Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 14: Lưu Nhị Hỉ Lớn Rồi!


Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 14: Lưu Nhị Hỉ Lớn Rồi!


Tống Tuyết Mai đỏ ửng mặt, không kiềm chế nổi bèn liếc nhìn thêm vài cái.

Trời ơi, nghe người trong thôn đều nói rằng cái ấy của tên này không dùng được nữa, sao lại lớn vậy chứ, từ đường nét có thể thấy to hơn gấp mấy lần chồng mình.

Lẽ nào tên này uống thuốc linh đơn diệu thần, cái ấy lại dùng được rồi?
“Chị nói xem, giữa em với chị còn khách sáo làm gì chứ, chúng ta là người cùng thôn mà phải không”, Lưu Nhị Hỉ nhìn Tống Tuyết Mai đang đờ người ra rồi nhảy tõm xuống sông.

Lập tức một luồng mát lạnh từ chân lan truyền khắp người Lưu Nhị Hỉ.

Mặc dù có thù với Vương Gia Lạc, nhưng ngày thường Tống Tuyết Mai cũng rất khách sáo với hắn, hơn nữa người phụ nữ có chồng xinh đẹp như thế này, tên đàn ông nào mà không muốn trò chuyện cùng chứ.

Tâm hồn thiếu nữ rung động, Tống Tuyết Mai nhìn cái ấy của Lưu Nhị Hỉ “đứng” lên, trong lòng không kiềm chế nổi có chút kích thích.

Mặc dù gả cho Vương Gia Lạc đã mấy năm rồi, nhưng một tuần gã chỉ ở nhà tầm một hai ngày là cùng, bản thân quanh năm sống lẻ loi cô độc, nghe nói gã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng người đàn bà như cô ta cũng chẳng làm được gì gã, ai bảo lúc đó cô ta mê gã là trưởng thôn, nghĩ rằng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.

Tống Tuyết Mai thở dài, cô nhìn cái ấy vẫn cứ “đứng” lên của Lưu Nhị Hỉ, bỗng nhiên thấy bứt rứt khó chịu trong lòng, nếu gã có người phụ nữ khác ở bên ngoài vậy thì sao mình không thể tìm người đàn ông khác chứ!
“Chị Tuyết Mai, em giúp chị vắt khô nhé”.


Lưu Nhị Hỉ rất nhiệt tình giúp Tống Tuyết Mai vắt khô quần áo đang giặt dưới sông.

“Nhị Hỉ, sao em đối xử tốt với chị thế?”
Tống Tuyết Mai nở nụ cười gian tà, ngước nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi trêu ghẹo.

“Hi hi…chẳng phải vì chị xinh đẹp sao, hơn nữa trên người chị còn có một mùi hương rất thơm!”
Nghe thấy Lưu Nhị Nhỉ khen mình, Tống Tuyết Mai nguýt hắn một cái, trong lòng thấy rất vui, xem ra bản thân vẫn có sức hút….

“Hơ hơ…em đúng là dẻo mồm dẻo miệng, nhỏ như thế đã biết lừa người ta, lớn lên chắc giỏi phải biết”.

“Bây giờ em đang to dần rồi đấy, chị Tuyết Mai nếu không tin chị xem đi….

”, Lưu Nhị Hỉ cười hi hi, nhìn chằm chằm vào Tống Tuyết Mai rồi trêu đùa nói.

Tống Tuyết Mai đỏ mặt, cố ý nói kích: “Thằng ranh con này, chỉ biết trêu chọc chị, chị không tin cái của nợ mềm nhũn đấy của em có thể lớn đến mức nào”.

Lưu Nhị Hỉ vừa vực dậy sự tự tin của một người đàn ông, nghe Tống Tuyết Mai nói thế, ai mà vui nổi chứ, hắn cố tình cương cứng cái thứ vẫn đang ngẩng đầu lên, để lồi ra khỏi quần.

“Chị Tuyết Mai, chị xem có to không, thứ này chắc chắn dùng tốt hơn cái của chồng chị!”
Tống Tuyết Mai vốn dĩ chỉ muốn xem cái đó của Lưu Nhị Hị rốt cuộc đã chữa khỏi hay chưa, động tác vắt quần áo ngày càng chậm, ánh mắt của cô ta trở nên thẫn thờ.

“Nhị Hỉ, chỗ đó em làm kiểu gì vậy, chị nghe người trong thôn nói cái đấy của em vô tác dụng rồi, sao còn to hơn của Vương Gia Lạc chứ!”
Tống Tuyết Mai cảm thấy sốc, sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt, tên này làm sao vậy, nhìn kỹ lại giống như dưa chuột trồng dưới đất, khiến người ta ngỡ ngàng.

Nghe thấy lời khen ngợi của Tống Tuyết Mai, Lưu Nhị Hỉ tràn đầy tự hào, cười hi hi rồi nói nhỏ: “Em nói với chị rồi mà, em lớn rồi, chị cứ không tin, lần này là thật rồi đúng không!”
“Ừm, đúng là “to” lên rồi…”
Tống Tuyết Mai đỏ ửng mặt, cô ta gật đầu, ngượng ngùng nhìn hắn, lả lướt nói: “Nhị Hỉ, em lớn từng này rồi, đã ngủ với phụ nữ bao giờ chưa?”
Lưu Nhị Hỉ sửng sốt, vội nói: “Chưa, chưa ạ…”
Trời ơi, vẫn là tấm chiếu mới, Tuyết Mai vui sướng nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi ngượng ngùng nói: “Vậy em có muốn ngủ với chị không?”
“Em…”, Lưu Nhị Hỉ sững sờ, hắn còn tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi lại lần nữa: “Chị dâu, là chị nói đấy…”
“Ừm, là chị nói…”, Tống Tuyết Mai đỏ mặt, vội đáp, bây giờ cô ta giống như ở góa vậy, tại sao không thể tìm Lưu Nhị Hỉ để an ủi bản thân chứ, hơn nữa tên này cũng có đủ khả năng như thế.

“Vậy em không khách sáo nữa…”

Lưu Nhị Hỉ thấy hưng phấn, vốn dĩ đã đang sung sức rồi thì sao có thể kiềm chế nổi chứ, trong tiếng hét kinh ngạc của Tống Tuyết Mai, hắn kéo cô ta xuống sông, bàn tay thô ráp sờ mó ngực của cô ta.

“Ư…”, Tống Tuyết Mai khẽ rên, đã lâu không có ai vuốt ve cơ thể, vì thế cô ta trở nên nhạy cảm một cách kỳ lạ.

“Nhị Hỉ, chuyện…hôm…nay…em không được nói ra ngoài”.

“Chị yên tâm, em cũng đâu có ngốc, sao có thể nói chuyện này ra ngoài chứ”, Lưu Nhị Hỉ khẽ cười rồi nói nhỏ.

Hắn còn lâu mới nói chuyện bản thân đã bình phục ra ngoài, phải khiến cho lão già khốn nạn này mọc thêm vài cái sừng mới được.

Lúc này Tống Tuyết Mai và Lưu Nhị Hỉ đang quấn quýt lấy nhau ở dưới sông, lúc chuẩn bị đâm vào thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Tống Tuyết Mai hoảng hốt, vội vỗ vai Lưu Nhị Hỉ rồi nói: “Nhị Hỉ, mau, em mau trốn đi, hình như Vương Gia Lạc về rồi!”
Hả? Cái gì, Vương Gia Lạc!
Lưu Nhị Hỉ hoảng sợ, vội buông tay khỏi người Tống Tuyết Mai, loay hoay muốn tìm chỗ ẩn náu.

“Nhị Hỉ, em chui xuống bên dưới chị đi, để chị chắn cho”, Tống Tuyết Mai lo lắng, vội nói.

Chỉ còn cách này, Lưu Nhị Hỉ hít sâu một hơi, lặn xuống phía dưới người Tống Tuyết Mai.

Cặp đùi dài trắng nõn nà kẹp lấy cổ Lưu Nhị Hỉ, váy phủ lên đầu, nhìn rõ chiếc quần lót màu đen nhạt.

Tống Tuyết Mai nghiêm mặt, lấy lại bình tĩnh, nhưng cảm giác tê dại giữa hai chân lại khiến cô ta thấy không thoải mái.


……
“Ơ? Tuyết Mai, bà rảnh rỗi xuống dưới sông làm gì vậy?”
Lúc này Vương Gia Lạc vừa họp trên thị trấn xong, tiện thể đi chơi gái nên đến bờ sông, nhìn thấy Tống Tuyết Mai đỏ ửng mặt đứng dưới sông, gã tò mò hỏi.

“Hụ hụ…tôi đang giặt quần áo, bất cẩn nên ngã xuống sông”, Tống Tuyết Mai đỏ mặt, thuận miệng giải thích.

“Ờ, vậy được, vậy tôi kéo bà lên, chúng ta mau về nhà chuẩn bị cơm nước đi, tôi đói lắm rồi”.

Lúc này, Lưu Nhị Hỉ đang ngồi xổm dưới người Tống Tuyết Mai cũng không chịu nổi bèn thò miệng ra để hít thở.

Nhưng đầu lưỡi của Lưu Nhị Hỉ vô tình chạm vào nơi sâu thẳm nhạy cảm giữa hai cặp giò của Tống Tuyết Mai.

“A….

”, toàn thân Tống Tuyết Mai run rẩy, bất giác rên lên một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.