Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 45: Triều ảnh


Đọc truyện Tuyệt Sắc Khuynh Thành – Chương 45: Triều ảnh

Triều Ảnh, loài hoa thược dược đẹp nhất,
tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng và hi vọng.

Lăng Lạc Xuyên tỉnh giấc bởi đồng hồ báo thức, mở mắt
đã tám giờ sáng. Tối qua bàn xong chuyện làm ăn, anh uống hai li rượu với người
Đài Bắc đó. Lúc này trong đầu dường như nhét một cục chì, đau kinh khủng.

Ngoài cửa sổ, mua từ nửa đêm đến giờ vẫn chưa ngùng.
Anh day day thái dương, ngồi lên, lật chăn ra…

“Vị Hi?”.

Nhìn thấy người nằm cuộn trong chăn của anh như con
tôm nhỏ, Lăng Lạc Xuyên thực sự giật mình, “Đến khi nào vậy?”.

Anh nâng mặt cô lên, ngắm một chút, cô ngủ rất say,
tóc và quần áo vẫn còn ướt, rõ ràng là đã dầm mưa. Lại thấy má cô ừng đỏ, sờ
trán cô, hai sốt. Lại nâng cánh tay cô lên phát hiện chỗ khuỷu tay có vết trầy
da, không nhịn được thở dài.

Lăng Lạc Xuyên quen ngủ trần, hôm nay khỏa thân nằm
trong nhà mình, mà nha đầu này lại nhân lúc anh ngủ say trèo lên giường anh,
đây rốt cuộc là ai sàm sỡ ai nhỉ?

Anh tìm thấy chiếc quần ngủ màu đen mặc bừa vào, xuống
giường tìm tủ thuốc, lấy cao dán trị vết thương ngoài da và thuốc giảm sốt
trong đó. Khi cho cô uống, phát hiện quần áo cô vẫn ướt, mặc lâu như vậy dễ
sinh bệnh.

Thế là anh nói với người trong lòng mình: “Không phải
anh lợi dụng em, ai bảo em ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, lại ướt như chuột lột,
thiệt thòi chút nhé.”

Anh giúp cô cởi quần áo, đầu tiên là váy, tiếp theo là
nội y…

Lăng Lạc Xuyên cảm thấy tay mình có chút không theo sự
sai khiến, đôi mắt cũng càng lúc càng không nghe lời. Trước đây, chỉ từng nghe
nói “da như nước mùa thu, xương như ngọc’, lúc này thực sự đã cảm nhận được.
Nha đầu này giống như làm từ tuyết, trắng nõn không thể tưởng tượng nổi.

Quần áo ướt bị lột ra, Vị Hi rùng mình, rúc vào nơi ấm
áp theo bản năng. Đợi anh xong việc, cô đã như con mèo nhỏ trần truồng, cả
người co trong lòng anh.

Lăng Lạc Xuyên luôn miệng kêu khổ, đây đúng là một cái
bẫy ngọt ngào. Dứt khoát hạ quyết tâm, lật người một cái liền đè lên người cô.
Thầm nói: Kệ đi, thoải mái trước đã rồi nói sau. Cùng lắm thì sau đó xin lỗi,
mặc cho mắng cho đánh là được.

“Em thế chấp tính mệnh bàn thân mình, cược
lấy lương tâm anh”.

Lăng Lạc Xuyên lắc đầu khẽ cười, anh tự nhận mình

chẳng phải thiện nam tín nữ gì, những việc thiếu đạo đức trên thương trường như
thêm dầu vào lửa, thất tín bội nghĩa, giậu đổ bìm leo, bắt nạt đàn ông, ức hiếp
phụ nữ làm cũng không ít.

Nhưng lúc này, anh ôm người trong lòng nhìn kĩ, cô ngủ
ngoan ngoãn, say giấc nồng, an tâm đến vậy. Cô mang theo vết thương bất chấp
mưa gió tìm đến mình, nói không chừng là đang gặp khó khăn.

Lại thấy vết sẹo trên cổ cô, nhớ tới ban đầu khi cô bị
Lục Nhâm Hi giày vò đến chết đi sống lại, bản thân anh đang cười nói với Nguyễn
Thiệu Nam, vui vẻ uống rượu mừng thành công của bọn họ.

Nghĩ tới đây, anh không dám làm gì nữa.

Sờ vào vết sẹo dữ dằn ấy, anh có chút hoài nghi tự
nhủ: “Ban đầu sao anh ta có thể nhẫn tâm quăng em cho tên súc sinh ấy?”.

Cúi đầu khẽ thơm lên trán cô, anh đau lòng nói: “Khi
đó sao anh có thể nhẫn tâm không cứu em?”.

Anh đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy chiếc khăn khô, muốn
lau tóc và người cho cô. Lúc này bình tĩnh mới phát hiện, chân cô có rất nhiều
vết trầy da và thâm tím, đến đùi cũng có, móng tay ngón cái gãy một nửa, lộ ra
lớp thịt non hồng.

Anh không nén được có chút khó hiểu, lẽ nào cô rơi từ
trên lầu xuống? Sao có thể bị thương đến như vậy? Nếu không cẩn thận ngã cầu
thang, vậy sao trán không bị thương?

Đúng lúc này di động reo, anh sợ đánh thức cô, lập tức
nhận cuộc gọi.

Thư kí của anh nói: “Anh Lãng, hội nghị còn nửa tiếng
nữa bắt đầu rồi…”

Lăng Lạc Xuyên sững lại một lát, lúc này mới nhớ ra
hôm nay còn có một đống việc phải xử lí. Anh quay đầu nhìn người trên giường,
nói: “Hôm nay tôi phải nghỉ ngơi một ngày, thông báo họ thay đổi thời
gian.”

“Thay đổi thời gian?”. Thư kí kinh ngạc lặp lại lần
nữa, lập tức nhanh trí nói: “Vâng, em sẽ thông báo cho họ”

Lăng Lạc Xuyên cúp máy, trở về giường đắp chăn cho Vị
Hi. Day day Thái Dương, đầu vẫn đau kinh khủng. Anh tìm một viên thuốc giảm đau
trong tủ thuốc rồi uống, nằm lên giường, định ngủ thêm một giấc.

Lăng Lạc Xuyên thích chăn đệm bằng lụa thật, chất vải
mềm mại, dễ chịu nhưng cảm giác tiếp xúc hơi lạnh. Vị Hi vốn sốt nhẹ sợ lạnh,
bây giờ đắp cái này càng cảm thấy lạnh thấu xương. Thế là theo bản năng sát
lại… sát lại nơi ấm áp duy nhất trong chăn – lồng ngực người đàn ông.

Thấy vậy, Lăng Lạc Xuyên dở khóc dở cười, cúi đầu túm
lấy cánh tay nhỏ lạnh giá của cô, than thở: “Em thực sự biết thử thách anh. Lại

nâng cằm cô lên, cười xấu xa, “Không làm gì khác, thơm một cái có được không?
Dù sao lúc này em tựa như búp bê, ăn em rồi em cũng chẳng biết’.

Nhưng cuối cùng vẫn chẳng làm gì, mà chỉ nghiêng người
ôm cô, ngáp một cái rồi lăn ra ngủ.

Hai người trong căn phòng kín rèm, ngủ đến khi gần
hoàng hôn, Vị Hi đột nhiên mơ thấy ác mộng. Cả người cô
bị bóng đè bởi giấc mơ đáng sợ ấy, như bị quỷ đè trên giường, muốn gọi mà không
gọi được, muốn khóc mà khóc không nổi, muốn tỉnh dậy nhưng thế nào cũng không
thể mở mắt, hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm.

Không biết làm sao đột nhiên cô ngồi dậy, đôi mắt sợ
hãi nhìn phía trước, thở hổn hển gấp gáp, người đã tỉnh nhưng hồn vẫn trong mơ.

Cô lăn qua lăn lại như vậy, Lăng Lạc Xuyên ngủ bên
cạnh cũng tỉnh dậy theo, để trần nửa người, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu
giường, nói: “Chết tiệt, sao ngủ tới giờ?”.

Lại nhìn người bên cạnh bị anh lột đến trần như nhộng,
túm chăn đôi mắt ướt mơ màng nhìn anh, không nhịn được liền muốn bắt nạt cô.

Thế là nâng ngón ngọc thon dài của người ta lên, hôn
một cái, vô cùng nho nhã nói: “Cục cưng, em nói chúng ta ăn cơm trước hay tắm
trước đây? Anh thấy, hay là tắm trước đi, tối qua đổ bao nhiêu mồ hôi như vậy.”

Vị Hi rút tay lại như thể bị điện giật, túm chăn lùi
thẳng vào góc giường, tự mình co tròn, run lẩy bẩy.

Lăng Lạc Xuyên không ngờ cô có thể sợ đến mức như vậy,
giơ hai tay lên cười nói: “Anh đùa đấy, từ tối qua đến giờ, anh không làm gì
cả, em chắc có cảm giác chứ, đúng không?”

Nhưng người co vào góc giường hình như không nghe thấy
lời anh nói, vẫn co lại như con nhím nhỏ đáng thương.

Lăng Lạc Xuyên cảm thấy có chút gì không ổn, cương
quyết kéo cả người lẫn chăn qua, túm vai cô, hỏi một cách căng thẳng: “Tiểu tổ
tông à, đừng dọa anh, không phải em lại quên rồi chứ? Vậy còn tối hôm qua?
Những lời em viết cho anh? Em sẽ không quên sạch chứ?”.

Người đàn ông cảm thấy mình sắp điên mất, nếu cô thực
sự không nhớ, uổng công anh vui mừng một trận không nói làm gì, còn những nỗ
lực trước kia, toàn bộ đều về không, bắt đầu lại từ đầu.

Vị Hi bị anh xách cả người lên, rụt rè như con thỏ nhỏ
liếc anh một cái, nhìn xung quanh dường như đang tìm thứ gì.

Lăng Lạc Xuyên lập tức hiểu ra, đưa giấy và bút cho cô.
Vị Hi viết trên giấy: “Tối qua những lời viết

cho anh, em đều nhớ. Em biết anh không làm gì, tự em chạy đến, xin lỗi, gây
phiền phức cho anh rồi”.

Lăng Lạc Xuyên lúc này mới yên tâm, “Nói cái gì mà xin
lỗi, anh chỉ mong ngày nào em cũng đến. Nhưng còn em, sao muộn như vậy vẫn đội
mưa chạy đến? Vết thương trên người là do làm sao, em còn nhớ không?”

Vị Hi run rẩy như sợ lạnh, ôm đầu gối nhìn thẳng xuống
chân mình, thừ người ra, tâm trạng hốt hoảng.

“Vị Hi?”. Lăng Lạc Xuyên lo lắng nhìn cô, phản ứng hôm
nay của cô rất khác thường, không giống bị mất kí ức mà như sợ hãi cực độ, cả
người ngơ ngần, mất sạch năng lực thường ngày.

“Em không nhớ nữa…” Vị Hi ra dấu tay như vậy, rồi
ngồi im.

Lăng Lạc Xuyên nhìn
cô, cô đang nói dối, anh chỉ cần nhìn liền có thể nhận ra. Nhưng anh không cách
nào vạch trần cô, cô có tâm sự nhưng không kể với anh, điều này cho thấy rõ
ràng cô không hoàn toàn tin tưởng anh, nhận thức này khiến anh ít nhiều có chút
đau lòng.

Nhìn biểu hiện xa cách của Vị Hi, Lăng Lạc Xuyên suy
nghĩ đủ kiểu vẫn không hiểu, hôm qua rõ ràng cảm thấy cô đã rất gần, sao mới
qua một đêm lại xa rồi chứ?

Vị Hi Nhìn quần áo bị anh vứt dưới đất, liền viết trên
giấy: “Anh cởi cho em à?”.

Anh nhướn mày nhìn cô, “Nhà này còn có người thứ hai
ư?”

Vị Hi cúi đầu, giống như đứa trẻ con bị người ta bắt
nạt, lại không có nơi mách, ôm đầu gối không cãi một lời.

Thấy biểu hiện cam chịu này của cô, người đàn ông cũng
chẳng có tâm trạng đùa nữa. Đứng lên rời giường, kéo rèm cửa ra.

Phòng ngủ của anh thiết kế gần với thiên nhiên, không
khí, nước, ngoài cửa sổ là hồ nhân tạo tựa như chiếc gương phẳng, khi mặt trời
lặn về phía tây, nước hồ trong vắt lại phản chiếu ráng chiều, tựa như biền cả
lấp lánh.

Đột nhiên cảm giác hoàng hôn hôm nay đẹp vô cùng, ánh
chiều như tơ, núi xa như than, màu đỏ khắp đất trời đâu đâu cũng có, khiến lòng
người mênh mang.

Anh mở cửa sổ, đứng nhìn mặt hồ nơi xa. Vị Hi ngẩng
đầu nhìn bóng anh in trong ánh tà dương, thấy đóa hoa xăm từ vai trái kéo thẳng
đến giữa lưng anh, nhất thời quên cả sợ hãi và hoảng hốt.

Dù thế nào cô cũng không thể ngờ một công tử như Lăng
Lạc Xuyên lại có thể xăm mình. Trước đây anh mặc áo không nhìn thấy, lúc này
trong ánh chiều tà, bông hoa đỏ trên vai càng trở nên đẹp đẽ, cành cây đen
giống như chiếc vòi yêu tinh, quấn chặt lấy mắt cô, trái tim cô.

Hình vẽ lạ lùng này kết họp một cách hoàn hảo với cơ
thể khỏe mạnh đầy nam tính và khí chất cao quý sẵn có của anh, giống như dấu ấn
nguyên thủy chỉ thuộc về một mình anh.

Cô không biết nên miêu tả cảnh tượng trước mắt thế

nào, tất cả từ ngữ dường như đều quá kém cỏi và không đủ để hình dung, tán
thưởng hơn nữa cũng chỉ là gán ghép khiên cưỡng.

Lăng Lạc Xuyên quay đầu lại trong ánh sáng ngược
chiều, thấy cô vẫn quấn chăn ngồi ngơ ngẩn, nghĩ đến việc cô vẫn trần truồng
dưới chăn, không nhịn được bèn hỏi: “Em lạnh không?”.

Vị Hi lắc đầu, rồi hắt hơi một cái. Lăng Lạc Xuyên
đóng cửa sổ, bước tới phòng để quần áo tìm chiếc áo len mỏng màu xám tro, trở
lại phòng ngủ đưa cho cô, anh nói: “Mặc cái này trước đã, quần áo em ướt cả
rồi, phải giặt mới mặc được”.

Vị Hi nhận lấy quần áo, không dằn nổi sự tò mò, viết
trên giấy: “Sao anh có hình xăm?”.

Lăng Lạc Xuyên lúc này mới nhớ ra, chỉ chỉ vai mình,
“Em nói cái này á? Xăm hồi trong trường quân sự”.

Vị Hi hai ngạc nhiên, viết: “Trường quân sự cho
phép?”.

Lăng Lạc Xuyên cười: “Chính vì không cho phép nên anh
mới xăm, rồi thuận lợi bị đuổi ra. Sau khi ông cụ nhà anh biết, đánh anh gãy
một chiếc xương sườn, chính ở chỗ này…”

Anh kéo tay cô kề lên cơ bụng rõ góc cạnh của mình,
cảm giác chạm vào cứng rắn mạnh mẽ, giống như bàn thép quấn vải bông.

Vị Hi đỏ mặt, vội vàng rút tay về, viết lên giấy: “Để
chọc tức ông ấy nên anh mới cố ý làm ư?”.

Người đàn ông cười, bẹo cằm cô, “Chỉ cần có thể chọc
giận đến mức ông ta phải nhảy lên, bảo anh chết anh cũng mãn nguyện. Được rồi,
không nói chuyện này nữa. Em đói không, chúng ta gọi đồ ăn?”.

Tâm tư Vị Hi vẫn đặt ở vết xăm của anh, nhìn hình vẽ
đẹp đẽ mà rực rỡ đó, đôi môi khẽ rung, âm thầm nói hai từ không lời.

Lăng Lạc Xuyên thấy khóe miệng cô động đậy, tò mò hỏi:
“Em nói gì?”.

“Triều Ảnh, tên của loại hoa này, là loại đẹp nhất
trong loài hoa thược dược”. Vị Hi viết trên giấy.

Lăng Lạc Xuyên cúi đầu liếc qua, “Anh không biết nó có
nguồn gốc như vậy, ban đầu chọn bừa một hình vẽ, rồi kêu thợ xăm. Em thích à?”.

Vị Hi gật đầu, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Rất
đẹp”. Nghĩ một chút lại viết: “Có thể để em vẽ anh không? Em muốn bức
tranh này trở thành tác phẩm tốt nghiệp, sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh
đâu, có được không?”

Lăng Lạc Xuyên lập tức nổi hứng, cười ha ha hỏi cô:
“Khỏa thân hả? Chỉ cần là em, anh hiến dâng vô điều kiện”.

“Không cần khỏa thân, chỉ nửa trên là được rồi’.

Lăng Lạc Xuyên cười xấu xa, “Em khẳng định chứ? Thực
ra phần dưới của anh còn đẹp hơn cả phía trên’.

Vị Hi lắc đầu viết: “Em chỉ vẽ hoa, không có hứng với
giun đất”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.