Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 1: Niềm Vui Bất Ngờ


Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 1: Niềm Vui Bất Ngờ


“Nhị Hỉ, chị dâu chuẩn bị tắm đây, em trông chừng cẩn thận nhé”.
Nơi này là Diễm Dương Câu, một sơn thôn yên bình và hiền hòa.

Dưới ánh chiều tà, trong khe núi, bên hồ Ngọc Nhân vang vọng âm thanh dịu dàng và ngọt lịm của người phụ nữ xinh đẹp trên Trương Ngọc Hương.
“Chị dâu, chị cứ yên tâm mà tắm, em ở đây trông chừng rồi”, Lưu Nhị Hỉ cũng đáp lại một câu.
Mỗi ngày, chăn dê xong, Trương Ngọc Hương luôn chạy đến hồ Ngọc Nhân trong khe núi để tắm rửa, mà lần nào cũng dẫn theo hắn em chồng Lưu Nhị Hỉ trông chừng giúp cô.
“Nhị Hỉ, đưa cái khăn bông qua cho chị, chị lau mặt…”
Lòng dạ dao động, Lưu Nhị Hỉ vạch một nhánh cây đang che hờ, nhanh chóng nhìn thấy cơ thể trắng nõn của Trương Ngọc Hương bơi lội trong làn nước.
Trương Ngọc Hương là chị dâu của Lưu Nhị Hỉ, cũng là đối tượng mà hắn thầm thương trộm nhớ mỗi tối.

Trong mắt hắn, Trương Ngọc Hương cứ như minh tinh trong ti vi ấy, xinh đẹp và động lòng.
Cơ thể trắng muốt kia, chỗ nào cần đầy thì rất đầy đặn, chỗ nào cần căng mẩy thì rất căng rất mẩy, đường cong mê hoặc, Lưu Nhị Hỉ nằm mơ cũng muốn ôm chị dâu lên chiếc giường lò của mình.
Trương Ngọc Hương đang tắm rửa cũng chú ý thấy Lưu Nhị Hỉ ngắm nhìn mình, gò má ửng hồng, nhưng không nói gì cả.
Năm ngoái, Lưu Nhị Hỉ lên núi chặt củi, không biết bị dã thú kỳ lạ nào cắn.

Tuy rằng cơ thể không có gì đáng ngại, nhưng sau khi quay về, “con chim non” không dùng được nữa.


Bất kể lúc nào nó cũng “héo rũ” xuống, rất ủ dột.
Lâu dần, Lưu Nhị Hỉ biến thành chàng trai “vô dụng” bị người dân ở Diễm Dương Câu chê cười.
Cũng chính vì thế, Trương Ngọc Hương mới dám gọi hắn trông chừng mỗi khi đi tắm.
“Thằng ngốc kia, đừng có nhìn nữa, ngày nào cũng nhìn mà chưa đủ à? Mau chóng trông chừng cho chị, đừng để người ngoài nhìn trộm!”
Lúc này Trương Ngọc Hương đã bơi tới bên bờ, nhanh chóng lấy chiếc áo hoa khoác lên người.

Hai ngọn núi nhấp nhô trước ngực phản chiếu ánh nắng chiều, diễm lệ hơn cả hoa dại trên núi.
Thế nhưng, Trương Ngọc Hương không chú ý tới, còn hai mắt Lưu Nhị Hỉ thẳng đơ luôn.
Điều này khiến cô vừa tức vừa buồn cười.

Hắn nói thử xem, tên nhóc nhà hắn không phải đàn ông chân chính, sao còn mê mẩn cơ thể phụ nữ như thế chứ? Không sợ mình “chết nghẹn” à.
“Chị dâu, chị đẹp quá.

Đợi em chữa khỏi bệnh, em cũng muốn lấy một cô vợ như chị”, Lưu Nhị Hỉ dụi dụi đôi mắt cay xè, cười hi hi và nói.
Trương Ngọc Hương bĩu môi, tủm tỉm cười, cố tình trêu chọc cậu em chồng không sử dụng được “chỗ đó: “Nhị Hỉ à, nói thử xem, chị dâu có chỗ nào tốt?”
Lưu Nhị Hỉ gãi gãi đầu, nhẹ nhàng bảo: “Thì chẳng phải là chị dâu xinh đẹp, đã vậy vóc dáng cũng đẹp.

Em nghe phụ nữ trong thôn nói, mông to dễ đẻ con trai”.
“Được thôi, đợi cái đó của em dùng được, chị dâu đích thân sắp xếp cho em, đảm bảo cái đó to hơn cả chị dâu, mà còn biết đẻ con trai”.
Trương Ngọc Hương nhếch đôi môi đỏ thắm, nặn ra một nụ cười yêu kiều.

Nhưng trong lòng cô vẫn thấy tiếc thay cho Lưu Nhị Hỉ, chỉ e cả đời này hắn cũng không lấy được vợ.

Con gái nhà ai mà chịu gả cho một người đàn ông không làm được “chuyện ấy” kia chứ.
Lưu Nhị Hỉ mừng vui, vội vàng gật đầu: “Cảm ơn chị dâu! Hề hề, em thực sự thấy ghen tị với anh trai em lắm, lấy được một người vợ xinh đẹp như chị dâu!”
“Thật sao? Nhưng anh trai em không nghĩ như vậy đâu…”, sắc mặt Trương Ngọc Hương bỗng chốc trở nên u ám.
Anh trai của Lưu Nhị Hỉ quanh năm làm thuê ở bên ngoài, bản thân cô đã gả tới đây mấy năm rồi, nhưng ngoài vụ thu hoạch với mấy ngày Tết, gần như chẳng được gặp.

Cô cũng nghe một số người trong thôn làm thuê cùng anh ta kháo nhau rằng, hình như anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi…

“Làm gì có chuyện ấy.

Chị dâu, chị xinh đẹp như thế, nếu anh trai em ly hôn với chị, chị dâu, em cưới chị về làm vợ nha, hề hề…”, Lưu Nhị Hỉ cười hề hề trêu chọc cô.
Lưu Nhị Hỉ cũng từng nghe nói về người anh trai quanh năm làm thuê bên ngoài này.

Nếu không phải vì bản thân mình vô dụng, Lưu Nhị Hỉ đã muốn ôm chị dâu lên giường lò của mình từ lâu rồi.
“Bỏ mẹ cái thằng này, hư lắm, đến cả chị dâu mà cũng trêu, coi chị có đánh em không…”, Trương Ngọc Hương đỏ mặt, buồn bực lườm Lưu Nhị Hỉ một cái, cầm cái khăn bông vừa dùng để kỳ cọ, ném về phía Lưu Nhị Hỉ.
Lưu Nhị Hỉ cười ngờ nghệch, cũng không tránh né, mặc cho chiếc khăn bông mang theo mùi thơm của Trương Ngọc Hương đánh lên người mình.
“Hừ! Thằng nhóc thối, cười gì mà cười!”, thấy Lưu Nhị Hỉ cười ngờ nghệch với mình, Trương Ngọc Hương khẽ đỏ mặt, thẹn thùng mắng một câu.
“Chị dâu, lúc chị tức giận trông thật xinh đẹp, đẹp hơn cả mấy minh tinh trên ti vi nữa!”, nhìn dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của Trương Ngọc Hương, Lưu Nhị Hỉ không khỏi mê mẩn.
Nghe thấy Lưu Nhị Hỉ khen mình, Trương Ngọc Hương đỏ mặt lườm hắn một cái, khẽ mắng: “Hừ, đồ ngốc này, chỉ được cái dẻo miệng.

Còn không mau qua chà lưng cho chị, tay chị với không tới…”
Trong lòng dao động, Lưu Nhị Hỉ vội vàng nhặt cái khăn trên nền đất, đi về phía Trương Ngọc Hương.

Bình thường Lưu Nhị Hỉ cũng hay giúp Trương Ngọc Hương chà lưng, nhưng thường xuyên làm bản thân “nín nhịn” quá mức, ai bảo cái thứ ấy không dùng được.
À phải rồi, Nhị Hỉ, em lấy chai sữa tắm mà anh trai em mang về cho chị đi.

Chị nghe vợ trưởng thôn bảo, phụ nữ trong thành phố đi tắm toàn dùng thứ ấy thôi”.
“Ừm, cái này hả chị dâu?”, Lưu Nhị Hỉ cầm một chai sữa tắm bên cạnh gốc cổ thụ bên bờ hồ, mặc quần đùi cộc, đi về phía Trương Ngọc Hương.
Cơ thể nõn nà và cân đối tôn lên gương mặt tinh tế của Trương Ngọc Hương, nhìn thôi đã khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

“Nhị Hỉ, giúp chị dâu chà lưng trước đã!”
Trương Ngọc Hương đón lấy chai sữa tắm trên tay Nhị Hỉ, quay người lại, để cả mảng lưng đập vào mắt hắn.

Đôi mông trắng nõn căng tròn khiến Lưu Nhị Hỉ không khỏi thấy nóng mắt.
Lòng dạ rung động, Lưu Nhị Hỉ chậm rãi giơ tay ra, đặt lên tấm lưng trần trắng muốt của Trương Ngọc Hương, dần dần cử động.
“Hừm…”, mặt mũi Trương Ngọc Hương ửng hồng, thở dài một tiếng, chầm chậm nhắm mắt lại, hưởng thụ dịch vụ phục vụ của Lưu Nhị Hỉ.
Phù, phù, Lưu Nhị Hỉ kỳ cọ rất dồn sức trên tấm lưng trắng nõn nà và mịn màng của Trương Ngọc Hương.
“Được rồi, Nhị Hỉ, không cần chà nữa, chị đi lấy ít sữa tắm!”
Khẽ mở bừng mắt ra, Trương Ngọc Hương nhẹ nhàng thụp xuống, cúi người bóp một chút sữa tắm ra lòng bàn tay.

Cánh mông căng tràn kia vừa vặn tì lên bụng dưới của Lưu Nhị Hỉ.
Bỗng chốc, rãnh sâu đàn hồi đến mức kinh ngạc ghé sát vào “chỗ đó” của Lưu Nhị Hỉ.

Một cảm giác như bị giật điện lan truyền khắp cơ thể hắn.
Một cảm giác rất kỳ lạ đột nhiên truyền tới vị trí nhạy cảm vốn luôn héo rũ và ủ dột kia….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.