Đọc truyện Tuyệt Sắc Khuynh Thành – Chương 47: Cô ấy hận tôi nhường nào thì hận cậu nhường đó
Tất cả mọi thứ xảy ra hồi đó, tôi là thủ
phạm, cậu chính là tòng phạm. Cô ấy hận tôi nhường nào thì hận cậu nhường đó.
Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, ngủ tới tận khi
trời sáng bạch hai người mới tỉnh dậy.
Khi ăn sáng, Lăng Lạc Xuyên quả thật không nhịn được,
hỏi người ngồi đối diện đang toàn tâm toàn ý uống sữa đọc báo, “Vị Hi, rốt cuộc
em có thích anh hay không?”
Vị Hi ngẩng đầu, liếc anh, gật gật đầu, ánh mắt lại
quay trở lại tờ báo.
Lăng Lạc Xuyên sững sờ, thầm nói: Chỉ như vậy?
Thế là bước tới kéo tay Vị Hi nói: “Bà trẻ à, em
có thể nói rõ ràng không? Rốt cuộc là thích thế nào? Thích mức độ nào? Em đừng
đọc nữa, lát uống sữa sau!”.
Lăng Lạc Xuyên giật tờ báo, cầm cốc sữa của cô đi, sau
đó bá đạo nhét bút và giấy vào tay cô.
Vị Hi nhìn anh, lại nhìn đồ
trong tay, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Anh sốt ruột
cái gì?”.
Lăng Lạc Xuyên kéo cô lên, lôi ra ghế sofa, nói: “Anh
có thể không sốt ruột không? Điều này liên
quan đến hạnh phúc cả đời anh.”
Vị Hi thấy ấm áp trong lòng, trong phút chốc quên đi
tất cả, cũng quên đi sự uy hiếp, cảnh cáo, tổn thương và chế giễu của người đàn
ông khác. Cúi đầu cười, viết lên giấy: “Tối qua thực ra em rất đau lòng…”
Lăng Lạc Xuyên lập tức nóng lòng ngắt lời cô, “Chuyện
tối qua là do anh không đúng. Chẳng phải anh đã xin lỗi em rồi ư? Em đừng vì
chuyện này mà sợ anh, từ chối anh”.
Vị Hi lắc đầu, viết tiếp: “Em đau lòng không phải vì sợ hãi,
mà vì việc anh đồng ý với em, anh không làm được. Thực ra em đã biết từ lâu, em
có tình cảm với anh. Loại cảm giác này rất dễ chịu, rất nguy hiểm, rất đặc
biệt, cũng rất mãnh liệt. Nếu là nửa năm trước, em sẽ không chút do dự mà nói
với anh, em thích anh. Nhưng, bây giờ…”
Vị Hi dừng một chút, Lăng Lạc Xuyên cảm thấy trái tim
mình sắp nhảy ra rồi, sốt ruột hỏi: “Bây giờ thế nào?”.
“Bây giờ, sau khi trải qua nhiều chuyện đến vậy, có
một người, từ đầu đến cuối em không thể nào đối diện với anh ta một cách bình
thường. Anh chắc biết người em nói là ai. Quan hệ của bọn anh gần gũi đến vậy,
rất nhiều chuyện em không muốn nói ra. Vì em không muốn anh cảm thấy em đang
lợi dụng anh báo thù anh ta. Em càng không muốn do vài câu nói xấu anh ta bên
tai anh mà khiến anh nghi ngờ em có dụng ý khác. Anh là người không chịu nổi
chút dối lừa và làm nhục. Cho dù là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không tha
thứ cho sự lừa dối và lợi dụng của cô ấy. Đối với người như anh, em không muốn
nói nhiều. Nhưng em không biết anh có thể hiểu hay không, em thực sự không thể
một mình chờ anh về nhà khi anh và anh ta nâng cốc vui vẻ. Em càng không muốn
gặp lại anh ta trong bất kì tình huống nào. Hơn nữa, cho dù em có thể sống hòa
bình với anh ta, Nhưng nếu có một ngày, anh ta khiến anh nghi ngờ em, làm em
tổn thương, em nên làm thế nào? Vì vậy, em rất sợ hãi. Càng cảm thấy mình có lẽ
sẽ thích anh, em càng sợ. Cảm giác này, anh có hiểu không?”
Đọc tới đây, trong lòng Lăng Lạc Xuyên vừa đau vừa áy
náy, ôm chặt cô, khẽ nói: “Xin lỗi, là anh sơ suất, không hiểu tâm trạng của em
sớm hơn một chút. Rất nhiều chuyện, anh nên nghĩ đến từ lâu, do anh quá sơ ý.
Em yên tâm, anh sẽ giải quyết thật tốt tất cả mọi chuyện’.
Vị Hi cảm thấy lời của anh còn có ý nghĩa sâu xa khác,
cô viết lên giấy: “Anh giải quyết thế nào?”.
Lăng Lạc Xuyên hôn lên trán cô, cười nói: “Em không cần
quan tâm, chỉ cần học cho tốt, vẽ cho đẹp. Những việc khác giao cho anh, em
không cần lo lắng điều gì cả”.
Tại biệt thự của mình, Nguyễn Thiệu Nam cầm giấy hủy
hợp đồng trên bàn lên xem kĩ càng, cười nói: “Không phải cậu đùa với tôi đấy
chứ? Nếu hủy hợp đồng với tôi, Hoàng Triều
của cậu phải đền không ít tiền, cậu suy nghĩ kĩ chưa?”.
Lăng Lạc Xuyên nhún nhún vai, “Không sao cả, thứ nhất,
tôi đền được. Thứ hai, tôi chưa bao giờ coi việc kiếm tiền là niềm vui lớn nhất
trong cuộc đời”.
Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu khẽ cười, vứt đống giấy tờ
lên bàn, “Tôi biết, cậu làm việc trước nay phóng khoáng. Nhưng việc lần này chỉ
sợ bản thân cậu không tự quyết định được, mấy thằng cha trong ban quản trị có
đồng ý không?”
“Mấy bề tôi già đó đều từng theo ông ngoại tôi, những
năm qua tôi để họ kiếm không ít tiền. Hơn nữa, tôi đều nắm thóp từng người
trong tay, họ có đồng ý không?”
“Ha ha, coi như tôi phục cậu rồi. Vậy thì hoàn toàn
không có nước vãn hồi à?”.
Lăng Lạc Xuyên cầm con dao trên bàn lên, rút ra nhìn
lưỡi dao sắc lạnh dưới ánh đèn, cười cười, “Nếu anh không đi tìm cô ấy, có lẽ
vẫn còn. Nhưng bây giờ, tôi đành phân rõ ranh giới với anh.”
Nguyễn Thiệu Nam không hề ngạc nhiên, tự rót cho mình
li rượu, “Cô ấy kể với cậu à? Tôi vốn tưởng cậu tuy bừa bãi trong chuyện phong
nguyệt, nhưng tuyệt không phải người đàn ông bị nữ sắc làm cho hồ đồ. Xem ra
tôi lại đánh giá cao cậu rồi”.
“Cô ấy không hề nói gì. Nha đầu ngốc đó chính vì quá
thận trọng, quá cẩn thận, nên bị người ta ức hiếp cũng không dám nói cho tôi biết.
Nhưng chỉ cần lưu tâm một chút vẫn có thể cảm nhận được. Từ sau chuyện nửa năm
trước, chỉ cần liên quan đến chuyện của anh, cô ấy liền trở nên bất thường.
Điểm này, anh không phải không biết chứ?”.
Nguyễn Thiệu Nam vô cùng ngạc nhiên nói: “Thật ư? Hóa
ra tôi tạo ra phiền nhiễu lớn đến vậy với cô ta. Xin lỗi, tôi thực sự không
biết.’.
Lăng Lạc Xuyên Nhìn biểu hiện giả vờ kinh ngạc của
anh, cười lạnh, “Đêm hôm trước, nửa đêm cô ấy đội mưa đến tìm tôi. Tôi liền
đoán được anh đã tới tìm cô ấy. Tôi không biết anh nói gi với cô ấy nhưng dường
như những lời đó khiến cô ấy cuối cùng cũng đối diện với tình cảm dành cho tôi.
Từ góc độ này mà nói, tôi nên cảm ơn anh. Có điều anh nên nhớ, đừng có lần
sau!”.
Lăng Lạc Xuyên đứng lên, thuận tay cầm con dao trên
bàn, huơ huơ trước mặt Nguyễn Thiệu Nam, “Tôi cầm cái này đi, anh không phải
người yêu dao, tin rằng anh sẽ không để ý. Còn nữa, nếu không có chuyện gì đặc
biệt, tôi thấy chúng ta ít gặp nhau thôi. Anh biết mà, Vị Hi không thích nhìn
thấy gương mặt anh”.
Nhìn dáng lưng của Lăng Lạc Xuyên, Nguyễn Thiệu Nam
lắc đầu cười lạnh, “Người phụ nữ ấy, cậu thực sự cho rằng mình hoàn toàn hiểu
cô ta ư?”
Lăng Lạc Xuyên dừng bước, quay người hỏi: “Ý
gì?”.
“Mấy hôm trước, tôi sửa lại ngôi nhà cũ của nhà họ
Lục, quản gia cũ của họ đã kể cho tôi một câu chuyện vô cùng thú vị. Hóa ra năm
đó, tiểu thư thứ hai nhà họ không phải tự rời nhà ra đi mà là bị Lục Tử Tục
đuổi đi”.
“Anh nói gì?”.
“Phản ứng khi đó của tôi giống cậu bây giờ. Nhưng
nguyên nhân cô ta bị đuổi khỏi nhà càng khiến người ta kinh ngạc. Cậu chắc vẫn
còn nhớ Lục gia còn có một người con gái nằm liệt giường, tên Lục Ấu Hi. Hóa
ra, năm đó đứa em gái nhỏ của cô ta bị cô ta đẩy từ trên lầu xuống. Khi ấy ngã
gãy xương cổ, bởi vì cấp cứu kịp thời nên bảo toàn được tính mạng, Nhưng từ đó
trở thành người tàn phế liệt nửa người phía trên, cả đời đều phải nằm trên
giường”.
Lăng Lạc Xuyên nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn anh chăm
chú, Nguyễn Thiệu Nam cười nói: “Nếu cậu không tin tôi có thể tự mình đi điều
tra, cậu sẽ biết những điều tôi nói đều là thật. Nghĩ kĩ một chút cũng thật
đáng sợ, khi đó cô ta chẳng qua mười ba, mười bốn tuổi đã có thể ra tay độc ác
như vậy với em ruột của mình. Còn bây giờ, cô ta không mở miệng cậu liền xông
pha khói lửa vì cô ta. Cái gì cô ta cũng đều không nói nhưng lại đạt được hiệu
quả còn hơn cả “nói”. Người phụ nữ như vậy, cậu dám để cô ta ngủ trên giường
mình ư?”
“Lòng báo thù của phụ nữ cung Bọ Cạp rất
mạnh mẽ, đáng sợ nhất là họ có thù tất báo, kiểu báo thù luôn bình tĩnh, tự kiềm
chế hơn bình thường, thậm chí không quan tâm ngọc nát đá tan.”
“Lạc Xuyên, nếu tôi là cậu thì trước tiên sẽ làm rõ
ràng rốt cuộc cô ta nhằm vào con người của tôi hay nhằm vào thứ gì khác. Tôi
nghĩ chắc cậu nhớ ban đầu là ai lừa cô ta trở về bên tôi. Đừng quên tất cả mọi
thứ xảy ra hồi đó, tôi là thủ phạm, cậu chính là tòng phạm. Cô ấy hận tôi
nhường nào thì hận cậu nhường đó.”
Nguyễn Thiệu Nam đứng lên, đặt giấy hủy họp đồng vào
tủ rượu, “Bản hủy họp đồng này, trước hết tôi nhận, chờ cậu làm rõ ràng rồi
chúng ta lại kí cũng không muộn’.
Lăng Lạc Xuyên nhìn
người bạn thân ngày trứớc, vẻ mặt vô cảm nói: “Nếu tôi là anh, nghe thấy những
lời vừa nãy đủ để xử cô ấy tội chết. Đáng tiếc tôi không phải anh, tôi tin cô
ấy. Nói không quá, cho dù cô ấy thực sự lợi dụng tôi, vậy thì sao chứ? Chỉ cần
cô ấy bằng lòng ở bên cạnh tôi, chỉ cần có thể khiến cô ấy vui vẻ, tôi có thể
gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật…”.
Nói tới đây, anh cười cười, “Bao gồm cả anh! Vì vậy,
sau này đừng nói một câu gièm pha cô ấy trước mặt tôi nữa. Nếu không, đừng
trách tôi không nể tình cảm anh em bao năm. Anh biết đấy, tôi có thủ đoạn cũng
có năng lực.”
Lăng Lạc Xuyên xoay người đi ra cửa, khi sắp rời khỏi,
đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, suýt tôi quên không nói cho
anh biết. Kế hoạch lấp biển của chính phủ ấy, Dịch Thiên các anh cũng tham gia
đấu thầu có phải không? Thực xin lỗi, kế hoạch đó đã quyết định nội bộ do Hoàng
Triều chúng tôi làm. Nể tình cảm bạn bè bao năm, tôi thành thật khuyên anh, sau
này phàm là đấu thầu có Hoàng Triều tham gia, Dịch Thiên vẫn nên tránh đi thì
tốt hơn. Ở phương diện này, anh không thắng nổi tôi đâu”.
Lăng Lạc Xuyên đi rồi, Cốc Vịnh Lăng từ trên lầu
xuống, thấy Nguyễn Thiệu Nam ngồi uống rượu một mình trong phòng khách, bước
tới ngồi cạnh anh hỏi: “Sao cậu ta đi nhanh thế? Bọn anh cãi nhau à?”.
Nguyễn Thiệu Nam quay mặt sang, vuốt mái tóc dài mềm
mại của người phụ nữ, cười nói: “Trẻ con không nghe lời, thì nên dạy dỗ một
chút”.
Cốc Vịnh Lăng cười một cách tao nhã, dựa vào lòng
người đàn ông dịu dàng nói: “Vậy còn anh? Nếu có một ngày em đắc tội anh, anh
cũng muốn dạy dỗ em ư?”.
Nguyễn Thiệu Nam nâng cằm cô lên, cười nói: “Sao giống
nhau được? Em là vợ tương lai của anh, ai có thể so với em?”.
Người con gái cảm thấy mãn nguyện dựa vào anh, khẽ
than: “Thiệu Nam, anh đối với em thật tốt”.
Khóe miệng Nguyễn Thiệu Nam nở nụ cười mê hồn, người ở
đây nhưng trái tim đã bay ra khỏi biệt thự, qua đường, qua đèn Neon, mang theo
khát vọng mãnh liệt và mục tiêu tuyệt vọng đến căn phòng đầy mùi ẩm mốc khu dân
nghèo đó.
Bên tai vang lên tiếng mưa đêm và cả tiếng thở gấp gáp
mà ngọt ngào của cô. Ánh mắt nhìn anh chăm chú trong bóng tối, nỗi tuyệt vọng
và đau khổ trong làn nước mắt, tiếng rên rỉ và cự tuyệt không lời.
Nguyễn Thiệu Nam bế bồng vợ chưa cưới của mình về
phòng ngủ. Cả căn phòng kéo kín rèm, tối tới nỗi giơ tay không thấy năm ngón,
nhưng anh không bật đèn.
Nửa đêm, Nguyễn Thiệu Nam bật đèn tường, người phụ nữ
bên cạnh ngủ rất say. Anh muốn châm thuốc, đưa lên miệng nhưng đột nhiên nhớ
ra, cô có bệnh hen, không thể thở trong phòng ngủ kín mít.
Anh đặt điếu thuốc xuống, quay mặt sang nhìn, thấy
gương mặt dịu dàng xinh đẹp dưới ánh đèn của Cốc Vịnh Lăng, bất giác ngơ ngẩn.
Lại đưa thuốc lên khóe miệng, sau khi châm thuốc, hít sâu vài hơi… nhưng vẫn
không thỏa mãn, như thế nào cũng không thể thỏa mãn, trong lòng giống như cái
hang tối vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Anh mặc áo ngủ vào thư phòng, bật máy tính, kích vào
một tập tin có mật mã, bên trong chỉ có một file.
Đó là một slide ảnh có nhạc, chụp tại Vân Nam, đây là
thứ duy nhất cô để lại.
Anh lại nhớ đến biệt thự bị bán, họ đã ở đó rất lâu
nhưng cô lại ra đi với hai bàn tay trắng, ngoài tình yêu đối với anh, cô không
hề mang theo thứ gì.
Nguyễn Thiệu Nam dựa vào thành ghế, một mình trầm lặng
ngắm nhìn, đột nhiên nhớ đến lời Lăng Lạc Xuyên.
“Tôi không phải anh, tôi tin cô ấy. Nói
không quá, cho dù cô ấy thực sự lợi dụng tôi, vậy thì sao chứ? Chỉ cần cô ấy
bằng lòng ở bên cạnh tôi, chỉ cần có thể khiến cô ấy vui vẻ, tôi có thể gặp
thần giết thần, gặp Phật giết Phật… bao gồm cả anh.”
Nguyễn Thiệu Nam nhìn căn phòng trống rỗng, khẽ nói:
“Ở thế giới này, người hiểu cô ấy nhất, tin tưởng cô ấy nhất… là tôi, không
phải cậu. Vì vậy, cậu không được”.