Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 27: Cái giá phải trả cho việc chạm vào vẩy rồng


Đọc truyện Tuyệt Sắc Khuynh Thành – Chương 27: Cái giá phải trả cho việc chạm vào vẩy rồng

Cô nhìn thẳng lên trần nhà cao trong
phòng khách, nhìn đường nét độc đáo dần trở nên méo mó, trong lòng thấy ngạc
nhiên, đây có phải là chín tầng địa ngục trong truyền thuyết?

Đêm giao thừa, đồng hồ điểm mười hai giờ liền có người
bắt đầu bắn pháo hoa. Pháo hoa rực rỡ giống như hoa tươi nở rộ, từng đóa từng
đóa nở ra trên bầu trời nhung tơ màu xanh.

Một mình Vị Hi ngồi trên ghế sofa xem ti vi trong
phòng khách, thím Vương bước tới hỏi cô: “Cô Lục, có cần tôi làm cho cô ít đồ
ăn đêm không?”.

Cô lắc đầu, “Không ạ, muộn rồi thím nghỉ ngơi đi”.

Thím Vương thở dải, “Cậu Nguyễn cũng thật là, đón năm
mới lại để cô một mình nơi này quạnh
quẽ”.

Vị Hi bất đắc dĩ cười gượng, “Có thể anh ấy
bận việc, không sao, mình cháu ngồi đây cũng rất ổn”. Rồi cô nói tiếp,
“Thím Vương, món ăn chính thống của Dương Châu thím làm ngon lắm, giống y
như mẹ cháu làm vậy”. Thím Vương luôn rất thương yêu Vị Hi, thấy cô hiểu chuyện
như vậy, trong lòng càng thêm thương xót, nghĩa khí nói: “Thích ăn thì ngày mai
thím Vương đặc biệt làm cho cô. Anh Nguyễn trở về, tôi liền mặc cậu ta đói”.

Vị Hi bị người phụ nữ đứng tuổi tốt bụng này chọc
cười, trong lòng chua xót liền nhào vào vòng tay bà, “Thím Vương, thím đối với
cháu thật tốt, giống như mẹ cháu vậy”.

Thím Vương không nén được than thở, “Đứa trẻ đáng
thương, chỉ có một mình cô đơn lẻ loi, không cha mẹ cũng không anh chị em ruột,
chăm sóc. Bình thường cậu Nguyễn đối xử với chúng ta rất tốt, thím tưởng cậu ta
là người thận trọng, không giống mấy vị công tử giàu có lông bông xốc nổi.
Không ngờ… Ôi, một cô gái đẹp như tiên nữ, đối xử với cô lúc lạnh lùng lúc
nồng nhiệt như vậy, sao cậu ta có thể nhẫn tâm chứ?”.

Sau mười hai giờ, chương trình ti vi càng trở nên vô
vị, dẫu sao thím Vương cũng lớn tuổi, ngồi với cô một lúc liền đi ngủ. Vị Hi
ngồi tiếp một lúc nữa rồi tắt ti vi.


Căn phòng rộng lớn trong phút chốc trở nên yên tĩnh,
Vị Hi không ngủ nổi, vẫn mặc quần áo ngồi trên ghế sofa, nhìn bầu trời tối ôm,
không hề có một ngôi sao qua cửa sổ lớn.

Cho tới giây phút này, trái tim mới trở nên thê lương,
giống như bị người ta treo ở nơi nào đó, trống rỗng, không có điểm tựa. Trước
mắt không ngừng hiện ra ánh mắt khi sắp đi của anh, vẻ mặt lạnh băng, gân xanh
nổi rõ trên trán… Tất cả mọi thứ dường như đều đang cảnh cáo cô, anh giận
biết nhường nào.

Có phải cô đã sai rồi không? Tự cho rằng anh là người
đàn ông bạc tình, tính cách lạnh nhạt, nhưng đối xử với cô lại không như vậy,
cô thực sự đã cậy được cưng chiều mà sinh ra kiêu ngạo ư? Tưởng rằng người khác
không thể nói, cô có thể? Người khác không làm được, cô có thể làm?

“Rồng có vảy, chạm vào tất giận dữ”, Vị Hi nhớ
láng máng một câu chuyện trong Hàn Phi Tử. Đại khái ý nói: Phía dưới cổ rồng có
một chiếc vảy dài một thước, con người nếu chạm vào vảy rồng, nhất định sẽ bị
nó gây thương tích. Vua cũng có vảy, vì thế người du thuyết khuyên can hay tiến
cử tuyệt đối không thể chạm vào vảy của vua. Nếu không, không những không thành
công mà tính mệnh của chính mình cũng khó giữ.

Vị Hi thở dài một cái, rất rõ ràng cô không phải một
nhà du thuyết giỏi. Chẳng qua một câu nói liền nhổ “vảy” của vua rồng.

Nghĩ tới những điều đó, cô dần dần thấy mệt mỏi. Cô
cuộn tròn trên ghế sofa ngủ mơ màng. Nửa đêm đột nhiên cảm thấy có người kéo
cánh tay, lôi cô lên.

Cô mở đôi mắt hãy còn nhập nhèm, nhưng lại đối diện
với một đôi mắt hổ nóng bỏng. Vị Hi ngủ lơ mơ, dụi mắt lầm bầm nói: “Anh về rồi
à, đồ ăn trong nồi chắc đã nguội, em đi hâm nóng cho anh nhé?”.

Nguyễn Thiệu Nam không nói gì, vừa thở hổn hển vừa sốt
ruột kéo cà vạt, dường như đã uống không ít. Lúc này đã gần sáng, qua giao
thừa, tiếng ồn ào của pháo hoa thưa dần, trong biệt thự tĩnh mịch tối đen.

Trái tim Vị Hi co lại, dựa vào góc ghế sofa nín thở,
quan sát kĩ càng, giống như con cá nuôi trong bể, sợ vừa cử động liền kinh động

đến con người, chờ đợi vận mệnh bị mổ bụng moi ruột.

Lần trước chính vì anh uống say, còn lần này? Anh lại
tức giận, lại uống rượu, anh sẽ đối xử thế nào với cô? Bây giờ chạy trốn có kịp
không?

Tích tắc! Tích tắc! Tiếng đồng hồ trên tay anh đặc
biệt trở nên đáng sợ trong đêm vắng lặng.

“Tối quá nhỉ?”. Cô căng thẳng đến mức cổ họng khô rát,
liếm liếm môi, cô nói: “Em đi bật đèn.”

Loảng xoảng! Cốc trà trên bàn lăng xuống thảm, nước
trà xanh đổ ra nền, chốc lát mùi thơm của trà lan tỏa ra xung quanh.

Khi người đàn ông đè cô xuống bằng sức mạnh của con hổ
đói vồ mồi, Vị Hi cảm thấy răng va cầm cập, lục phủ ngũ tạng xô vào nhau. Trong
nguy nan, cô nhớ ra thím Vương. Đáng tiếc, căn phòng dành cho người giúp việc
của người phụ nữ đứng tuổi này cách quá xa, ngắn tay chẳng với tới trời.

Lúc này, cô có hét vỡ họng cũng không ai nghe thấy.

Trong lòng Vị Hi cảm thấy thê lương, buổi sáng anh vừa
nói gì? Cho dù cô không biết tự lượng sức mình, thực sự chọc giận anh, anh cũng
không nên đối xử với cô như vậy.

Người đàn ông chà răng vào da thịt mềm mại trên cổ cô,
tim Vị Hi đập thình thịch, có phần cam chịu số phận nhắm mắt lại, không vùng
vẫy, vùng vẫy chẳng qua càng khiến bản thân đau hơn, khó chịu hơn.

Nhưng không ngờ…

“Em đã thắng…”. Đột Nhiên anh hạ giọng, oán hận nói
bên tai cô.

Vị Hi bỗng sững sờ, song không hiểu. Anh nói, cô đã
thắng ư? Cô thắng anh cái gì chứ?


Anh không nói nữa, đột nhiên nổi khùng kéo áo cô, chỉ
một mực tàn bạo nóng nảy, “Bỏ đi, anh nhận thua,
anh nhận thua. Cho anh! Bây giờ liền cho anh! Anh đem tất cả mọi thứ của mình
cho em, sinh mệnh cũng cho em!”.

Vị Hi giống như bị sét đánh, khiếp sợ từ đầu đến chân
bởi những lời nói điên cuồng, hành động điên cuồng, ánh mắt điên cuồng của
người đàn ông này. Chỉ nghe thấy giọng rít khàn khàn, giống như phát ra từ loại
mãnh thú vồ mồi, còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã kéo cô lên…

Đau!

Phía dưới cơ thể đột nhiên nhói đau, Vị Hi ngẩng mạnh
cổ lên, nhưng giống như bị ác quỷ địa ngục quất nát linh hồn, đau đến mức hồn
bay phách tán, thần khóc quỷ than.

Trán lập tức toát mồ hôi, hai bên tóc mai ướt sũng,
đôi mắt trống rỗng, cô nhìn thẳng lên trần nhà cao trong phòng khách, nhìn
đường nét độc đáo dần trở nên méo mó, trong lòng thấy ngạc nhiên, đây có phải
là chín tầng địa ngục trong truyền thuyết?

Hai tay túm chặt vai anh, cô thở gấp, móng tay gần như
đâm vào thịt anh. Những gì chịu đựng trước đây cộng vào cũng không sánh nổi một
phần mười lần này. Chỉ trong chốc lát, ngón tay cô tê dại, mồ hôi lạnh đầm đìa,
nhưng đến một giọt nước mắt cũng không rơi.

Anh vừa nói gì? Anh lại chấp nhận cho cô thứ gì? Chắc
là thứ rất quan trọng, có lẽ còn quan trọng hơn cả tính mệnh. Nếu không sao anh
có thể tàn ác dữ tợn như vậy? Giống như muốn chặt cô ra thành tám khúc, biến
xương thành tro tàn.

Có cô ấm áp mềm mại trong vòng tay, người đàn ông say
mê hôn lên làn môi hơi khép lại của cô. Bàn tay giữ trên eo cô theo cử động của
cơ thể mình, vuốt ve cơ thể cô.
Người trong vòng tay đáng thương cong lưng, cầm đặt lên bờ vai anh, giống như
mĩ nhân ngư bị người ta cạo vảy, đã đau đến mức không thể thốt lên lời. Đột
nhiên anh nhớ ra điều gì, vội vàng phanh lại, mơ hồ nói: “Đúng rồi, anh từng
đồng ý với em, không thể ức hiếp em, không thể ức hiếp em…”.

Vị Hi hơi nhếch khóe môi, cười đau khổ. Anh say đến
mức này mà còn nhớ, thật sự làm khó anh rồi. Anh không ức hiếp cô mà chỉ xé nát
cô ra.

Cơ thể cứng như thép của người đàn ông đột nhiên dịu

lại, đặt cô lên tấm thảm, vừa mạnh mẽ đưa vào vừa dịu dàng hôn cô, miệng lầm
bầm, “Vị Hi, ngoan, như vậy có phải không đau không? Có phải không?”.

Sao có thể không đau chứ? Những vuốt ve an ủi này so
với sự cướp đoạt gần như hung bạo lúc này chỉ như muối bỏ bể.

Chỉ vài phút, Vị Hi đã đau đến mức ngũ tạng như vỡ
nát, mồ hôi nhễ nhại, nơm nớp lo sợ co quắp lại, chẳng những không cách nào thả
lỏng ra, mà mỗi một tấc da thịt cũng trở nên mẫn cảm khác thường, động một chút
là như xé nát tim gan.

Qua làn mi ướt, Vị Hi thống khổ nhìn người đàn ông
đang thoải mái vui thích chìm vào trong cô, anh vẫn hôn cô một cách gợi tình,
miệng nói những lời yêu thương khiến người ta nóng bừng tai, tim ngọt ngào, mỗi
một câu nói đều áp lên tim cô. Nhưng mỗi lần anh thúc xuống, cô đau như thể
chịu cực hình. Sự ân ái hòa hợp của hai người lại là khổ cực lầm than của cô,
sung sướng không gì sánh bằng của anh.

Quả thật không thể chịu nổi nữa, Vị Hi giống như con
mèo nhỏ bị chọc giận, nắm chặt bàn tay đập loạn trên phía sau vai của người đàn
ông, nhưng căn bản không có tác dụng, chẳng qua chỉ như gãi ngứa cho anh. Nhớ
tới hình ảnh anh ôm cô thề thốt lúc sáng, đột nhiên thấy ấm ức, hai mắt đẫm lệ.

Một mảng ướt đẫm trước ngực, cơ thể người đàn ông cứng
lại, nâng cằm cô lên, đôi mắt say rượu sững sờ nhìn gương mặt lấp lánh nước mắt
như hoa lê dưới mưa, có phần ngạc nhiên hỏi cô: “Anh đã hôn em rồi, vẫn đau à?”

Vị Hi quả thật dở khóc dở cười, co vào trong lòng anh,
đôi môi đỏ hơi hé, hơi thở yếu ớt… nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.

Người đàn ông thò tay sờ trán cô thấy một lớp mồ hôi,
dù đang say khướt cũng đau lòng tột đỉnh, thế là còn chưa hoàn toàn thỏa mãn
liền qua loa dừng lại, gõ trống thu binh.

Vị Hi hiển nhiên có chút kinh hãi, túm quần áo đã bị
anh kéo ra, chỉ muốn lùi ra xa, nhưng anh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô. Cô co
lại trong lòng anh không dám động đậy, sợ kinh động anh, không biết anh sẽ làm
ra chuyện gì.

Sức anh mạnh như vậy, hôm nay cô mới biết. Cơ thể cô
đau đến mức run rẩy, đã không thể chịu đựng nhiều hơn nữa.

“Có phải kiếp trước anh nợ em không?”. Anh say khướt
hôn lên đôi mắt đỏ vì khóc của cô, đột nhiên cười bi ai, “Vị Hi bé nhỏ của anh,
anh sớm muộn cũng chết trong tay em”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.