý rằng cảm tình đúng là rất kỳ quái, rõ ràng là hai người xa lạ, rõ ràng không quen biết nhau, thế mà anh và cô lại có thể chạm mặt nhau ở khắp nơi. Mấy cuộc gặp gỡ này giống như sao băng lướt qua trước mắt, vội vàng biến đi, nhưng lại có thể làm người ta thay đổi. Anh, từ khi gặp Quả Tử, không lâu sau lập tức thay đổi. Chẳng hạn như trước kia, khi buồn bực, anh nhất định sẽ gọi vài cô gái xinh đẹp cùng nhau uống một ly rượu đỏ trước khi đi ngủ. Nhưng từ khi gặp Quả Tử, dù cho những ý nghĩ không vui cứ luẩn quẩn trong đầu, anh lại lựa chọn một minh lẻ loi đi tới Warsaw để… trốn thoát khỏi những suy nghĩ kia.
Nếu đã không thể trốn tránh, vậy thì cứ đối mặt đi. Anh đồng ý đến nơi cô gái kia ở để bàn thêm về vấn đề này.
********
“Oa, đại thần ~ Anh cũng ở đây sao? Thật trùng hợp…” Không chờ đối phương trả lời, Tô Uyển lại nói tiếp “Nhưng mà, anh thật sự muốn đi biểu diễn à?” Tô Uyển gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn về phía đại thần: “Em nghĩ mãi không ra, điều gì có thể khiến anh đích thân nỗ lực để đạt được vậy?”
Anh nghiêng người, kéo Tô Uyển vào thang máy: “Anh… Anh đi để… — Em đến đây làm gì?” Tìm không ra lý do, lại không thể nói thẳng mọi chuyện, Trình Kiền liền trực tiếp đem vấn đề đổ lại lên người Tô Uyển.
“Em sao? À, em đang muốn đi xuống sân khấu dưới lầu để hỏi một số vấn đề về mạng Interrnet. Vừa rồi em ở Cửu Thiên, sau đó…” Tô Uyển có chút ngượng ngùng. Vẫn còn quá sớm để nói về chuyện tặng trang sức, thế mà cô đã khai hết rồi. Nhưng cũng chính bởi vì cô nói quanh co khiến cho Trình Kiền hiểu nhầm thành cô muốn ở cùng Mục Úc, cũng có thể cô đang muốn đi gặp thần y phu quân của mình. Nghĩ tới điều này, anh càng thêm quyết tâm đi gặp Anh Đào.
“Vậy sao, vậy anh đi thôi (thực ra trong lòng muốn nói: Đi tới địa ngục đi ~”, một lúc nữa em cũng sẽ đăng nhập Cửu Thiên, vậy chút nữa gặp lại.” Vừa dứt lời, tuy rằng cửa thang máy vừa mở ra, Trình Kiền lập tức bước ra ngoài, rất nhanh liền biến mất ở cửa thang máy, mà Tô Uyển không kịp phản ứng, thấy bóng dáng của đại thần biến mất, cũng đành phải đi một mình đến sân khấu. Thật sự là lãng phí một cơ hội tiếp cận tốt! Tô Uyển thầm nhủ.
*******
Lúc này, Anh Đào đang ở Cest La Vie – một nhà hàng tiêu chuẩn. Tên của nhà hàng này được viết bằng tiếng Pháp, là câu ngạn ngữ nổi tiếng “Đây là cuộc sống!”. Nghĩ đến những chuyện đang diễn ra, cô cảm thấy, có lẽ, đây mới chính là cuộc sống!
Ở một góc trong nhà hàng Cest La Vie, có một cô gái tóc màu hồng phấn, mặc váy liền. Nhờ sở hữu một gương mặt đáng yêu nên mái tóc hồng phấn quái dị của cô thoạt nhìn cũng rất bình thường. Hơn nữa, cô còn có một đôi mắt xanh lục xinh đẹp, mà tổ hợp nổi bật này lại không khiến cho người ta chán ghét. Lúc này, cô đang uống ly sô-cô-la đen yêu thích của mình. Dường như cảm giác được sự xuất hiện của Trình Kiền, cô gái phất tay gọi anh tới.
“Ở đây. Tôi chính là Anh Đào.” Sau khi người kia đã ngồi vào chỗ, cô gái bắt đầu tự giới thiệu.
Trình Kiền vuốt cằm nhẹ, xem như đã biết.
“Nghê Thường thật sự muốn thực hiện kế hoạch kia. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để ép Mục Úc quyết định.” Sợ người đối diện không tin, Anh Đào liền chớp chớp đôi mắt màu lục to tròn của mình mà nhìn thẳng về phía đối phương.
“Chứng minh cô nói thật đi.” Trình Kiền một lần nữa lập lại ý nghĩ của anh.
“Tôi có thể thề với anh, những lời tôi nói đều là sự thật!” Nói theo cách của Lâm lão tiên sinh chính là: Không nói bất cứ lời nói dối nào, cũng không nói ra đầy đủ sự thật. Cô chỉ nói đến kế hoạch của Nghê Thường mà không nói tới mục đích của bản thân thôi, cũng không phải là lừa gạt người ta.
“Được rồi, tôi tin tưởng cô.” Trong mắt Trình Kiền vẫn lộ ra vẻ hoài nghi.
“Không cần nhìn tôi như vậy, giúp anh tôi cũng có lợi. Biện pháp này vẹn cả đôi đường.” Đúng vậy, nếu Mục Úc bị Nghê Thường nắm trong tay, cô ở giữa giúp Trình Kiền, nếu làm không tốt, khiến hai người bọn họ ghét nhau, đương nhiên là tốt nhất “Tuy nhiên, nếu anh muốn hiểu rõ tâm tư của cô gái nhỏ kia, tốt nhất nên nghe lời tôi đây”