Đọc truyện Tuyệt Sắc Nô Bộc – Chương 11: Thất hồn nhân ngẫu
Thấy ma vương bệ hạ ôm Paul Ruffram cả người đầy máu ra khỏi thiên lao,Tuấn Đạt giật mình há to miệng:” Chuyện này…… ngài ấy tại sao lại biến thành như vậy?” Thấy vẻ mặt ma vương âm trầm như băng sơn vạn năm hàn khí đều tụ tập ở trên gương mặt tuấn mỹ kia. Tuấn Đạt run rẩy nói:” Thần đi gọi ngự y lại đây……”
” Không cần! Đi chuẩn bị chén thuốc!” Ma vương quát một tiếng.
Tuấn Đạt lắp bắp nói:” Nhưng mà…… muốn chữa khỏi ngài ấy cần tiêu hao rất nhiều ma lực nha…… Chỉ bằng lực một mình bệ hạ……” Ma vương cũng không để ý tới hắn,chẳng qua đi nhanh về phía trước,đảo mắt liền đến tẩm cung, cửa lớn vang lên một tiếng nổ thật lớn, đem thí Tuấn Đạt đang đi theo nhốt tại ngoài cửa.
Ở trong thiên lao, bởi vì Paul Rad trước khi biến mất bảo hắn phải chăm sóc Paul Ruffram. Hiện tại ma vương một lòng đặt ở thân thể đầy máu kia.Thật cẩn thận đặt Paul Ruffram lên giường, hai tay run rẩy lấy quần áo trùm lên người Paul Ruffram ra. Khắp cả người đều là vết thương,giống như một đao đâm vào trong lòng hắn.
” Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cứ như vậy chết đi!” Ma vương cẩn thận nâng ngón tay Paul Ruffram lên rút ngân châm ra, tuy rằng Paul Ruffram mất đi ý thức, nhưng ma vương vẫn phảng phất thấy được dáng vẻ lúc hắn chịu cực hình đau khổ đến cở nào, đau lòng đưa mười ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng, dùng ma lực mút vào để cho miệng vết thương khép lại.Miếng thủy *** trên người cũng được ma vương cẩn thận lấy ra, dùng ma lực cẩn thận chữa khỏi.
” Bảo bối, nhanh khỏe nha……” Ma vương đưa tay đặt lên ngực Paul Ruffram, tập trung *** lực đưa thần lực vào người hắn. Đợi cho gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của hắn rốt cục có chút huyết sắc, mạch đập mỏng manh cũng đập lại, ma vương mới dài thở ra một hơi,rồi ôm người đang hôn mê kia đi về phía bể tắm.
” Bệ hạ…… Chén thuốc nấu tốt lắm.” Tuấn Đạt ngó dáo dát vào trong.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy ma vương nửa tựa trên ghế, trong ngực là Paul Ruffram,những vết máu đáng sợ trên người đã gần như biến mất không còn,cả người được vây ở trong chăn lông. Tuấn Đạt trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: May là Paul Ruffram không có việc gì, bằng không thiên đô phải sập xuống.
Ma vương chăm chú nhìn người trong ngực, nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng gầy yếu kia,đầu cũng không nâng nói:” Đặt lên đó đi.”
Tuấn Đạt cẩn thận đem nước canh đặt ở mặt bên cạnh bàn sô pha, cong thắt lưng đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy giọng ma vương không mang theo độ ấm truyền đến:” Phái ngự y trị liệu cho Paul Rad,giam lỏng lại hắn ở Vị Vương Cung. Thẩm vấn ba cai ngục hành hạ Paul Ruffram, thiến bọn họ,khoét mắt cắt lưỡi, đâm lủng màng tai rồi sung quân biên cương!” Tuấn Đạt run rẩy một chút, gật đầu đồng ý.
Nghe được tiếng Tuấn Đạt đóng cửa,ma vương cúi đầu khẽ hôn lên môi Paul Ruffram một cái:”Bảo bối, tỉnh lại uống thuốc đi.” Một lực chữa khỏi vết thương liền từ trong miệng ma vương chảy vào trong miệng Paul Ruffram. Paul Ruffram chớp động lông mi nồng đậm như sò biển,chậm rãi mở mắt kinh ngạc nhìn ma vương.
” Ngoan,hé miệng.” Ma vương cầm lấy một muỗng nước canh đưa đến bên miệng Paul Ruffram. Chẳng qua người trong ngực, ánh mắt mờ mịt không nhúc nhích. Ma vương thở dài:” Ngươi hận ta sao? Trước ngoan ngoãn uống thuốc dưỡng tốt thân thể,sau ta tùy ngươi đánh chửi,được không?” Ma vương liền mở miệng nhỏ nhắn, đem muỗng canh đút vào.Nhưng mà rất nhanh nước canh liền theo khóe miệng Paul Ruffram chảy xuống dưới,hoàn toàn không được chủ nhân nó nuốt xuống.
Ma vương khẽ cau mày:” Ngươi đang lấy thân thể của chính mình giận dỗi với ta sao?” Paul Ruffram vẫn không có chút phản ứng,chẳng qua mở to mắt dại ra. Nhìn ánh mắt mờ mịt kia,ma vương bắt đầu có chút hoảng hốt, hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Paul Ruffram:” Paul Ruffram, ngươi làm sao vậy?” Người trong ngực chỉ đờ đẫn đùa nghịch người hắn, ma vương sốt ruột hướng về cửa quát:” Truyền ngự y!”
Vu nữ *** thông y thật đặt tay lên cổ tay hắn cẩn thận xem mạch tượng mỏng manh kia. Một bên ma vương vô cùng sủng ái vuốt ve hai má mĩ thiếu niên, khẩn trương hỏi:” Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Là trúng tà sao?” Vu nữ không khỏi thầm giật mình,cô sống thượng trăm năm,nhìn ma vương tôn quý lãnh khốc này sinh ra, lớn dần,cho tới bây giờ đều chưa thấy qua hắn quan tâm người nào như vậy.
Vu nữ chậm rãi lật mi mắt Paul Ruffram nói:” Không biết có phải ngài ấy chịu kích thích gì lớn không?” Ma vương sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói:”Chuyện này có ảnh hưởng gì sao?” Vu nữ thở dài:” Ngài ấy làm mất tâm hồn. Hắn đem lòng mình phong lại, tựa như ốc sên bị bên ngoài kích thích liền chui vào trong vỏ.”
Ma vương không biết làm sao nhìn đôi mắt xanh biếc thất thần của Paul Ruffram, vội vàng hỏi:” Làm sao mới có thể làm cho hắn khôi phục thần trí?” Vu nữ bất đắc dĩ lắc lắc đầu:” Dùng thuốc không thể cứu chửa. Mặc dù dùng ma lực chửa khỏi cũng không được,chỉ có thể dựa vào chính hắn. Có lẽ bị kích thích thêm lần nửa biết đâu khôi phục được cũng không chừng.”
Ma vương cắn chặt răng, trầm mặc hồi lâu, rốt cục mỏi mệt phất phất tay bảo mọi người trong phòng đi ra ngoài. Hắn hao tổn *** thần vuốt mái tóc vàng mềm mại Paul Ruffram,lưu luyến hôn lên đôi mắt to xinh đẹp vô thần kia thật lâu thật lâu. Hắn cầm lấy một muỗng thuốc,đưa vào trong miệng mình,cúi đầu, miệng đối miệng đưa nước thuốc vào sâu trong miệng Paul Ruffram:” Tiểu tử kia, ngươi dùng phương thức này trừng phạt ta sao? Đừng giày vò ta lâu lắm. Ngươi phải nhanh tỉnh táo lại……”
Đảo mắt cái nhiều ngày trôi qua, tình trạng của Paul Ruffram một chút cũng không chuyển biến tốt.Ngoại trừ ngủ thì chính là trợn tròn mắt nằm ở trên giường không nhúc nhích,giống như một búp bê vải không có sinh mệnh để người đùa nghịch. Mỗi lần ma vương ôm hắn đến trong bồn tắm,đều cố ý thông qua thân thể hắn làm cho hắn bị ” kích thích ” để nhanh khôi phục thần trí. Mỗi lần Paul Ruffram đều là mặt đỏ tai hồng,la hét liên tục, đáng tiếc ma vương còn chưa có kịp thi triển yêu thương hắn,đứa bé suy yếu kia bởi vì cao trào mà nửa đường ngất đi.
Ma vương bất đắc dĩ nhìn Paul Ruffram toàn thân ửng đỏ,bởi vì bể nước nóng và tình cảm mãnh liệt mà thản nhiên phiếm màu đỏ hoa hồng. Hắn nuốt nuốt nước miếng,cẩn thận giải khai nơ con bướm trói buộc ở hạ thể Paul Ruffram,đem vật cứng nhỏ kia bởi vì đùa giỡn nhưng không được phát tiết run rẩy nhét vào trong miệng, mút vào đến khi phun ra mật nước,rồi mới đem dịch thể liếm thực sạch sẽ, lưu luyến đem bảo bối trong miệng bỏ ra. Hắn hít thở dài,cúi đầu nhìn xem dục vọng chính mình sưng to, thủy chung không đành lòng cưỡng bức thân thể nhỏ nhắn suy yếu kia. Hắn lầm bầm lầu bầu nói:” Không có biện pháp, đành phải dùng nước lạnh tắm giải quyết.”
Từ trong ao nước lạnh đi ra, ma vương phát hiện mỹ nhân trên giường ngủ đã mở mắt,sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. Hắn ngồi vào bên giường, ôm búp bê kia lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn *** xảo không có biểu tình kia.Vừa rồi lúc hắn đùa giỡn trên gương mặt cứng ngắc này đầy ***, đáng tiếc kia chính là phản ứng bản năng, cặp mắt xinh đẹp kia vẫn mờ mịt vô thần như vậy.
” Đứa bé không nghe lời này,còn muốn trốn đến khi nào?” Ma vương cầm lấy thìa bạc,lại một lần nữa đem nước canh đưa vào trong miệng Paul Ruffram. Vô ích, nước theo khóe miệng róc rách chảy ra.
” Đã qua mấy ngày,chẳng qua chỉ uống canh ngươi cũng không chịu sao?” Ma vương buồn bực đẩy miệng Paul Ruffram ra, không khỏi hỏi nửa đem bát canh ma lực đổ vào miệng hắn.
Paul Ruffram bị nước canh đột nhiên quán nhập bị nghẹn một trận ho khan,đem tất cả đồ trong bụng ói ra.Chính mình thật vất vả miệng đối miệng mới mới đút được hắn một ít thức ăn thế nhưng toàn bộ bị phun ra. Ma vương nhất thời mất tính nhẫn nại đem bát canh ném mạnh xuống đất,cho Paul Ruffram một cái tát:” Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào mới bằng lòng tỉnh lại?!”
Paul Ruffram đáng thương thân thể suy yếu tựa như lá khô trong gió, bị ma vương không biết nặng nhẹ cho một cái tát,cũng không hiểu tránh né,lập tức bị quay cuồng ngã xuống giường. Đầu sinh đập vào nền nhà máu trên trán liền xông ra.
Ma vương tâm phiền ý loạn cũng không quản hắn, đẩy cửa đi ra ngoài: Ta thương hắn sủng hắn, mấy ngày này ôm hắn sợ hắn té,dùng miệng đút hắn ăn cơm, tắm rửa cho hắn, hầu hạ hắn đại tiểu tiện.Ta thân là ma vương,chưa từng giống hạ nhân hầu hạ người khác, hắn là người đầu gỗ không biết chút nào cảm kích.
Là ai biến hắn thành cái xác không hồn?! Ta nhất định phải làm thịt hắn!Gió thu trên hành lang lạnh lùng thổi tới trên người ma vương, lửa giận kia dường như cũng thanh tỉnh không ít: Paul Ruffram biến thành như vậy phải do hắn chịu trách nhiệm lớn nhất. Đưa hắn đến thiên lao để cai ngục nơi đó tra tấn hắn, không phải là là chính mình sao? So với hắn chịu khổ, chính mình còn làm cái gì nha? Nghĩ đến đây ma vương lại cảm thấy áy náy, hắn nhanh quay đầu lại,chạy về phía phòng ngủ của mình.
Đẩy cửa phòng ra, Paul Ruffram vẫn thẳng tắp nghiêng người nằm trên mặt đất,máu tươi trên trán vẫn còn chảy ra, khóe miệng cũng lưu lại một ít vết máu. Tuy rằng mất tâm trí, đau đớn vẫn có cảm giác.Trong đôi mắt màu xanh biếc vô thần kia, nước mắt lẳng lặng chảy xuống. Cũng không bởi vì thương tâm, mà là bởi vì thân thể đau đớn phản ứng theo bản năng.
Thân thể vốn đã yếu ớt không chịu nổi thế nhưng còn bị chính mình đánh đến có vết thương.Máu đỏ tươi, lệ trong suốt giống như lưu trong ngực hắn. Ma vương nhìn thấy lòng đau như cắt,chạy nhanh về phía trước ôm bé con kia vào trong ngực, nhanh chóng dùng ma lực chữa khỏi vết thương trên trán. Hắn thương tâm ôm chặt Paul Ruffram vào trong ngực, liếm đi nước mắt *** xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn, run giọng thì thào nói:” Xin lỗi. Bảo bối, xin lỗi……”