Đọc truyện Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn) – Chương 57
Ước nguyện ngày sau ta hợp lại, khi đó em nghiệp lớn định thành, anh cũng tuyết tinh thần tắm đẫm.’
—— Giản Trinh
***
Về nước ở bên nhau chưa được đôi ngày, Tô Nam đã ngựa không dừng vó chuẩn bị quay trở lại Malawi.
Bữa chia tay không dục dặc dùng dằng, Tô Nam dặn dò Trần Tri Ngộ dưỡng bệnh thật tốt, Trần Tri Ngộ căn dặn Tô Nam đi đường cẩn thận.
Tuy hai người trời nam đất bắc hơn nửa năm, nhưng hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ xa xôi khoảng cách, người nào cũng bộn bề với công việc, mỗi ngày ngã đầu xuống là có thể thiếp ngay vào giấc ngủ.
Những khi nhớ quá không chịu nổi, sẽ ngẫu nhiên gọi video chăm chú ngắm nhìn người kia như đang ở gần ngay bên cạnh, nhìn một chặp, nói một chặp, làm nũng một chặp, tắt máy rồi lại tiếp tục sứt đầu mẻ trán với guồng quay công việc tất bật không ngừng.
Cô là người có thể chịu được hết thảy vất vả, áp lực, cô độc và tịch mịch. Anh cũng thế.
Trước khi đi, Tô nam dành ra một đêm tranh thủ chạy về thành Túc thăm nhà.
Trình Uyển thay Trần Tri Ngộ đưa Tô Nam ra bến đường sắt cao tốc. Nhìn thấy mây đen ầm ì kéo đến báo hiệu trời sắp đổ mưa giông, Trình Uyển vội tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn, kịp thời chạy vào bãi đậu xe trước khi mưa ào ào trút xuống.
Xoay người bước xuống, mở cốp sau lấy va ly của Tô Nam ra: “Hành lý của em nhẹ quá.”
Tô Nam đón lấy chiếc va ly mười sáu inch từ trên tay Trình Uyển: “Em chỉ đem theo có mấy bộ quần áo.”
Trình Uyển mỉm cười, lấy điếu thuốc lá ra châm, nghiêng đầu nhìn Tô Nam: “Có phải thấy hối hận vì đã ra nước ngoài rồi không?”
Tô Nam lắc đầu, cười thật hiền: “Nếu em nói hối hận, sao có thể xứng đáng với nỗi khổ tâm của thầy Trần khi để em đi.”
“Nói thật,” Trình Uyển rít một hơi thuốc, chầm chậm phun khói ra: “Ban đầu, chị không mấy lạc quan về em và lão Trần. Từ lúc mới bắt đầu lăn lộn tập bò dưới đất, chị đã biết lão Trần, hiểu rất rõ cậu ấy là người thế nào.”
Tô Nam cúi đầu không nói gì, nhớ lại lần đầu gặp gỡ Trình Uyển và Cốc Tín Hồng, nghe thấy hai người nói chuyện.
“Cậu ấy, cái tên này, có đôi khi thật sự quá chói mắt đúng không?” Trình Uyển nhìn Tô Nam, thấy cô vô thức gật gật đầu, cười nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, hắn là trung tâm của đám đông. Có thể ở được bên cạnh hắn lâu dài, hoặc là cùng một loại người như hắn, hoặc là có thể thản nhiên tiếp nhận được điểm này của hắn. Gần một năm không gặp, em thật sự đã thay đổi rất nhiều… Chị thật lòng muốn cảm ơn em, làm bạn cùng lão Trần hơn ba mươi năm, chỉ sợ cậu ấy giếng cạn không gợn sóng, hờ hững lãnh đạm như vậy mà trôi qua cả đời. Có thể gặp được em, là may mắn của cậu ấy.”
Tô Nam trái lại hiếm khi bối rối ngượng ngùng: “Dạ không đâu, em mới là người may mắn.”
Trình Uyển nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ soát vé liền vỗ vai cô: “Duyên phận trời trao. Đợi em trở về, hôn lễ của hai người chị sẽ đứng ra giúp hai người chuẩn bị.”
“Chị… chị làm phù dâu ạ?”
Trình Uyển khẽ nhướn mày, khóe mắt toát ra nét khí khái thanh tao nhưng đầy quyến rũ ma mị: “Chị đương nhiên làm phù rể, còn phải nói sao?”
***
Ngồi hơn một tiếng đồng hồ, về đến thành Túc.
Vừa xuống tàu cao tốc, Tô Nam gọi điện thoại cho mẹ Tô nhưng không có ai bắt máy, bèn gọi cho Tô Tĩnh. Tô Tĩnh nói mẹ Tô đưa Ninh Ninh đi bệnh viện tiêm vắc xin, bảo cô đi thẳng đến chỗ của cô ấy lấy chìa khóa.
Tô Nam kéo va ly, bắt taxi về siêu thị gần trường trung học, đến siêu thị hỏi thăm mới biết Tô Tĩnh không còn làm nhân viên thu ngân ở đây nữa.
Ông chủ siêu thị chỉ tay về phía đối diện xéo bên kia đường: “Tiệm mỹ phẩm đó, chắc đang mở cửa, cô qua xem thử đi.”
Một cửa tiệm nhỏ, hộp đèn quảng cáo, bên trên đề ‘ygirl’.
Tô Tĩnh cúi đầu ngồi nghiêng người, đang vẽ móng tay cho người ta.
Tô Nam đứng yên chốc lát rồi kéo va ly vào.
“Xin chào —— ” Tô Tĩnh ngẩng đầu lên: “Về rồi à? Ngồi đợi chị một lát, làm xong chị lấy chìa khóa cho.”
Tô Nam quan sát một vòng trong tiệm.
Rất nhiều mỹ phẩm và dụng cụ trang điểm thuộc dòng sản phẩm bình dân rực rỡ sắc màu, có đủ nhãn hiệu Nhật Bản, Hàn Quốc và cả Châu Âu, Hoa Kỳ. Cô không thạo những thứ này, nhưng có một số thương hiệu đã từng nghe qua. Đến cô mà cũng đã nghe qua thì hiển nhiên đó là những sản phẩm phổ biến bán chạy.
Trên tủ kính có dán một tờ giấy A4, bên trên đề: ‘Giúp liên hệ mua hàng xách tay miễn phí.’
Chẳng mấy chốc, Tô Tĩnh đã vẽ xong móng tay cho khách, thối tiền, đi vô bồn rửa tay phía sau rửa tay sạch sẽ rồi đi ra quan sát Tô Nam: “Sao lại rám nắng thế này?”
Tô Nam sờ sờ mặt: “Ai cũng nói em rám nắng, đen đến vậy ạ?”
“Chưa từng thấy người phụ nữ nào không chú ý đến dáng vẻ bên ngoài như em.” Tô Tĩnh lấy dao tỉa chân mày ra: “Ngồi đi, chị tỉa cho.”
“Không cần đâu…”
“Chị luyện tập.”
Tô Nam ngồi xuống ghế, nhìn Tô Tĩnh nghiêng người lại gần, ngón tay mềm mại giữ nhẹ dưới cằm cô, cố định.
Âm thanh ‘soạt soạt’ rất khẽ.
“Chị… tiệm này là chị mở ạ?”
Bàn tay Tô Tĩnh thoáng khựng lại: “Mãi mà không tìm được cơ hội nói với em chuyện này, nói ra em đừng trách chị…”
Tô Nam không thể nhúc nhích đầu, hướng ánh mắt lên nhìn Tô Tĩnh: “Chuyện gì vậy chị?”
“Dịp năm mới, Trần Tri Ngộ đến nhà mình chúc tết, chị thuận miệng nói muốn mở một tiệm trang điểm, nhưng còn thiếu một ít vốn mới có thể thuê được nơi có vị trí thích hợp. Không lâu sau, chủ nhà này liên lạc với chị, bảo có người đã ký hợp đồng và thanh toán tiền thuê, hỏi chị khi nào đến nhận mặt bằng.”
Tô Nam sửng sốt.
Tô Tĩnh không dừng động tác, ngón tay thoăn thoắt: “Chị tất nhiên không thể nào nhận ơn huệ này được, nên đã thỏa thuận với cậu ấy, tiền kiếm được sẽ gửi cho cậu ấy theo từng đợt.”
“Hiện tại làm có được không ạ?”
“Cũng được, chủ yếu vẽ móng và trang điểm cho cô dâu kiếm được khá nhiều, bán mỹ phẩm cũng có thể kiếm được một ít.”
Tô Nam nhất thời không có cách nào diễn tả được mùi vị trong lòng mình.
Vì Tô Tĩnh mà vui mừng, càng vì sự cẩn trọng tỉ mỉ hết đỗi dịu dàng của Trần Tri Ngộ mà cảm động.
Tỉa xong, Tô Tĩnh dùng miếng bọt biển nhẹ nhàng lau sạch bụi chân mày còn sót lại: “Em may mắn hơn chị, Trần Tri Ngộ là một người đàn ông tốt. Quãng ngày vất vả khổ cực đã qua rồi, sau này sẽ sống với cậu ấy thật hạnh phúc.”
Ở trong tiệm đợi một lúc, mẹ Tô gọi điện thoại nói đã tiêm vắc xin xong.
Tô Tĩnh quyết định đóng cửa tiệm, đi về cùng Tô Nam.
Vừa ra đến ngã ba, bỗng ở đâu nhảy ra mấy nam sinh trung học, dẫn đầu là một thanh niên cao vượt trội, tóc húi cui, làn da ngăm đen, khuôn mặt điển trai, toát ra khí chất tuổi trẻ hoàn toàn không thể che lấp.
Nam sinh này bị xô đẩy tới trước, đằng sau là mấy âm thanh giòn giã kỳ quái cùng lên tiếng chào hỏi Tô Tĩnh.
“Tĩnh tỷ! Đóng cửa tiệm rồi à?”
“Tĩnh tỷ! Hôm nay kinh doanh thế nào?”
“Tĩnh tỷ! Long ca đang muốn tìm tỷ mua ít đồ nè!”
Cái người ‘Long ca’ kia rõ ràng không được tự nhiên, lúng túng đưa tay gãi đầu: “Tô tiểu thư…”
Tô Tĩnh thản nhiên nhìn hắn, lại quét mắt một vòng ra phía sau: “Không phải các cậu sắp thi đại học rồi ư? Sao mà cả ngày cứ lang thang bên ngoài thế?”
“Bọn em đến cửa hàng đối diện in tài liệu ôn thi mà!”
“Hơn nữa Long ca không cần thi, cậu ấy được tiến cử thẳng lên đại học!”
‘Long ca’ liếc qua Tô Nam rồi nhìn Tô Tĩnh: “Đây là…”
“Cậu quản được sao?”
“Tôi là…”
Hai chị em đồng thời lên tiếng.
Tô Nam chưa kịp dứt lời lập tức ngậm miệng, kinh ngạc dòm Tô Tĩnh, lại ngó ‘Long ca’.
Tình huống gì thế nhỉ?
Tô Tĩnh không để ý tới, một tay kéo valy, tay còn lại nắm tay Tô Nam, lướt qua bọn họ băng sang đường.
“Chị… ai vậy ạ?”
“Không ai hết, mấy đứa trẻ con suốt ngày đến tiệm gây rối.”
Tô Nam ngoảnh đầu lại, cái người ‘Long ca’ kia cũng đang nhìn về bên này.
Thấy cô ngoái lại, lập tức vẫy vẫy tay.
Tô Nam cũng vô thức giơ tay lên, hướng về phía hắn vẫy vẫy.
Ánh mắt Tô Tĩnh đảo qua: “Làm gì thế?”
Tô Nam vội thu tay về: “Không có… em…” Gãi gãi lưng: “Em bị ngứa.”
Tô Tĩnh: “…”
Buổi tối, ba mẹ con tâm sự hết chuyện này đến chuyện khác, mãi tới gần ba giờ sáng mới đi ngủ.
Sáu giờ, Tô Nam bò dậy, ngáp lên ngáp xuống không ngừng.
Tô Tĩnh thức dậy trước đang ở trong bếp nấu mì sợi: “Lên máy bay ngủ nhiều một chút.”
Rửa mặt xong, ngồi xuống bàn ăn.
Mẹ Tô cũng thức dậy từ sớm, hỏi Tô Nam đã thu dọn đồ đạc xong chưa, tranh thủ ăn nhanh rồi đi không thôi không kịp giờ.
Tô Nam gật đầu lia lịa.
“Lần tới khi nào con mới về?”
“Con cũng chưa biết chính xác nữa, mai mốt con xin vé máy bay cho mẹ, mẹ qua đó chơi nha?”
“Đi Châu Phi sao?” Mẹ Tô không ngừng lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, không có quen với hoàn cảnh bên đó.”
Nấu mì xong, Tô Tĩnh đi rửa mặt, mẹ Tô ngồi đối diện với Tô Nam, xem cô ăn: “Đến tận ba năm… bây giờ mới có một năm, chừng nào mới về luôn đây.”
Tô Nam ngập ngừng: “Năm sau con sẽ tranh thủ về…”
“Kỳ thật mẹ cũng không lo lắng điều gì khác, chỉ muốn hỏi con, con với thầy Trần kia, là nghiêm túc thật sao? Chờ con về, cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Nam cúi đầu: “Sang năm anh ấy ba mươi bảy.”
Mẹ Tô thở dài: “Cậu ấy mặt nào cũng tốt, chỉ có điều tuổi tác…”
Tô Tĩnh rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra, nói thay em gái: “Lớn một chút tốt chứ sao ạ, biết thương biết xót vợ.”
“Vậy thì cũng hơn nhiều quá…”
“Quan trọng Nam Nam thích là được rồi. Con và Vương Thừa Nghiệp nhìn vào điều kiện chỗ nào cũng xứng, kết quả thì sao chứ?”
Mẹ Tô không nói gì nữa.
Tô Nam ăn không vô, nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn mẹ Tô, trịnh trọng cất lời: “Mẹ, có chuyện này con giấu mẹ…”
Tô Tĩnh liếc cô một cái.
Tô Nam không nhìn cô ấy: “Con và thầy Trần đã đăng ký kết hôn…”
Mẹ Tô sửng sốt.
“Vào đầu năm ngoái. Vì tạm thời chưa tổ chức tiệc rượu, nên con không có nói với mẹ.”
Mẹ Tô sững người một hồi lâu vẫn chưa trở lại bình thường: “Người lớn hai nhà còn chưa gặp mặt, con làm chuyện gì thế này?”
Tô Nam nhận lỗi.
Tô Tĩnh khuyên lơn: “Thôi bỏ qua đi mẹ, dù sao cũng đều là người lớn hết rồi. Nam Nam phải ra nước ngoài lâu như vậy, người ta sẵn lòng chờ đợi còn đăng ký kết hôn như vậy… là thật tâm thật dạ muốn nên vợ nên chồng cùng con bé. Những cái khác đều là hình thức, đợi Nam Nam trở về rồi từ từ bổ sung sau.”
“Mẹ còn có thể nói được gì đây?” Mẹ Tô đứng dậy: “Cả hai đứa, không có đứa nào khiến cho mẹ bớt lo. Hai ba chục tuổi đầu, còn không hiểu chuyện bằng Ninh Ninh.”
Ăn xong, Tô Tĩnh đưa Tô Nam ra đường sắt cao tốc.
Tô Nam hướng vào phòng mẹ Tô nói tạm biệt, vừa chuẩn bị ra khỏi cổng thì mẹ Tô đi ra.
Đến trước mặt, nhét vào tay cô một tờ giấy: “Lúc Tết, mẹ nhờ thầy xem tuổi, bát tự của hai đứa rất hợp.”
Tô Nam mở ra xem, thiên can địa chi cầm tinh ngũ hành, một đống rối tung rối mù, xem không hiểu, chỉ lướt qua mấy chữ ‘Cát’ mấy chữ ‘Lợi’.
Mẹ Tô xoay người gạt nước mắt: “Đi đường cẩn thận, một thân một mình ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, gặp chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà.”
Khóe mắt Tô Nam cay xè, gật đầu lia lịa.
***
Một đường xóc nảy trở lại Lilongwe, vừa gọi điện thoại báo tin cho Trần Tri Ngộ và mọi người trong nhà biết mình đã đến nơi an toàn thì nhận được thông báo của Hà Bình, bảo cô lập tức đi lên văn phòng.
Lên đến nơi mới biết, mẹ của Hà Bình phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch, không biết có thể qua khỏi hay không, công việc ở bên này phải kết thúc trước thời hạn.
Tô Nam có phần mơ hồ.
Hà Bình vẫn giữ được tâm trạng bình tĩnh nhưng ánh mắt đỏ hoe: “Anh và người phụ trách ở Blantyre đã bàn giao xong công việc rõ ràng, bây giờ em phải lập tức đến đó tiếp nhận vị trí của cậu ta. Gặp chuyện gì không hiểu cứ việc hỏi hắn, không giải quyết được thì gọi điện thoại về cho anh…”
“Tổ trưởng Hà,” Tô Nam vừa từ thành phố Sùng trở lại, sao có thể không hiểu tâm trạng của hắn: “Anh về mau đi ạ.”
Hà Bình im lặng giây lát, đưa tay vuốt mặt: “Xin lỗi em, mấy hôm trước đã nặng lời…”
Tô Nam lắc đầu: “Công việc bên này anh đừng lo lắng, mau về đi ạ. Về nước, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, anh có thể liên lạc với Trần Tri Ngộ.”
Hà Bình gật đầu, không nói mấy lời vô ích nữa, bảo cô liên lạc với người bên Blantyre, còn mình thì đi đến phòng hành chính làm thủ tục chấm dứt công tác ở bên này.
Tô Nam ở lại Lilongwe không bao lâu đã lập tức lên đường đi Blantyre.
Trải qua hơn nửa năm rèn luyện cọ sát, bây giờ không còn ai ở bên cạnh hộ tống, thật sự, đến lúc một thân một mình đảm đương mọi việc.