Đọc truyện Tuyệt Sắc Khuynh Thành – Chương 18: Đồ cúng tế màu sắc sinh động, hương thơm ngào ngạt
Anh khẽ gọi tên cô, mỗi lần chìm vào
trong cô đều kích động mạnh mẽ. Cô quấn hai chân quanh eo anh, nghênh đón tiết
tấu cùa anh, giống như dâng lên đồ cúng tế màu sắc sinh động, hương thơm ngào
ngạt.
Khi Trì Mạch nhặt được Vị Hi trên đường, cô giống như
âm hồn đi lang thang. Trì Mạch ban đầu tưởng mình nhìn lầm, lúc này, Vị Hi nên
thi ở trường chứ?
Cho tới khi cô đừng lại ở trạm xe, ngẩng đầu, mơ màng
nhìn biển báo. Trì Mạch mới có thể khẳng định, đó chính là cô.
Trì Mạch dừng xe máy bên đường, xuống xe kéo cô.
“Vị Hi, chẳng phải em đang thi ư? Đứng ở đây làm gì?”.
Vị Hi ngơ ngẩn nhìn anh, một phút sau mới nhận ra anh
là ai, nước mắt tuôn như mưa, lắp bắp nói: “Anh có thể đưa em tới Tây Sơn
không… Em không tìm được xe bus đến đó… Taxi đắt quá, em… trên người em
không mang nhiều tiền thế”.
Chùa Tây Phương, Tây Sơn. Nơi yên tĩnh linh thiêng
nhất thành phố này, loáng thoáng tiếng tụng kinh, con đường nhỏ quanh co dẫn
đến chốn thâm sâu tĩnh lặng.
Tương truyền, ngôi chùa này từ trên xuống dưới tổng cộng
có chín trăm chín mươi chín bậc thềm.
Tương truyền, chỉ cần thiện nam tín nữ muốn đến chiêm
ngưỡng, có thể một bước đi một dập đầu leo hết những bậc thang này thì tất cả
điều ước sẽ thành sự thật.
Vị Hi đứng trước bậc thềm trải đầy rêu xanh, ngẩng lên
nhìn ngôi chùa cổ xa xôi trên cao.
Cô chưa từng tin vào quỷ thần, lúc này lại muốn quỳ
lạy thần Phật trên trời vì anh. Cô chưa từng cầu nguyện nhưng lúc này lại
nguyện một bước đi một dập đầu vì anh…
Như Phi nấu một nồi canh gừng, bưng một bát đưa cho
Trì Mạch. Sau đó sờ trán Vị Hi, cô sốt rất cao, nằm mê man trên giường, mặt đỏ
như trái táo chín.
“Cô ấy làm liều, anh liền mặc cô ấy à? Chín trăm chín
mươi chín bậc thềm, ngoài trời còn có tuyết rơi, cơ thể cô ấy yếu như vậy, anh
còn không sợ cô ấy đập đầu mà chết trên mấy bậc thềm ấy à? Anh nghĩ gì vậy?”.
Như Phi trách móc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trì Mạch nhìn bát canh gừng trong tay, chậm rãi nói:
“Tính khí của cô ấy chẳng phải em không biết. Cô ấy đau đến tột đỉnh rồi, để cô
ấy trút ra, cô ấy sẽ ổn. Nếu không… còn không biết sẽ gây ra chuyện gì”.
“Vậy kì thi của cô ấy?”.
Trì Mạch lắc đầu, “Chắc không tham gia”.
Như Phi thật không biết nên nói gì, cô tận mắt chứng
kiến Vị Hi đã chuẩn bị vất vả biết bao vì kì thi đó. Tác phẩm của cô ấy đã được
thừa nhận, chỉ cần có thể vượt qua ải này, suất học bổng du học cầm chắc trong
tay. Nhưng ông trời lại gây khó dễ cho cô ấy vào lúc này.
Như Phi lại thử nhiệt độ của Vị Hi, vẫn không yên tâm,
“Em đi mua thuốc hạ sốt cho cô ấy, anh trông cô ấy cho em”.
Như Phi nói xong liền
mặc áo khoác ra ngoài, để lại một mình Trì Mạch và Vị Hi đang mê man.
Vị Hi ngủ rất bình thản, ngon giấc, chắc do mệt quá.
Căn phòng tĩnh lặng, có thể nghe thấy hơi thở khẽ
khàng của cô, giống như con thú nhỏ ngủ say.
Đêm đã rất khuya, Trì Mạch bất đắc đĩ nhìn cô, quả
thật không hiểu sao lần nào Như Phi cũng đều an tâm lớn mật giao Vị Hi cho anh.
Lẽ nào cô không biết điều này đối với anh mà nói rốt cuộc là sự mê hoặc ra sao
ư?
Anh ngồi bên giường khẽ vuốt ve gương mặt ngủ say của
cô. Trong đầu nhớ lại cảnh tượng ban chiều, nhớ lại cô đã một bước đi một lần
quỳ, một lần quỳ một lần dập đầu leo lên hơn chín trăm bậc thang như thế nào.
Khi ấy đúng lúc có tuyết rơi, gió trên núi vừa độc vừa
lạnh, anh thấy cô rét run, răng va vào nhau cầm cập. Trán cô đập đến nỗi sứt
xát cả, băng gạc trên tay rớm máu, mặt đầy bùn đất, toàn thân đầy tuyết, cả
người thảm hại đến đáng sợ, nhưng cô vẫn buớc đi, ánh mắt cố chấp mà kiên định,
không chút chùn chân.
“Thực sự yêu anh ta đến vậy ư?”. Trì Mạch khẽ thở dài,
“Thực sự yêu anh ta đến mức đến sinh mạng cũng không cần ư?”.
Khi xuống núi, Vị Hi đã không còn đi nổi nữa. Anh
không nói gì liền cõng cô.
Sau trận tuyết, đường trơn trượt, anh quỳ cùng cô cả
chặng đường lên núi, bản thân đã mệt không chịu thấu nhưng vẫn kiên cường chống
đỡ, cẩn thận dè chừng không để mình gục ngã.
Gió trên núi vẫn rất lạnh, áo họ chưa khô, gió luồn
qua, ngấm vào tận xương tủy. Nhưng nơi hai cơ thể họ dán sát vào nhau lại rất
ấm áp.
Vị Hi nằm sấp trên lưng anh, mặt dán vào vai anh rồi
nói: “Trì Mạch, nếu có một ngày em không còn nữa, mong anh hãy chăm sóc Như Phi
thật tốt nhé”.
Hồi ức đến đây dừng lại, cơ thể Trì Mạch cứng đờ, anh
nhìn chăm chú con người đang ngủ say trên giường, cúi người ghé xuống tai cô,
lặp lại một lần nữa những lời anh nói với cô trên núi, dường như muốn khảm nó
vào trong tận đáy tim cô.
“Em đừng giao cô ấy cho anh, cô ấy không phải là trách
nhiệm của anh. Nếu em không còn nữa, cho dù ai ở cạnh cô ấy, cô ấy đều sẽ không
sống tốt. Vị Hi, em phải sống thật tốt, chúng ta đều phải sống thật tốt. Em
phải nhớ, đối với loại người như chúng ta mà nói, sinh tồn, bản thân nó…
chính là một chiến thắng rồi”.
Khi trời vừa sáng Vị Hi liền tỉnh dậy, cô đã hạ sốt,
chỉ có điều xương cốt toàn thân như vỡ ra
từng mảnh. Cô thấy Như Phi nằm bò trước giường, vẫn đang ngủ say. Vị Hi ngửi
thấy mùi thuốc lá thoang thoảng nhưng không phải loại Như Phi thường hút.
Cô phát hiện ra đầu thuốc lá Marlboro trong gạt tàn,
chắc là Trì Mạch để lại, chỉ có anh ấy mới hứng thú với nhãn hiệu này, còn Như Phi trừ
Mild Seven ra, không hút thứ khác.
Nhớ tới Trì Mạch, Vị Hi ít nhiều có phần áy náy.
Khi bị cô túm đi, không những cùng cô leo lên đỉnh núi
còn cõng cô lâu như vậy.
Tuy anh luôn không thừa nhận nhưng Vị Hi cảm thấy thực
ra anh là một người đàn ông đáng tin cậy. Mặc dù thi
thoảng nói ra những lời khiến người ta lạnh tim, nhưng so với Mark, anh còn
thẳng thắn, chân thật hơn nhiều.
Lần sau gặp anh, cô nhất định phải nói “cảm ơn” anh.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn việc khác phải làm.
Nguyễn Thiệu Nam nằm ở
một bệnh viện tư nhân cách nội thành không xa, song lại là một nơi yên tĩnh,
phong cảnh đẹp đẽ trong môi trường náo nhiệt. Vị Hi không biết đến thăm hỏi
bệnh nhân nên mang thứ gì, dứt khoát chẳng mang gì cả, chỉ ôm theo trái tim
thấp thỏm, bất an, đứng ở cửa phòng bệnh.
Cô tưởng rằng sẽ gặp rất nhiều người tới thăm bệnh
nhân, dù gì thân phận anh khác xưa rất nhiều. Nhưng nơi đây lại yên tĩnh vô
cùng.
Cô khẽ gõ cửa, đợi một lúc không có ai trả lời. Song
cửa he hé mở, cô dứt khoát đẩy cửa bước vào.
Cô thực sự không ngờ một mình anh lại ngủ trong phòng
bệnh. Ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa chớp để lại những vệt bóng râm trên
gương mặt anh.
Cô cảm thấy sống mũi cay cay, trong phòng đầy giỏ hoa
quả và hoa tươi, bao phủ bởi hương thơm ngọt ngào, thấm vào lòng người. Cô đang
định bước tới.
“Xin hỏi, cô là ai vậy?”.
Vị Hi không ngờ trong phòng còn có người, ngẩn ra,
quay đầu nhìn, nhờ tờ tạp chí lá cải của Chu Hiểu Phàm, cô nhanh chóng nhận ra
đối phương là ai.
Cốc Vịnh Lăng, đại tiểu thư của tập đoàn Phú Hoàng,
không thể không nói cô ấy còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh, mắt long lanh, răng
trắng bóng, mĩ nhân với khí chất điển hình.
“Tôi lã Cốc Vịnh Lăng, cô là bạn của Thiệu Nam à?”. Mĩ
nhân thấy cô không trả lời, rất có phong độ tự giới tlnệu, mỉm cười, thật xinh
đẹp.
“Tôi… Vị Hi cảm thấy khó nói, cô nên giới thiệu bản
thân mình thế nào đây?
Không đợi cô trả lời, người trên giường liền cử động.
Cốc Vịnh Lăng mỉm cười áy náy với cô, đặt bình hoa trên tay xuống rồi bước tới
kéo cửa chớp, ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng.
“Vịnh Lăng?”. Nguyễn Thiệu Nam thấp
giọng hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng còn mang theo âm mũi ngái ngủ.
Mĩ nhân đỡ anh dậy rồi hỏi: “Hôm nay đỡ chút nào chưa?
Bác sĩ nói anh không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, em nấu cho anh ít cháo, bây giờ
muốn ăn không?”.
Nguyễn Thiệu Nam lắc
đầu, “Một lát nữa đi’. Sau đó quay mặt sang mới phát hiện ra Vị Hi vẫn đứng
trong góc.
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, hơi nheo nheo mắt, tựa
như như thế có thể nhìn cô rõ hơn, “Là cô?”.
Sự lạnh lùng kiêu ngạo của anh khiến Vị Hi bất giác
lùi lại, còn ánh mắt nghi ngờ của Cốc Vịnh Lăng càng khiến cô cảm thấy vô cùng
xấu hổ. Cô vô thức túm váy mình, ép bản thân đối diện với cục diện lúng túng
này.
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều do cô tự chuốc lấy,
không thể trách người khác. Là cô tàn nhẫn kiên quyết cắt đứt tất cả, lẽ nào
còn có thể hi vọng anh vẫn luôn đợi ở nơi đó?
Cô vừa định nói gì đó, Cốc Vịnh Lăng đã lên tiếng
trước cô một bước, “Thiệu Nam, vị tiểu thư đây là
bạn anh à?”.
Nguyễn Thiệu Nam không
nhìn cô nữa nhưng lại cười cười với Vịnh Lăng, “Bọn anh không phải là bạn,
nhưng anh là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, bọn anh lại chẳng phải tình
nhân. Nên hình dung quan hệ giữa bọn anh thế nào nhỉ?” Anh dùng khóe mắt liếc
mắt nhìn cô, giễu cợt, “Cô Lục, theo cách nói của cô, cô chỉ là đồ chơi nhỏ
dùng để giải sầu trong ý nghĩ nhất thời nông nổi của tôi, đúng không?”.
Giống như bị đập một gậy vào đầu, Vị Hi gần như không
đứng vững nổi. Cô không ngờ anh lại nói những lời khỏ nghe như vậy
trước mặt một người phụ nữ khác.
Nguyễn Thiệu Nam thấy
mặt cô trắng bệch, nhưng càng khiến cô bối rối, “Chẳng phải ư? Cô Lục, lẽ nào
cô lại có sự giải thích mới?”.
Vị Hi mở to đôi mắt, cố gắng ép nước mắt vào trong. Cô
còn rất nhiều lời chưa nói với anh, dù bối rối thế nào đi nữa cũng được, cô
cũng không thể cứ như vậy mà trốn tránh, tháo chạy.
Nguyễn Thiệu Nam có phần
mất kiên nhẫn, “Cô Lục, cô không phải tới đây chịu phạt đấy chứ? Nếu không có
gì muốn nói, mời cô rời khỏi để chúng tôi yên tĩnh.
Vị Hi đứng thẳng người, nhìn chăm chú người đàn ông cô
yêu sâu sắc qua những đám bụi bay li ti trong ánh nắng mặt trời.
Cuối cùng cô lấy hết dũng khí, “Hôm nay em tới vì muốn
nói với anh rằng: Xin lỗi, tối hôm đó, em đã nói dối anh, thực ra…” Cô hít thật
sâu, “Em yêu anh, trong bảy năm qua, em vẫn luôn yêu anh.”
Nguyễn Thiệu Nam bỗng
chốc ngẩn ra, Cốc Vịnh Lăng cũng kinh ngạc vô cùng.
Không khí căn phòng trong giây lát ngưng tụ, song
Nguyễn Thiệu Nam cười
lạnh Nhạt, “Lục Vị Hi à Lục Vị Hi, cô có biết bản thân đang làm gì không? Bây
giờ cô chạy đến đây nói những lời này trước mặt chúng tôi, cô không cảm thấy
bản thân mình rất đáng buồn cười sao?”.
Vị Hi nhìn ánh mắt châm biếm của người đàn ông, cười
thê lương, “Không, điều này không hề đáng buồn cười. Nếu anh biết, trong bảy
năm qua em ôm ấp một trái tim như thế nào để yêu anh, anh sẽ không cảm thấy nó
buồn cười…”.
Ánh mắt Vị Hi dần dần bay xa, vượt qua thời gian dài
cay đắng, trở về quá khứ ố vàng, xa xôi không thể nắm bắt ấy.
Cô rất muốn được một mình thổ lộ với anh sự chờ đợi
trong bảy năm ấy, kể cho anh toàn bộ tình yêu của mình. Giọng nói của cô nhất
định phải rất khẽ rất khẽ, khẽ như những hạt bụi bay
xuống. Nhất định phải dùng ngữ điệu dịu dàng, mềm mại nhất kết hợp với vẻ mặt
thành khẩn nhất, mắt phải lấp lánh những giọt lệ trong suốt, đó nhất định là
giai điệu rung động lòng người nhất thế gian.
Song cô không làm được, cô dùng hết sức mình cũng
không làm nổi. Đối với sự nghi ngờ và chế giễu vô tình của anh, cô chỉ có thể
nắm chặt tay đến nỗi ngón tay trắng bệch nhưng một từ cũng không thốt ra nổi.
Anh là một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy,
chỉ còn lại sự trở mặt vô tình đối với cô. Bên cạnh anh đã có người con gái
xuất sắc như thế, so với cô ấy, cô giống như chiếc áo cũ không đáng được trưng
ra.
Vậy thì bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì?
Vừa nghĩ tới đây, nước mắt Vị Hi gần như trào ra.
Nhưng rốt cuộc cô không khóc, chỉ cười bối rối, có điều còn khó coi hơn là
khóc.
“Em biết, bây giờ em nói gì cũng vô dụng. Nhưng xin
anh hãy tin… Vị Hi ngước mắt lên, dường như muốn nhìn thẳng vào đáy mắt anh,
“Em yêu anh, cho dù có bao nhiêu cô gái vây xung quanh anh nhưng tuyệt đối
khổng ai yêu anh như em yêu anh. Trước đây là vậy, bây giờ vẫn vậy, mỗi một
ngày mai sau… cũng sẽ như vậy”. Cuối cùng cô cũng nói xong, vẫn không thấy
anh có phản ứng, cô liền khẽ cúi người chào rồi rời khỏi phòng bệnh. Chỉ vài ba
câu đã làm kiệt quệ sức lực cả đời cô. Toàn thân cô run rẩy, không còn năng
lượng tiếp tục chống đỡ nữa.
Cô bước đi vừa vội vã vừa nhanh chóng, cô thừa nhận
bản thân mình sợ hãi, sợ liều tất cả mọi thứ nhưng đạt được chỉ là sự chế giễu
của anh. Song cuộc đời chẳng phải như vậy ư? Thà rằng hối hận cũng không muốn
tiếc nuối.
Hành lang của khu phòng bệnh cao cấp vừa dài vừa xa,
Vị Hi cô đơn bước đi, khi sắp ra đến cửa, thì cô bị một cánh tay kéo lại.
Cô hoảng hốt quay đầu nhưng bất ngờ đối diện với một
đôi mắt phẫn nộ, đôi mắt ấy dường như sắp phun lửa.
“Lục Vị Hi, em thực giỏi. Sở trường của em chính là
khuấy đảo trái tim người khác sau đó một mình bỏ đi, đúng không?”.
Vị Hi trong phút chốc không hiểu ý anh, anh cũng không
cần cô hiểu, anh lôi cô trở lại phòng bệnh. Cốc Vịnh Lăng không biết đã rời đi
lúc nào, sau khi anh bước vào liền đóng rầm cửa rồi khóa lại.
Vị Hi bị anh bế lên giường, trong đầu vẫn hơi choáng
váng, cô suy nghĩ mấy chuyện, ví dụ Cốc Vịnh Lăng sao cứ như vậy rời đi? Ví dụ
họ vẫn chưa làm lành sao đột nhiên lại thân mật như vậy? Ví dụ anh vẫn đang bị
bệnh, nhưng một bệnh nhân sao có thể khỏe như vậy?
Câu hỏi thứ tư còn chưa nghĩ ra thì người đàn ông trên
cơ thể cô đã không hề cho cô thêm thời gian. Anh kéo áo cô, nụ hôn và ngón tay
anh mang theo hơi thở đầy ngông cuồng, đầy chiếm hữu, dường như muốn cuốn sạch
tất cả lí trí của cô.
Anh khẽ gọi tên cô, mỗi lần chìm vào trong cô đều kích
động mạnh mẽ. Cô quấn hai chân quanh eo anh, nghênh đón tiết tấu của anh, giống
như dâng lên đồ cúng tế màu sắc sinh động, hương thơm ngào ngạt.
Đây là điều đẹp đẽ không cách nào chống cự, như món ăn
đã ăn một lần thì lại muốn lần tiếp theo, có lẽ là đến khi thịt nát xương tan.
Cô không biết cô đã khóc lúc nào, anh cũng phát hiện ra nhưng anh lại ôm cô
chặt hơn. Nước mắt cô nóng hổi, cơ thể mềm mại như nước mùa xuân, khiến anh thương
tiếc vô hạn, nhưng không cách nào ngừng lại, chỉ càng đắm chìm sâu hon.
Anh hôn cạn nước mắt cô, thì thầm bên tai cô, có lẽ
đang dỗ dành cô, cọ lên tóc mai ở vành tai cô, một hơi thở tựa như hạnh phúc
bao phủ lấy họ, chỉ là quá tuyệt vọng…
Vị Hi không nghe rõ lời thì thầm
của anh, trái tim đã rơi vào bi thương không bờ bến. Nước mắt cô tuôn trào
không ngăn nổi, theo khóe mắt chảy xuống gối trắng, giống như rơi vào đáy tim
sâu thẳm của anh.
Vì sao con người luôn đợi
đến khi tất cả đều không còn kịp mới biết rằng hối hận cũng đã muộn màng?
Vị Hi ôm chặt lấy anh, giây phút đối diện trần trụi
này cô mới phát hiện ra anh gầy đi rất nhiều. Nước mắt cô chảy thành hàng,
nhưng không biết nên chảy đi đâu.
Rốt cuộc phải thế nào mới có thể ngay cả khi yêu cũng
đừng tuyệt vọng đến vậy?
Ánh sáng buổi sớm rất đẹp, lặng lẽ rơi xuống nhân
gian. Con người dưới ánh mặt trời vẫn làm theo ý mình như xưa, không đi hướng
này bèn tới hướng kia, không hỏi duyên cớ, cũng không cần tỉnh táo.
Đây là trạng thái hỗn độn tự nhiên như muôn thuở vẫn
thế.
Theo lối nói hoa mĩ của người đời thì là: Vận mệnh.