Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

Chương 10: Năm mới


Đọc truyện Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn) – Chương 10: Năm mới

Tâm hồn vào ban đêm như một con đường, chỉ muốn làm một việc là mở một ngọn đèn. Càng nghĩ nhiều, đèn càng sáng.

— Gia Cát nhốn nháo

Tết năm nay, nhà Tô Nam bị bao trùm bởi một bầu không khí buồn bã. Tiết mục trong TV náo nhiệt, trước ti vi ba người phụ nữ không ai nói gì cả, chỉ có Ninh Ninh thỉnh thoảng khóc nất lên một tiếng. Trẻ con không hiểu năm mới năm cũ, không hiểu thăng trầm, không hiểu nhà nào vui mừng nhà nào buồn, chỉ biết là đói là khóc, ăn no là cười.

Chưa tới giao thừa, Tô Nam đi phòng tắm rửa mặt, cột tóc, nghe mẹ Tô tựa như năn nỉ tựa như khuyên bảo Tô Tĩnh trong phòng khách.

“Ly hôn đi! Ninh Ninh còn có mẹ lo, mẹ giúp con nuôi bé, chỉ cần mẹ có một miếng ăn, sẽ không để con bé đói bụng? Con đi siêu thị tìm một công việc, một tháng chừng một ngàn, cộng thêm một ít tiền Tô Nam cung cấp, ba người chúng ta đồng tâm hiệp lực, sao lại không vượt qua được chuyện khó…”

Tô Nam vặn vòi hoa sen, không có để ý, lần đầu nước lạnh chảy xuống, bắn ở trên tay, lạnh lẽo đến thấu xương.

Năm mới của Trần Tri Ngộ vô cùng bình thản.

Hai nhà Trần Trình ở gần, bình thường hợp lại tổ chức lễ mừng năm mới, cộng thêm cậu mợ, chị họ, anh vợ của Trần Tri Ngộ cùng với đứa cháu gái mới được ba tuổi, nhìn thoáng qua cũng gần mười mấy người.

Ầm ầm náo nhiệt, đến hai giờ sáng thì giải tán, Trần Tri Ngộ cùng Trình Uyển chuẩn bị đi về nhà, lại bị Cốc Tín Hồng kêu đi uống rượu. Cốc Tín Hồng cùng Trình Uyển lớn lên chung một toàn nhà, đi lính mấy năm, lúc xuất ngũ về ở phương bắc cho tiện việc buôn bán. Anh ăn sung mặc sướng, bây giờ tất cả mọi người gọi anh một tiếng “Cốc chủ”.

Cốc chủ đặt bao hết, trong sân đều gương mặt quen, nhạc nền vẫn là bob dylan, không có đèn chớp tắt, không có những cô gái uống éo như rắn, ngược lại là một bữa tiệc với bạn cũ.

Mới gặp mặt, Cốc Tín Hồng đã dắt một người qua đây cùng Trần Tri Ngộ và Trình Uyển chào hỏi, “Cốc chủ phu nhân ”

“Phu nhân Cốc chủ ” điềm đạm nho nhã, tuổi rất trẻ, có chút luống cuống nhưng mà được Cốc Tín Hồng bảo vệ cẩn thận. Nhìn ra là thật tâm thật lòng.

Cốc Tín Hồng chiêu đãi một vòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Tri Ngộ. Hai người nâng ly một cái, Trần Tri Ngộ hỏi thăm: “Vị phu nhân Cốc chủ này năm nay bao nhiêu tuổi? Còn chưa tới tuổi trưởng thành!? ”

“Người ta hai mươi hai, dáng dấp nhìn nhỏ thôi ”

“Có thể xác định?”

“Con gái nhà đàng hoàng, nhỏ tuổi nhất, rất hiểu chuyện, biết nóng biết lạnh.”

Trần Tri Ngộ cười một cái, “Được, trước chúc hai người trăm năm hạnh phúc — hôn lễ định lúc nào? ”

“Tháng mười, ở Đế đô. Đến lúc đó cậu nên tham dự ”

“Có bận dạy một lớp cũng phải bỏ để đi cổ vũ Cốc chủ ngài đây. ”


Cốc Tín Hồng búng điếu thuốc lá trong cái gạt tàn một cái, đôi mắt nhìn thấy Trần Tri Ngộ, “Cậu sao rồi?”

“Tớ làm sao? ”

“Mình nghe nói, mấy năm nay bên cạnh cậu không có bạn gái. Làm sao, chuẩn bị đi xuất gia?”

“Lục căn không sạch, phật môn không thu. ”

*Lục căn: Phật giáo gọi mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức

Cốc Tín Hồng không cho là đúng, “Sự nghiệp giáo dục vĩ đại không thể thiếu nhân tài như cậu. Cậu chỉ có ba mươi bốn, cả đời liền đều như vậy? ”

“Còn không còn có Trình Uyển sao?”

“Cô ấy có thể cùng cậu uống rượu, có thể cùng cậu lên giường?”

“Cốc chủ,” Trần Tri Ngộ nở nụ cười, “Đừng vừa mở miệng liền nói chuyện dung tục. Tớ mà có nhu cầu này, còn sợ không tìm thấy người? ”

” không giống nhau. ”

“Lời này từ trong miệng cậu nói ra, thật là không có một chút sức thuyết phục. ”

Vẻ mặt nghiêm túc, “Tớ bây giờ mới biết, thích hay không, cảm giác thật không giống nhau. ”

“Cốc chủ, cậu sao mà nói chi tiết quá ”

Cốc Tín Hồng khí phách vỗ bả vai anh, tựa như lời nói thấm thía của một người già, “không nói chuyện đã qua, cậu đã qua nửa đời người, đừng có chui trốn trong một cái góc chết. ”

Tan cuộc ăn uống xong, trời đã nhanh tảng sáng.

Trình Uyển uống hơi quá mức, vừa vào nhà liền ói đến long trời lở đất.

Trần Tri Ngộ sợ cô ngã vào trong bồn cầu, gõ cửa một cái, bên trong lên tiến rồi truyền ra tiếng xả nước.

Anh đẩy cửa đi vào, Trình Uyển dựa vào bồn cầu ngồi dưới sàn nhà lạnh như băng, giơ tay lên hỏi anh có thuốc lá.

“Không có. Cậu nhanh lên tắm rửa ngủ.” Anh cúi người đi nâng cô.


Trình Uyển đẩy tay anh ra, nở nụ cười, “Anh, anh nói đi, sống có ý nghĩa gì? ”

Khi cô còn bé một mực kêu Trần tri Ngộ “Anh”, anh đi chỗ nào, cô liền cùng đi chung, nói phải giúp anh tranh đấu dành thiên hạ, đến lúc anh xưng vua, cô làm tướng, hai người mở rộng thổ địa mở bờ mở cõi, bình định nước non.

Bây giờ cô đi con đường làm công chức, lại không có chút chí khí nào của kế hoạch lớn đó, chỉ có lục đục quyền lợi, tính toán đấu đá với nhau.

Trần Tri Ngộ không để ý tới cô, níu lại cánh tay cô kéo lên một cái, đem cô đến bồn rửa mặt, giúp cô rửa mặt. Kéo cô đi vô phòng ngủ, anh rót cốc nước đặt tại bàn bên cạnh, thay cô để lại một ngọn đèn nhỏ.

“Trình Uyển, nếu còn coi tớ là anh cậu, nghe tớ khuyên một câu, cậu cùng những người lộn xộn đó nên kết thúc.”

Hành vi phóng đãng của mình được khuyên nhủ, nhận ra mình quá mức nông cạn. Ý chí đun nấu bất quá một đêm liền cạn.

Trình Uyển xoay người, cánh tay che lên trên mắt, “Tháng trước tớ tình cờ gặp cô ấy, con cô ấy năm sáu tuổi, được cô bế ở trong tay. Cũng không sợ người lạ, hướng tớ kêu dì, hỏi có kẹo hay không. Cô ấy liền cười với tớ, cười đến thật chói mắt, giống như mười lăm năm trước.”

Trần Tri Ngộ trầm mặc lắng nghe.

“… Đi quá xa, không quay về được. Cũng không biết có thể đi đâu. ”

Trình Uyển rốt cục ngủ, Trần Tri Ngộ đóng cửa lại đi ra ngoài.

Trời sáng mau quá, xa xa trêm đỉnh những tòa kiến trúc lộ ra một sắc màu nhạt nhẽo. Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, còn mang theo hơi nước đêm qua. Anh hút một điếu thuốc, trợt cái bật lửa hai cái mới có lửa.

Anh nôn nóng phiền muộn, như là cần phải làm một việc không nên làm… Ngẫu nhiên trong lúc hút nửa điếu thuốc, anh rốt cục ý thức được, mình muốn gọi điện thoại.

Áo khoác ném ở cửa trước, anh đi tới nhặt lên, từ trong túi móc ra điện thoại di động.

Màn hình tối đen, ấn một cái không có phản ứng, mới nhớ ra đã sớm hết pin.

***

Thời gian là chiếc đĩa CD bị thu âm tùy ý, bị người ta ấn chạy chậm, cũng không chạy đến được phút giây trọng điểm kia.

Mới vừa tựu trường được mấy ngày, Tô Nam đã đứng ngồi không yên. Cô biết mình chờ đợi cái gì, lại theo bản năng phủ nhận sự chờ đợi này, sốt ruột đợi chờ lại càng lộ ra chân tướng, không thể phủ nhận được nữa.

Rốt cục cũng đã tới buổi sáng thứ tư, lớp thứ nhất của truyền thông dựa trên thảo luận và phân tích.


Sáng sớm sáu giờ cô liền tỉnh dậy, trở mình một cái rồi đứng lên, đánh răng rửa mặt ăn sáng xong. Thời điểm lần thứ ba chỉnh túi sách, cô mới phát hiện thời gian có thể chạy chậm như vậy.

Bảy giờ rưỡi, rời ký túc xá, đi phòng học.

Cô so với bình thường đi nhanh hơn, lúc đến phòng học chỉ mới bảy giờ bốn mươi. Nhân viên trường học đã mở cửa, cửa khép hờ.

Tô Nam cho rằng không có ai đẩy cửa ra.

một đạo bóng dáng quen thuộc chợt xông vào trong tầm nhìn, trái tim nhảy theo nhịp đập chậm lại một nhịp.

Thân ảnh kia nghe tiếng cửa mở, xoay người lại.

“… Thầy Trần.”

“Tới sớm vậy?” anh cười hỏi.

Áo sơ mi trắng, ống tay áo vén lên, khuy áo được cài cẩn thận. Trên mặt mang theo nụ cười, lại không dính dáng đến trang phục nghiêm chỉnh.

“Em đến chuẩn bị. ” lỗ tai Tô Nam phiếm hồng, cô vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu, vội vã tìm chỗ ngồi bỏ túi lên.

Trong một lác, cô như ý thức được cái gì: “Thầy… thầy cũng thật sớm.”

“Ừ. Thầy đến chờ em chuẩn bị máy.”

Cô không dám hô hấp, chớp hai mắt, “…Em đến muộn? ”

Thanh âm lộ ý cười, “Không có đến trễ. Bất quá còn có thể sớm hơn một chút. ”

Tô Nam đi tới trên bục giảng, một bên mở máy vi tính ra, một bên liếc qua khóe mắt bóng người ở bên cửa sổ, “Thầy tới vào lúc nào? ”

“Sớm hơn em một chút ”

Bảy giờ đã đến, Trần Tri Ngộ nhanh chóng hút xong nửa gói thuốc lá, mới nhìn thấy một đạo bóng dáng từ dưới bóng cây lòe trước lầu đi tới, tựa như một đường chạy chậm đến, gió thổi góc áo cô vung lên hạ xuống, hạ xuống vung lên.

Tô Nam khẽ mỉm cười một cái, “Vậy là tốt rồi. ”

Cô thuần thục mở máy vi tính, giúp anh tiếp nối máy vi tính xách tay, thử một chút thiết bị âm thanh, đi lấy ly nước cho anh, đi phòng giải khát ở khúc quanh hành lang, giúp anh lấy nước nóng.

Trước đây đã vô số lần đi lấy nước, lần này mỗi bước đi đều nhảy nhót khó có thể khống chế, một loại bí ẩn ngọt ngào.

“Thầy Trần, xong rồi. ”

Tô Nam đem cái ly bỏ bên vị trí bên phải để anh thuận tiện cầm, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tri Ngộ.


“Ừ”

Trong mắt của học sinh ngốc chỉ có cái bóng sáng loá của mình, cùng vui cười sáng lóa.

“Thứ sáu tuần trước, làm sao không cho gửi email cho thầy? ”

Vẻ tươi cười đình trệ một cái, “Thầy chưa từng nói qua năm mới cũng muốn… ”

“Có gửi cô Lâm tin nhắn chúc tết sao? ”

“Dạ có.”

“Chủ nhiệm lớp cấp 3? ”

“Dạ có.”

“Chủ nhiệm lớp cấp 2?”

“Dạ có.”

“Chủ nhiệm lớp cấp 1?”

“… Cũng… Cũng có. ”

“Vậy làm sao không gửi cho thầy?”

Tô Nam ngẩn người, hoảng hốt vô phương ứng đối, hơi chớp mắt cực nhanh, rồi rũ mắt xin lỗi, “… Xin lỗi thầy.”

Tâm tình của anh nhất thời liền trở nên tốt đẹp, bước chân đi tới hướng bục giảng.

Trên bục giảng, có người vô ý thức lui ra phía sau hai bước, bước xuống bục giảng đến chỗ ngồi — hàng thứ nhất, anh cố chấp yêu cầu.

Cô mở ra máy vi tính xách tay, có điểm hốt hoảng từ bút trong túi lấy ra một cây viết, rồi mới ý thức còn chưa bắt đầu giờ học, dừng một chút, lại buông bút xuống.

Từ vị trí của anh có thể thấy toàn bộ động tác của cô.

Giống như khi còn bé cách cái lồng sắt xem vẹt, cầm khúc xương đùa con chó Kinh Ba, hoặc là nắm bắt một cái lông chim đi chọc mèo con lớn bằng bàn tay…

Anh trong nháy mắt thu lại tâm tư, có chút buồn bực muốn lấy điếu thuốc trong túi quần.

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Anh nhét lại bao thuốc vừa mới móc ra, sửa sang lại áo, đứng một cách nặng nề.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.