Đọc truyện Tuyết Rơi Đầy Núi – Chương 2: Gió đêm
Sau buổi chiều ta trở về, không khỏi cảm thấy ta là một loại sinh mệnh bị gắt gao cầm giữ nửa đau nửa vui.
— Giản trinh tháng tư xé vải
Tháng mười, khí trời thoáng chuyển lạnh, buổi sáng chính là khí trời tốt nhất. Buổi sáng ngửi được hơi nước mát mẽ, bầu trời trên đỉnh đầu một mảnh xanh thẳm.
Thứ hai ngày mười một là quốc khánh, Tô Nam đi phòng làm việc của Lâm Hàm trình diện với ba nghiên cứu sinh mới mướn vào.
Hai nữ một nam, hai cái tiểu sư muội một cao một thấp, đều đeo mắt kiếng, điềm đạm thận trọng, vừa nhìn chính là loại người Lâm Hàm yêu thích; sư đệ lớn to con, lúc đứng lên rót nước cho mọi người, Tô Nam mắt liếc một cái,… ít nhất… Cao 1m85.
Nói chuyện phiếm một hồi, định đạc thời gian liên hoan gặp mặt, Lâm Hàm cho ba nghiên cứu sinh mới đi, lưu lại Tô Nam, hỏi nàng chọn đề cho luận văn tốt nghiệp có ý kiến gì hay không – lịch sử thành lập ngành tin tức ở đại học, trường học và chuyên môn cùng thành một đề bài.
Tô Nam thành thật thừa nhận mình không có ý kiến gì.
“Thực ra cũng không gấp gáp, trở về suy nghĩ lại một chút — cũng có thể tìm thầy Trần tâm sự, thầy ấy thông thạo lịch sử truyền thông. “
Tô Nam ừ một tiếng, nói “Dạ”.
“Thầy Trần khen ngợi em rất nhiều với cô, nói em làm việc kiên định. “
Tô Nam sửng sốt một chút.
Lâm Hàm đứng lên, trở về trong gian phòng làm việc cầm ra tờ đơn, “Thứ bảy trường học làm diễn đàn “học rộng biết rộng”, cô là một trong người chủ trì, phải uy hiếp học sinh làm người tình nguyện, em đi đi. Trưa mai tan lớp tới viện chuẩn bị cho hội nghị. “
Sáng tin tức diễn đàn học rộng biết rộng được viện làm chủ, mỗi năm một lần, duy trì liên tục hai ngày, sinh viên các đại trường cao đẳng nổi tiếng đều tới.
Tô Nam tiếp nhận diễn đàn thời khóa biểu, nhìn xuống phía trên sắp xếp thời gian, gật đầu đáp ứng.
Tình trạng kinh tế của cô không tốt lắm, cho nên trong viện có cái gì có thể lấy chút tiền trợ cấp, Lâm Hàm đều sẽ để cho cô đi. Về điểm này tốt hơn so với quan hệ giáo sư đối với học sinh nặng nề ra mệnh lệnh, thật ra khiến cô không được thanh thản.
Ngày thứ hai trong buổi họp chuẩn bị, Tô Nam lần nữa thấy tiểu sư đệ ngày hôm qua.
Lúc còn chưa bắt đầu, cậu gục xuống bàn, trong lỗ tai bỏ vào ống tay nghe điện thoại.
Cô nhìn một chút, cũng chỉ có bên cạnh cậu còn có một vị trí trống, liền đi tới ngồi xuống.
Cậu giật mình, chậm rãi quay mặt lại, nhìn lên thấy là Tô Nam, vội vàng ngồi dậy lấy ống nghe điện thoại xuống, kêu một tiếng Tô Nam sư tỷ.
Tô Nam nghĩ một hồi, mới nhớ cậu gọi là Giang Minh Khiêm, tên không quá có đặc sắc, nghe một lần không dễ dàng nhớ kỹ.
“Cô Hàm gọi em tới? “
Giang Minh Khiêm gật đầu, “Cô Hàm nói còn thiếu người làm việc vặt, cả viện chỉ một mình em là nam, việc nhân đức không nhường ai. “
Tô Nam cười nói: “Ngành này hạng nhất âm thịnh dương suy. “
Giang Minh Khiêm cũng cười theo rồi nói, “Là phục vụ nhóm của sư tỷ, cầu còn không được.”
Trong buổi họp, đem những chế tác đi tri
Triển lãm, sắp xếp danh sách chỗ ở, ghi danh, chuẩn bị hội nghị tư liệu những nhiệm vụ này từng cái tất cả đã an bài xong, cuối cùng phân phối giáo viên, một người phụ trách ba giáo viên.
Lâm Hàm phân phối hết các giáo viên trường khác, vừa nhìn còn lại năm người trường họ bút lớn vung lên cấp một đội cho Tô Nam, “Cái này năm người không cần ở lại, em phụ trách a! “
Tô Nam liếc mắt nhìn, quả nhiên được có Trần Tri Ngộ.
Thứ năm, Tô Nam nhận được tin nhắn của Trần Tri Ngộ, buổi chiều nghỉ giảo lao trong giờ học, vội vàng đem tin nhắn này chuyển vào micro-credit group.
Tối thứ sáu, bắt đầu liên hệ cùng giáo viên chính mình phụ trách, để chuẩn bị cho ngày thứ hai trong hội nghị dùng PPT (powerpoint).
Đến số của Trần Tri Ngộ, cô do dự một chút, gửi tin nhắn qua.
Cô tìm từ hết chữ này đến chữ khác. Vừa đợi chờ tin trả lời vừa nhìn tin mình gửi, nhiều từ “Mạo muội” “Quấy rối “, cảm thấy tựa hồ vô cùng long trọng.
Chờ giây lát, Trần Tri Ngộ trả lời hai chữ: Không có làm.
Cô nắm chặc điện thoại di động, không biết như thế nào cho phải, đang định hỏi Lâm Hàm làm sao bây giờ, Trần Tri Ngộ lại gửi tới tin nhắn: “Các y tá trường em đáng tin không?”
Cô nhanh trả lời: “Tốt nhất vẫn là đi bệnh viện nhân dân của thành phố lân cận.
Trong chốc lác, nàng ý thức được: “thầy Trần, thầy ngã bệnh?”
Qua thật lâu không thấy tin trả lời, cô do dự, lại không dám hỏi nhiều.
Cô thu thập xong ppt của các giáo sư khác, vẫn là đứng ngồi không yên.
Tô Nam vừa nghĩ đến, thứ năm Trần Tri Ngộ nghỉ dạy cũng sợ là bởi vì bệnh. Nghiêm trọng đến mức độ này, cũng không biết là bệnh gì. Việc này cô không xen vào, nhưng tựa hồ nên cùng Lâm Hàm nói một tiếng — nghĩ đi nghĩ lại, nhiều khi Lâm Hàm đã biết rồi.
Nàng tính đến khi mười giờ, nếu như Trần Tri Ngộ lại không có liên hệ với nàng, liền đem chuyện này nói cho Lâm Hàm.
Tô Nam đang ppt, điện thoại di động chấn động.
Vô ý thức cầm lên, vừa nhìn, Trần Tri Ngộ gởi tới: “Mang theo máy vi tính xách tay, tới bệnh viện nhân dân khoa cấp cứu phòng truyền dịch.”
Cô không có hỏi vì sao, trả lời chữ “được”, nhanh chóng thay quần áo, đeo trên lưng máy vi tính xách tay ra khỏi nhà.
Từ trường học đi bộ đến bệnh viện nhân dân, chỉ cần mười phút.
Trong phòng truyền dịch kín người hết chỗ, Tô Nam đứng ở cửa đi cà nhắc tìm Trần Tri Ngộ,trong chốc lát ở bên cạnh cửa sổ một phòng phát hiện bóng dáng của Trần tri ngộ. Liền đi tới, “Thầy Trần. “
Trần Tri Ngộ chậm rãi nhìn cô một cái, “Ừ”
Tô Nam làm trợ giáo cho anh hơn một tháng, mỗi lần đi học thấy anh, anh đều là áo sơmi quần tây, có đôi khi mang mắt kiếng không gọng, hôm nay anh mặc áo bông vải màu xám lạnh, lại là lần đầu cô nhìn thấy.
Anh tùy ý ngồi, bởi vì chân dài trong một cái lối đi nhỏ chật hẹp, có vẻ phá lệ chật chội.
“Ngồi đi. Thầy đọc cho em.”
Tô Nam có phần hoang mang, nhưng vẫn là ngồi xuống ở bên cạnh, mở máy vi tính xách tay.
Tay Trần Tri Ngộ khoát lên trên đầu gối, lưng hơi khom, thanh âm có chút khàn, “Báo cáo có tổng cộng ba phần… “
Lúc này Tô Nam mới hiểu Trần Tri Ngộ muốn làm gì, mau mở ppt.
Trần Tri Ngộ hướng trên màn ảnh vi tính của cô liếc nhìn, “Trước nhớ kỹ, hồi sửa chữa lại. “
Cô “Ah” một cái tiếng, mở ra microsoft word.
Trần Tri Ngộ giải thích rõ ràng, trong chốc lát liền nói xong, sau đó hơi dựa vào phía sau một chút, khép lại đôi mắt.
Cô im lặng quay đầu liếc anh một cái.
Sắc mặt anh nhìn không tốt, có điểm tiều tụy. Trên làn da trắng, vành mắt thâm quầng càng có vẻ rõ ràng.
Tô Nam không lập tức đi ngay, ngồi ở một bên vừa bắt đầu làm ppt, vừa không tự chủ được giúp anh nhìn chằm chằm bình nước biển.
Trần Tri Ngộ thỉnh thoảng mở mắt nhìn cô một cái, không nói gì, rồi khép mắt lại.
Nửa giờ sau, Tô Nam làm xong ppt, quay đầu nhìn Trần Tri Ngộ một chút, không biết anh có ngủ hay không, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ chậm rãi mở mắt.
“…Em đã làm xong, thầy kiểm tra một chút a! “
“Cứ như vậy đi. “
Cô do dự một chút, đem máy vi tính xách tay khép lại, “Thầy khá hơn chút nào không?”
Trần Tri Ngộ trả lời qua loa, “Ân” một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Tô Nam đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là ôm máy vi tính ngồi không.
Trong nháy mắt, cô đột nhiên hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn bình tiếp nước, thấy cạn bình, nhanh chóng đứng dậy. Chờ bình thuốc chảy hết hoàn toàn, rung chuông gọi y tá tới.
Y tá lại thay một chai nước biển nhỏ, cầm bút đánh dấu một cái, “ một chai cuối cùng.”
Tô Nam liếc mắt nhìn tốc độ chảy, ước đoán mười lăm phút là có thể chảy hết, lại như cũ ngồi xuống.
Cô mở ra máy vi tính xách tay ra, đem ppt vừa làm xong kiểm tra một lần, lại mở một cái văn bản khác.
“Đang làm luận văn tốt nghiệp?” Trần Tri Ngộ đột nhiên lên tiếng.
Cô giật mình đến rung một cái, “… Dạ, tháng mười một phải xong mở đề báo cáo.”
“Chuẩn bị viết cái gì?”
“Em còn chưa nghĩ ra.”
“Không có vấn đề gì muốn nghiên cứu? “
Tô Nam cắn môi dưới. Cô là người có chút mâu thuẫn, không nghe được người khác phê bình mình, cảm thấy tự ti cho rằng mình là người vô dụng, bị người khác phê bình cũng là chuyện đương nhiên.
Trần Tri Ngộ liếc nhìn cô một cái, “Lần trước thầy nói, em đối với học vấn không hề có chút kính nể nào, lời này không đúng.”
Cô hạ mắt, ánh mắt không quá tập trung rơi ở trên mu bàn tay mình.
“Em có thái độ làm việc không tồi, nhưng chỉ vậy, quả thực không thích hợp cho việc học tập.”
“… Hàng năm người nhiều tốt nghiệp như vậy, cũng không thấy tất cả đều là thích hợp cho việc học.” Tô Nam nhịn không được, cúi đầu nói một câu.
Lời này có chút ý tứ chống đối.
Trần Tri Ngộ hơi ngẩn ra, nhìn cô một cái, cười cười, không có nói cái gì nữa.
Một hồi sau, bình nước biển chảy xong, y tá qua đây rút kim ra cho Trần Tri Ngộ.
Tô Nam đem máy vi tính xách tay bỏ trở về trong túi sách, theo anh đi ra khỏi bệnh viện — Trần Tri Ngộ ở chung khu trọ với cô, cùng đi một hướng.
Buổi tối khoảng tám chín giờ chính là thời điểm náo nhiệt trên con đường hai người đang đi.
Đèn đường quang tỏa ra màu vàng ấm, khói lửa lượn lờ, trong không khí mùi thơm của thức ăn, mùi hành, tà hủ chiên, mùi ớt trộn lẫn… Người đi đường tới lui, một đôi vợ chồng già nắm gậy đi sượt qua người…
Giữa những tản cây xanh um lộ ra một góc bầu trời đêm, được ngọn đèn rọi sáng.
Đi vào trường học, điện thoại di động trong túi Tô Nam rung, cô móc ra nhìn một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tri Ngộ, “… Thầy Trần… “
Trần Tri Ngộ dừng bước, thanh âm bình thản, “Đi về đi, ngày hôm nay cám ơn em.”
“Không có việc gì, đây là việc em phải làm…” cô gật đầu chào Trần Tri Ngộ rồi rải bước chân hướng về phía nhà trọ của giáo viên đi, nhanh chóng nhận điện thoại.
Trần Tri Ngộ đi ra tiếp mấy bước, bước chân bỗng dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Tô Nam cúi thấp đầu, đứng ở ven đường. Sau lưng túi sách giống như là cái vật gì nặng đè nặng người cô, để cho cái lưng ốm yếu của cô hơi hơi khom xuống, cái bóng nhỏ được đường ngọn đèn kéo rất dài.