Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

Chương 8: Phòng màu hồng


Đọc truyện Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn) – Chương 8: Phòng màu hồng

Có thật nhiều lời giấu ở đáy lòng ta, đặc biệt là một người.

— Phế Danh

Trước đợt nghỉ đông, Tô Nam bị Trần Tri Ngộ xoay quanh.

Thứ năm, trong phòng học.

Lớp học cuối cùng của truyền bá tư tưởng học tập, cả lớp làm bài kiểm tra cuối cùng. Trong khi đó, đại biểu Tô Nam dựa bàn, mắt nhìn xung quanh tai nghe tứ hướng.

Một cánh tay đưa tới trước mắt, đem cái ly đặt tại trước mặt cô, lúc cô ngẩng đầu nhìn, trong mắt lập tức thấy đôi mắt mang theo ý ranh mãnh, “Giúp thầy rót ly nước nóng.”

Thứ sáu, phòng làm việc.

Lúc Tô Nam đến Trần Tri Ngộ đang hút thuốc lá, không có mặc tây trang chỉnh tề, chỉ duy nhất áo len mỏng, lỏng lẻo khoác bên ngoài người, cổ áo sơ mi mở hai nút, nhưng mà cửa sổ mở to, gió lạnh đang vù vù đi vào. Cũng không biết anh lạnh hay vẫn còn nóng.

Tô Nam thường ngồi tại sofa nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, sau bàn làm việc cặp mắt kia nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính xách tay, hai hàng lông mày nhíu lại, tựa như đang đọc tin quốc tế, hoặc là thẩm duyệt một bài tập cuối kỳ của một học sinh không may mắn nào đó.

“Thầy Trần, em có thể lấy quyển sách trong tủ? Có một chỗ cần xác nhận. “

“Tự lấy. “

Tô Nam đứng dậy, mở tủ sách ra, tiện đường hướng màn ảnh máy vi tính xách tay của Trần Tri Ngộ liếc mắt một cái —

Tranh châm biếm nổi tiếng số mới nhất.

Tô Nam: “… “

Thứ bảy, phòng làm việc.

Luồng không khí lạnh đột kích, Đàn Thành trong một đêm trở nên lạnh như hầm băng.

Tô Nam mặc tầng tầng áo lông đến phòng làm việc, cửa mở ra, nhưng không có ai.

Cô ngồi xuống làm một chút việc, nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ tươi diễm lệ.

Người đến thuận tay ném bó hoa tới bàn trà trước mặt cô một cái, “Cầm đi phơi khô pha trà uống — ăn cũng được. “

Giấy bóng kính xinh đẹp để gói hoa run hai cái, giọt sương trên mặt cánh hoa lung lay sắp đổ.

“Người nào cho thầy vậy?”

“Không biết. “


Tô Nam: “… “

Anh an tọa ở trên ghế, hai chân gác ở trên bàn làm việc, lười nhác dựa vào lưng ghế dựa, “Nhìn thầy chằm chằm làm cái gì? Thầy 20 năm trước liền đối với trò hề này miễn dịch rồi.”

Tô Nam cúi đầu, có chút như ghét bỏ đem bó hoa bên cạnh đẩy.

“20 năm trước… Em có phải hay không vẫn còn ở trong nhà trẻ chơi bùn? “

“Em không có đi nhà trẻ… “ Tô Nam nhỏ giọng phản bác, “… Trực tiếp lên tiểu học.”

“Ah, đó chính là ở trong trường chơi bùn. “

Chủ nhật, phòng làm việc.

Theo thường lệ một bó hoa ném trên bàn trà, theo thường lệ vẫn là hoa hồng.

Anh mở ra cà- vạt, tấm tắc thở dài: “Em nói khuôn sáo cũ không tầm thường.”

“Thầy… Không có hỏi thăm người nào đưa? “

“Làm sao, nghe được rồi cũng xin người đó bữa cơm?”

Tô Nam lăn qua lộn lại giúp hắn kiểm tra một lần, ngay cả một cái thẻ nhỏ cũng không có, “Cố gắng… nghĩ là nữ sinh nào tặng thầy. “

“Học sinh thời này nguy hiểm, ngay cả thầy giáo cũng dám thả thính.”

“… có khả năng chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ thầy.”

“Cho rằng thầy nhiều tiền. “

“Thầy không thiếu tiền.”

“Thầy cũng không thiếu hoa.” Trần Tri Ngộ liếc nàng, “Bó hoa ngày hôm qua em xử lý như thế nào?”

“… Ôm trở về.” dọc theo đường bị mọi người chú ý, đến túc xá còn bị bạn cùng phòng nghi vấn một trận.

“tiếp tục ôm trở về đi. Đặt ở đây chiếm chỗ. “

Tô Nam nhỏ giọng: “Nhà trọ của chúng em còn không có lớn bằng phòng làm việc của thầy đâu. “

Ba lần kiểm tra một tiết, một lần cuối kỳ, ghi danh thành tích đã làm xong trong buổi trưa.

Tô Nam đem phiếu điểm gửi đến hòm thư của Trần Tri Ngộ, đóng lại máy vi tính xách tay, “Thầy Trần, đã xong. “


“Ừ.” Trần Tri Ngộ cầm lấy áo khoác trên ghế dựa, “Đi, thầy mời em ăn cơm. “

“Không cần… “

“ ngày mai thầy trở về Sùng Thành. “

Tô Nam im lặng không lên tiếng bắt đầu thu thập túi máy vi tính.

Đi tới cửa, bóng dáng phía trước dừng lại, quay đầu nhắc nhở nàng: “Hoa. “

Tô Nam ôm hoa, lên xe Trần Tri Ngộ.

Cô tỉ mỉ cẩn thận, cảm thấy nữ sinh lén lút đơn độc cùng thầy giáo ăn cơm, không hẳn là ám muội, cũng không hẳn tự nhiên, không nói rõ được cũng không tả rõ được, giống như một mồi câu, mà mồi là ước mơ của cô.

Lúc lên xe Tô Nam câu nệ do dự, lúc ăn cơm lại tâm vô tạp niệm, nếu không phải trên bàn cơm có hai phần thịt để ăn, quả thực sẽ giống như ăn cơm tại chùa, trang nghiêm, thanh tịnh, làm cho Tô Nam cũng không khỏi bắt đầu xem xét lại chính mình, bồ đề không phải cây, gương sáng không phải đài, như lộ như điện, ảo ảnh trong mơ.

A di đà phật.

Luồng không khí lạnh chưa tan, mỏng manh dưới ánh mặt trời, vài cọng cây già bị gió lạnh thổi lung lay muốn gãy, cành khô lá rụng đầy trên mặt đất.

Trần Tri Ngộ đứng ở cửa xe, không có lên xe, “Không tiễn em, em có thể chính mình trở về sao? “

Tô Nam không chút suy nghĩ, “Có thể. “

Trần Tri Ngộ vẫn đưa cô trở về, đưa đến dưới lầu ký túc xá, liền đi ra.

Trần Tri Ngộ cánh tay trái chống thân xe, cách một bước khoảng cách, cúi đầu nhìn cô: “Học kỳ này cám ơn em. “

“… chuyện em phải làm.”

Trong thanh âm Trần Tri Ngộ mang theo chút ý cười, không lớn khó có thể xác nhận hàm nghĩa thực sự, “… Vậy được, trước giờ chỉ mong em vui vẻ, không phiền lòng. “

“Em cũng chúc thầy năm mới vui vẻ.”

Anh đứng im không nhúc nhích, lại tựa như chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình.

Tô Nam giương mắt nhìn, chống lại một đạo ánh mắt sâu thẳm.

“… Còn có việc sao, thầy Trần? ”


“Hoa, em đã quên.” anh mở cửa xe, đem bó hoa hồng của một vị chủ nhân đen đủi nào đó xách ra, hướng trong ngực cô nhét vào.

Hoa hồng nồng nặc hương, lắp đầy cõi lòng. Cánh hoa đỏ thẫm, nổi bật trên làn da trắng noãn của cô.

Cô thong thả nháy mắt một cái, cánh tay vương ra ôm hoa.

Trần Tri Ngộ mở cửa xe, tiến vào trong xe, đóng cửa, cho xe chạy.

Trong kính chiếu hậu, học sinh ngốc ôm bó hoa càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại có một cái điểm nhỏ đỏ tươi.

***

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt lướt qua con ngỏ nhỏ nằm sâu thông với tám con đường ngoằn ngèo, lướt qua những căn nhà xi-măng thấp bé, lướt qua vết tuyết bị bánh xe lui tới lui, tới gần phía đối diện con sông, có ba ngôi nhà màu hồng nho nhỏ, đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Tô Nam gần một năm không có trở về Túc Thành*, thành phố nhỏ vẫn như xưa, chỉ có ba căn nhà màu hồng nhảy lên lúc cô không còn ở nữa, lúc này đột nhiên cảm thấy xa lạ.

*Truyện này tác giả đặt tên toàn Thành. Đại học/Thành phố Trần Tri Ngộ dạy là Sùng Thành, đại học/ thành phố Tô Nam học là Đàn Thành, nhà Tô Nam ở Túc Thành.

“Kinh hỉ “.

Một tiếng khóc nỉ non, đem suy nghĩ của Tô Nam thu lại. Tiếng chị của cô, Tô Tĩnh, sáng sớm đã bắt đầu sẽ không dừng lại, liên tục lải nhải, “… Chị cho dù biết đơn vị làm việc của người nữ nhân kia thì có biện pháp gì? hắn sẽ không cần Ninh Ninh, sau khi ly dị mỗi tháng hắn chỉ trả một chút tiền nuôi dưỡng, cũng không đủ mua tã cho Ninh Ninh… Chị cũng không muốn như vậy… “ vừa nói, vừa nhanh chóng gạt tã lót trên mông đứa trẻ, “… đưa qua giấy vệ sinh.” tiếp nhận giấy vệ sinh, xé thành hai đoạn, chùi mông của đứa nhỏ, vỗ chút phấn rôm, lại thay tả mới, lại mặc từng lớp quần.

Đứa nhỏ giương hai cánh tay, muốn bò, bị cô lôi trở lại, cô biết con bé muốn khóc, một cái núm vú cao su nhét vào trong miệng. Đứa nhỏ nấc một cái, bắt lại bình sữa, hút mạnh.

Trên cửa sổ thủy tinh, một con bọ bò tới, bụi bẩn, nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích, giống như một hạt bụi to.

“ Chị dù sao cũng nghĩ thông suốt, tại sao muốn ly hôn? Ly hôn chính là tiện nghi con tiện nhân kia, nếu như chị không ra đi, hắn có thể làm gì chị? Ninh ninh còn không có đầy một tuổi đâu… “

“… Em đừng nói cho mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều, quay đầu lại muốn miên man suy nghĩ không tốt cho sức khỏe. Chị đã như vậy, cũng chỉ hy vọng mẹ cùng Ninh Ninh yên lành… “

“Em tốt nhất học tập tốt, chớ học theo chị… “

Cho tới trưa, Tô Nam cơ hồ không có nói chen vào một câu. Lại tựa như nghe nhưng không phải nghe, đa số thời gian dùng để quan sát căn nhà ở cùng con bọ.

Tô Tĩnh khó khăn dỗ con ngủ, đem quần áo dơ ném trong thùng, “ em trước ngồi một chút, chị đi giặt quần áo, giúp chị nhìn Ninh Ninh một chút. “

“Chị, “ Tô Nam ngẩng đầu chỉ một cái, “… Căn nhà kia là làm cái gì? “

“Ah, phòng triển lãm người nổi tiếng. Lúc em không ở lúc đây đã xây, mẹ thích đi hóng mát nơi đó. Em chưa có đi qua? Có thể đi nhìn. “

Đầu năm phòng triển lãm vừa mới được phê chuẩn, lấy được giấy phép xây thành phòng triển lãm tác phẩm nổi tiếng và người nổi tiếng, tháng trước vừa mới mở cửa, lần đầu tiên người dân địa phương chạy lợi náo nhiệt, liền trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, sau này chỉ có nhóm thanh niên thỉnh thoảng đi qua chụp ảnh cưới.

Trước cửa phòng triển lãm, dán một bản thông báo, hai mươi sáu tháng chạp tới mùng bảy tháng giêng phòng triển lãm đóng cửa.

Ngày hôm nay hai mươi tháng chạp, học sinh cấp hai cấp ba còn chưa nghỉ.

Phòng triển lãm miễn phí dựa theo thẻ số.

Tô Nam lấy một tấm số đi vào.


Túc Thành chật hẹp nhỏ bé, cướp đoạt một vòng cũng chỉ mấy người “Doanh nhân” quyên tiền giúp, đa số du học sinh góp phần còn lại, khó khăn lắm gợp đủ tiền xây ba cái phòng triển lãm. Triển lãm tác phẩm càng là về sau càng keo kiệt, ngay cả cái “Cán bộ kỳ cựu thơ ca” không biết từ đâu moi ra, cũng được đóng khung treo cao.

Đi dạo đến phía tây đại sảnh, Tô Nam cảm giác buồn chán, đang tính rời đi, lại thoáng nhìn thấy mô hình kiến trúc dưới tủ pha ê, lập tức dừng bước lại.

Tiến lên một bước, cúi đầu xem mô hình giới thiệu —

Tác phẩm mỹ thuật đại học S, người thiết kế: Chu Quan Uyên, Dương Lạc, Trần Tri Ngộ.

***

Rời khỏi căn nhà hồng, Tô Nam tiện đường đi siêu thị mua bình thuốc tẩy mới cho Tô Tĩnh.

Trời lạnh, người đi đường vội vã, ngoại trừ vài học sinh trung học bộ dáng hùng hổ, cười ầm lên ném pháo dưới gầm xe.

Tô Nam từ nhỏ sợ cái này, kéo khóa áo lông lên cao, vội vã đi vòng.

Đến đầu hẻm, một chiếc quen thuộc xe có rèm che đột nhiên xông vào trong tầm mắt.

Sửng sốt, cô kéo xuống khăn quàng cổ, hí mắt nhìn kỹ bảng số xe.

Tô Nam bần thần trong chốc lát, chỉ có chậm rãi đi tới, còn chưa tới trước mặt, cửa sổ xe đã mở ra, gần hơn nữa tháng không thấy anh, Trần Tri Ngộ nhô đầu ra, có chút ít kinh ngạc: “Tô Nam. “

“Thầy Trần”

Ánh mắt Trần Tri Ngộ hướng đến tay cô, nhìn lướt qua, “Em ở gần đây? “

“Dạ.”

Cửa xe mở ra, Trần Tri Ngộ xuống xe, giày da sạch sẽ bóng lưỡng giẫm trên mặt đất, thoáng chốc dính vào chút nước bùn.

Ôm trong lòng bí mật lớn vừa bị dòm ngó, Tô Nam không dám nhìn anh, “Thầy tới… Tới Túc Thành xem cảnh cây phong sao? Lá phong sớm rơi xuống… “

“Không phải, qua đây đưa chút tài liệu. “

Anh nói “Tài liệu “. Lúc nghe hai chữ này, trái tim cô không rõ sao lộp bộp một cái.

Một giây kế tiếp, liền nghe Trần Tri Ngộ hỏi: “Em biết phòng triển lãm người nổi tiếng ở nơi nào sao? “

Tay Tô Nam dường như có chút lạnh cóng, không nghe theo sai khiến.

Qua thật lâu, cô mới chậm rãi giơ ngón tay lên, chỉ chỉ cách đó không xa, “Chổ ba nhà màu hồng, rất dễ thấy.”

Trần Tri Ngộ cười một tiếng, “Cảm ơn. Vài chục năm thầy chưa từng tới, Túc Thành biến hóa quá lớn, đường không dễ tìm. “

“Thầy đi qua đi, em… Chị của em chờ thuốc tẩy… “

Lời nói còn chưa dứt, chợt nghe thấy trong ngõ hẻm chợt truyền đến tiếng gào thét ầm ĩ.

Tô Nam ngẩng đầu nhìn lên, đầu kia của ngõ nhỏ, chị gái chờ thuốc tẩy của cô, đang cùng một người đàn ông có khuôn mặt thô, nắm kéo lẫn nhau một cách thô bạo…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.