Tuyệt Phối

Chương 11: Anh Mù Mới Yêu Em


Đọc truyện Tuyệt Phối – Chương 11: Anh Mù Mới Yêu Em


Trái tim nảy lên.Từ “cậu” được nói ra từ miệng cô, kiên cường và dứt khoát, lại mang một chút đe dọa và cảnh cáo, dính ba phần bướng bỉnh, bảy phần không đàng hoàng.Lục Chinh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.“Đừng quên, là cậu ra tay với cháu trước đấy.”Người đàn ông nhíu mày.Phó Hi giơ tay sờ lên gáy, trạng thái yếu ớt, nước trong đáy mắt bắt đầu khởi động, như thể giây tiếp theo sẽ khóc ra ngay được.“Cô!”Lục Chinh nghiến răng, một bụng điên tiết mà không có nơi trút giận.Buồn bực!“Lục Chinh? Ông lớn à? Cậu ruột à? Không nói gì là cháu sẽ coi như cậu đồng ý rồi nhé?”“Tôi…”“Một, hai, ba, OK! Cháu biết cậu là người tốt, nhất định sẽ đồng ý với cháu mà.”Lục Chinh: “…”“Ôi, đừng nhíu mày thế chứ ạ? Hỏng hết cả gương mặt đẹp trai tuấn tú rồi, phí của trời quá.”“Ngậm, mồm.”“…


Có khăn giấy không nhỉ?”“Ghế sau.”Hít mũi, Phó Hi duỗi tay, nửa người ngả về sau, thò tay qua khe hở giữa hai cái ghế, nhoài về đằng sau.Một chút nữa thôi nào…Rướn người, cắn răng, động tác như mèo quào.“Hô!”Cuối cùng cũng lấy được.Vội vàng rút hai tờ, lau khô nước mắt, lại lau nước mũi, vo viên, mở cửa sổ, ném!Đảo mắt, đúng lúc nhìn vào ánh mắt quái dị của người đàn ông.Phó Hi chớp mắt: “Anh…


anh nhìn tôi làm gì?”Môi mỏng mím chặt, giây tiếp theo, dời tầm mắt.Đệch!Không thể hiểu nổi con người này nữa!“Mặc kệ anh…”Nhắm mắt lại, chợp mắt.Gió thổi qua, da mặt căng chặt như muốn nứt ra vậy, sớm biết vậy chỉ cần khóc tượng trưng là được, khóc thật như thế làm quái gì chứ?Làm mất không biết bao nhiêu nước và muối trong người rồi nữa?Lỗ vốn!Đang lúc vô cùng hối hận, lại nghe Lục Chinh đột nhiên lên tiếng—“Nếu tôi là cô thì sẽ không chờ mấy cái cúc áo đều bị bung hết mới phát hiện ra đâu.”Hả?Cúc, cúc áo…Lập tức cúi đầu, giây tiếp theo, Phó Hi đau khổ.Xương quai xanh tinh xảo, da thịt trắng nõn mịn màng, quan trọng nhất là hai “cô em” nhỏ xinh, trắng trẻo cũng lộ ra luôn rồi.32B đáng xấu hổ của tôi…Đau lòng tới mức không dám nhìn thẳng.


Trong lòng cô nàng Phó đã máu chảy thành sông.Thế này thì phải ăn bao nhiêu đu đủ, gặm bao nhiêu cái móng heo mới có thể to lên được đây?Đột nhiên cảm thấy con đường tương lai xa vời, ảm đạm, chẳng hề có ánh sáng hy vọng gì.Mày kiếm dựng ngược, lửa giận phun ra: “Cái đồ lưu manh!”Người đàn ông nheo mắt, tay lái xoay non nửa làm cho toàn bộ thân xe đều xoay theo.Phó Hi vốn đang ngồi thẳng người, cú xoay xe này làm cho cô xui xẻo, nhào thẳng vào đùi người đàn ông.Chóp mũi đối diện với…

khụ khụ…


cái gì đó.Bùm—Sấm sét chợt vang, hình ảnh phi long oai phong lẫm liệt hiện lên trong não cô, đầu nó ngóc lên, giương nanh múa vuốt với cô.“Ngồi dậy!”Phó Hi không động đậy.Phi long đang nói “Hello” với cô kìa.“Đừng ép tôi phải ra tay.” Mỗi một chữ đều như rít qua kẽ răng, kìm nén, siết chặt.Phó Hi run lên, vội vã bò dậy, ngồi thẳng người.Chép miệng như đang cảm nhận dư vị còn sót lại, đôi mắt nhỏ chưa đã thèm lại quay sang nhìn chằm chằm vào người đàn ông.“Vô liêm sỉ!” Quát lên một tiếng, mặt mũi lạnh lùng như kết thành băng, áp suất không khí trong xe bị đè nén tới thấp nhất.“Hừ, tôi còn chưa tính sổ với anh mà anh đã quay ra mắng tôi trước là thế nào hả?”Mở miệng, cãi lại, đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt ngạo nghễ.Lục Chinh không nói gì, anh nhịn!Không thèm chấp với cô nàng đanh đá này.“Dám nhìn trộm bà đây! Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong, vừa thấy cũng là người lịch sự, trên thực tế là kẻ thích nhìn trộm!”“…”“Ôi giời, cũng có phải lần đầu lộ hàng đâu, nhìn trộm một, hai lần thì có gì mà ghê gớm đâu chứ?”“Phó, Hi!”“Ôi, tôi đây?”“Cô tưởng rằng, tôi sẽ có hứng thú với một cái sân bay sao?”Một dao chọc thẳng vào tim, trúng chỗ hiểm.“Hừ, 32B, trình độ phát dục của học sinh cấp hai,“ Ghé sát vào, môi nhếch lên mang theo vẻ lưu manh, không đàng hoàng, “Trừ phi ông đây bị mù mới có hứng thú với cô em.”Nôn ra một ngụm máu, cô nàng Phó bị nội thương nghiêm trọng.Ngực ơi!Tại sao lại 32B chứ?!Cuối cùng Lục Chinh cũng được hả giận, toàn thân vô cùng thoải mái, tinh lực tràn trề, còn sướng hơn hút hết một bao thuốc lá.Phó Hi thì đang tự vẽ vô số xoắn ốc trong lòng—Uống nước cũng giắt răng;Ăn cơm thì có gián;Vào toilet thì hết giấy;Phi long hóa con giun!“Có vẻ cô không phục lắm nhỉ?” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, cười trên nỗi đau của người khác.Phó Hi oán hận, trừng mắt nhìn anh.Nếu trên tay cô mà có một con dao thì chắc chắn Lục Chinh sẽ trở thành con heo chờ bị chọc tiết, không nghi ngờ gì nữa!“Nói không chừng, người biến thái như anh lại thích loại như tôi thì sao nhỉ?”Chớp mắt, ngây thơ và quyến rũ cùng kết hợp, trời sinh hồn nhiên.Lục Chinh lập tức đen mặt.“Chẳng phải có mấy bộ phim gì đó kiểu ông chú thích bé loli, biến thái bạo hành trẻ con các kiểu sao…


Ngẫm lại thấy cũng đúng, một cọng cỏ non mọc ngay trước mắt, làm gì có con trâu già nào lại không gặm chứ nhỉ?”“Cô!”“A, trừ phi con trâu đó đã rụng hết cả răng, đừng nói cỏ non, ngay cả cỏ khô cũng chẳng nhai nổi ấy chứ.

Cậu, cậu thấy cháu nói có đúng không ạ?”“Phó Hi, đừng có chọc giận tôi, cô không trả nổi cái giá đó đâu.”Mặt người đàn ông trầm xuống, sự tàn nhẫn xuất hiện trong mắt làm người ta kinh hãi.Không ai có thể năm lần bảy lượt nhẫn nhịn được người khác khiêu khích, đặc biệt người này còn là đứa con cưng của trời – Lục Chinh, Lục Nhị gia.“Cảnh cáo à?” Phó Hi nhướng mày.Mặc dù trong lòng đang chột dạ nhưng trên mặt vẫn cứ tỏ vẻ bình tĩnh.Chìm nổi bao nhiêu năm trong thị trường chứng khoán, ngoại trừ kiếm tiền ra, Viêm Hề còn có một biệt tài khác đó là— mặt không đổi sắc!Chẳng cần quan tâm giây tiếp theo trời đất có sụp đổ hay không thì một khắc trước, bạn vẫn cứ phải duy trì sự thong dong, ưu nhã của mình mới được.“Có lẽ “đe dọa” càng thích hợp hơn.”Lạnh lẽo, ác độc, lạnh vào tận xương tủy.F*Lão hổ ra oai rồi.Những lúc như thế này, chẳng cần phải lấy trứng chọi đá làm gì.Phó Hi ngoan ngoãn ngồi yên.Trong lòng rất rõ ràng, cô chính là hình mẫu tốt nhất cho cái gọi là “co được thì cũng duỗi được”!Lục Chinh đã sẵn sàng nổi bão rồi, thế mà vừa mới nói một câu đã lập tức đụng ngay vào cái đinh mềm.Có buồn bực nào hơn việc hai quân đang đánh nhau, bạn đã vận sức chỉ chờ xông lên đánh một trận máu lửa thì đối phương lại giơ cờ trắng lên chủ động xin hàng không?!Dường như toàn bộ những gì mà anh đã chuẩn bị, bố trí binh lực, mưu lược hành quân đều là vô dụng hết.Phó Hi banh mặt ra, nhưng trong lòng đang cười như điên.Sách lược nhún nhường, đại chiến toàn thắng.Oh yeah!Xe nhanh chóng chạy từ vùng ngoại ô hoang vắng về lại trung tâm thành phố.Rốt cuộc không cần phải nhìn mãi con đường nhựa rộng tới mức có thể cho cả trăm các cô em béo ú đồng thời lăn qua nữa, cũng chẳng cần phải liều mạng chạy như điên dưới ánh mặt trời chói chang nữa.“Ơ, giờ chúng ta đi đâu thế?”“…”“Hỏi anh đấy, chúng ta có thể phối hợp tí được không hả?”“…”“Này anh kia, tai anh dùng làm cảnh để đuổi muỗi thôi à? Cơ mà, ở đây làm gì có muỗi cho anh phe phẩy đâu hả?”Đồ tai trâu!“Có việc cần nhờ cậy mà còn kiêu ngạo như thế, cô không sợ tôi đổi ý à?”“Sợ chứ.” Nhún vai, “Nhưng anh sẽ không làm thế đâu.”Lục Chinh cười lạnh: “Cô tự tin thật đấy.”“Sai! Không phải tôi tự tin, mà là tôi có lòng tin vào anh.”Lục Chinh: “…”“Lật lọng thì không phải đàn ông.


Anh mén lỳ (manly) như thế, chắc chắn sẽ không làm vậy, đúng không nào?”“…”“Này, anh còn chưa trả lời tôi mà, đi đâu thế hả?”“…


Tên tôi không phải là “này“.”“Thế gọi là gì giờ?” Tròng mắt đảo tròn, “Lục Chinh? A Chinh? Lục Nhị gia? Lão Nhị? Anh quả thật xứng với cái thứ hạng này— ngu chết đi được!”Nói xong liền ôm bụng cười ầm lên.Gương mặt lạnh lẽo lập tức đen như đít nồi.“Tôi, là, cậu, cô.”“Sai! Anh là cậu của Tô Thiên Lâm,“ Giơ một ngón trỏ ra khẽ lắc, “Không có liên quan gì với tôi hết.”Lại lập tức nói tiếp: “Nếu nhất định cứ phải có quan hệ gì đó thì cũng không khó mà.

Giữa đàn ông và đàn bà, muốn có quan hệ còn chẳng phải là chuyện quá đơn giản sao?”Lăn một vòng trên giường, hai người xa lạ cũng có thể trở nên tương thân tương ái.Nghĩ tới bộ dáng mạnh mẽ, oai phong của phi long, lại nhìn người cao mũi thẳng, quả nhiên là có liên quan trực tiếp với nhau.Cũng không biết chất lượng sử dụng thế nào nhỉ?Lục Chinh bị cô nhìn tới mức lông tóc dựng ngược.Lạnh lùng hừ giọng, mắt lộ ra trào phúng: “Thu hồi ngay mấy cái ý tưởng bẩn thỉu của cô lại.”“Ể? Anh biết tôi đang suy nghĩ gì sao?” Mắt to chớp chớp, trong suốt và sáng ngời.“Không có hứng thú.”“Tôi nghĩ về…


anh.”Trong lòng lộp bộp, hơi thở trong nháy mắt của trở nên nhẹ tênh và chậm chạp.“Sống nổi không thế?”“Phó, Hi!”“Tên của tôi êm tai lắm à? Sao anh cứ thích gọi to lên thế?”“Nói chuyện tử tế cho tôi! Còn dám lằng nhằng, tôi sẽ ném cô xuống xe ngay lập tức, tôi nói được thì làm được!”Lạnh lùng kiên định, thất bại nặng nề.Phó Hi bĩu môi, rất am hiểu đạo lý thu tay đúng lúc, vì thế đành phải hậm hực từ bỏ.Ba phút sau.“Lục Chinh, xe đã chạy suốt nửa ngày rồi, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế? Anh không định đem tôi đi bán đấy chứ?”“Cô á?” Cười lạnh, “Đáng giá bao tiền chứ?”“Đi chết đi!”“32B, học sinh cấp hai.”Phó Hi đần người ra, sấm sét cuồn cuộn trút hết xuống người cô.Nhe răng, mắt lộ ra vẻ hung ác: “Cắn chết anh!”Khóe môi hơi nhếch, người đàn ông nhướng mày: “Không đấu với chó dữ.”Móe!Ôi đệch, gã đàn ông này quá đáng ghét rồi.Phó Hi phồng má, tỏ vẻ dỗi hờn.Chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt qua, động khơ khẽ gầm gừ.Yên tĩnh trong giây lát.Đột nhiên—“Cậu ơi, cháu đói quá.”Lục Chinh sửng sốt, thiếu nữ thuận miệng xưng hô một câu mà khiến cả người anh đều khó chịu và mất tự nhiên.Cậu?Anh là cậu gì chứ?Nhớ tới những chuyện hoang đường mà người Tô gia đã làm, trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.“Cậu, cháu đói thật mà, đói sắp chết tới nơi rồi, từ sáng tới giờ mới chỉ được ăn có một quả táo, vừa nãy cũng nôn ra hết rồi.”“…


Muốn ăn gì?”“Cái gì cũng được?!” Mắt sáng lên.Có trời mới biết, cơm mà cô ăn ở bệnh viện chẳng khác nào cơm heo.Hai mươi phút sau.Đại sảnh rộng và thoáng đãng, trang hoàng tinh tế, tiếng đàn vĩ cầm bay bổng, du dương.Tại bàn dành cho hai người, một nam, một nữ ngồi đối diện nhau.“Đồ ăn ở nhà hàng Pháp này cũng không tệ lắm.” Phó Hi gật đầu, vẫn y như trong trí nhớ của cô, nhìn qua khung cửa kính sát đất là có thể thấy được hết cao ốc tài chính cao ngất ở bên kia con phố.Đưa mắt nhìn lên, dừng lại ở tầng 28, đó là nơi cô từng làm việc.Công ty đầu tư hàng đầu…“Đây là thực đơn, hai vị muốn gọi đồ gì ạ?”Lục Chinh nhìn cô.Phó Hi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lập tức mở miệng: “Một suất bò bít tết nấu chín bảy phần, trứng cá muối, salad cà chua không mù tạt.”“Vâng.


Vậy quý ngài thì sao ạ?”“Sườn dê nướng, chín kỹ, cá hồi xông khói, tôm chiên trứng muối.”“Có cần rượu vang đỏ không ạ?”“Không cần.”“Có nhé!”Hai người cùng lên tiếng.Bốn mắt giao tranh, không ai nhường ai.Lục Chinh lạnh mắt: “Tôi phải lái xe.”Khóe miệng nhếch lên, Phó Hi nhún vai, “Tôi không phải lái xe.”“Ban ngày ban mặt, uống rượu làm gì?”“Ai bảo ban ngày thì không thể uống rượu chứ?”“Không cho.”“Anh không thể uống lại còn không cho người khác uống, quá ngang tàng rồi đấy nhé!”“Đừng quên, tôi mới là người trả tiền bữa cơm này.”“Keo kiệt!”“Vậy…

Hai vị có cần rượu vang nữa không ạ?”“Không cần.”“Cần!”Tiếp tục giằng co, ánh mắt giao nhau, tóe lửa bùm bùm.“Trẻ vị thành niên, không được uống rượu.”“Bà đây 19 tuổi rồi nhé.


OK?” Nổi điên.“32B, 19 tuổi?” Cười nhạo.“Lục, Chinh!” Phát điên.


.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.