Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 19: Nghĩ muốn bao nhiêu?


Đọc truyện Tuyết Lạc Trần Duyên – Chương 19: Nghĩ muốn bao nhiêu?

Nếu như một giây đồng hồ trước đó tâm hồn tôi như đang ở
trên thiên đường, thì một giây đồng hồ tiếp theo như đang ngồi trên nóc ô tô, bỗng
nhiên bị rơi xuống, tôi nói với mình phải
nhìn thoáng một chút, dù sao cũng có nguyên nhân của sự việc, có thể do người
phụ nữ đó uống nhiều nên anh chỉ bị động
để lại dấu vết như thế. Đây có lẽ là việc
thường xuyên của một người vợ trong giới thời trang, thường xuyên phải đối mặt
với tình huống này, giống như mẹ tôi nói môi trường trong giới thời trang rất hỗn
loạn, chỉ được mấy người ở trong bùn mà
không bị nhiễm bẩn, Nghê Lạc Trần là một người như thế.

Nhưng tuy là nói như
vậy nhưng trong lòng tôi không có cách nào buông được, tôi nghĩ bất cứ người vợ
nào ở trong tình huống này đều không thể
thờ ơ.

“Sao thế, chuyện gì vậy?”

Nghê Lạc Trần dường như cảm giác được có chuyện gì, cúi đầu
dùng đôi môi mềm mại áp tới, nếu là ngày
thường, thì âm cuối kia chắc hẳn là mê hoặc vô cùng.

Thậm chí khiến cho lòng người run rẩy, nhưng lúc này đây tôi
hoàn toàn cảm nhận không được. Tôi hơi xoay mặt qua chổ khác, hơi từ chối “
Buông em xuống đi.”

Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, tôi tự nhận là mình che giấu
rất tốt, quả nhiên anh cười cười, nói “ Anh đi tắm trước, để tẩy sạch toàn bộ
mùi rượu trên thân thể đã”

Thực ra mùi rượu trên người anh là mùi rượu nho ngọt, tôi
không những không phản cảm, ngược lại
còn có chút cảm giác mê say. Nhưng tôi
không muốn nói cho anh biết nguyên nhân vì sao mình không được tự nhiên,
liền không nói gì nữa chỉ muốn giãy ra khỏi ngực anh.

Anh ngang ngược không chịu buông tay, thẳng đến phòng ngủ mới vững vàng đặt tôi ở trên giường, nghiêng người
cúi xuống “Bảo bối, hãy chờ anh nha…”

Anh quả nhiên đã uống nhiều, hơi thở nóng ấm phả trên mặt
tôi, giọng nói ngọt ngào, tôi có chút không thích ứng được nên quay mặt qua chỗ
khác, tiện tay cầm lấy chăn bao quanh người mình, lúc này anh mới cảm thấy có điều gì đó không
đúng.


“Sao thế, tức giận rồi à?”

Anh vừa nói vừa cởi áo vét ra, dấu vết nhạt trên cổ lại càng
nhìn rõ hơn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy
mình có chút uất ức, vì sao tức giận lại không cho anh biết lý do, lẽ nào người
vợ như tôi không có tư cách ràng buộc anh sao?

Tôi giả bộ không để ý, thản nhiên mở miệng “ Con mèo nhỏ ăn
trộm thịt quên lau miệng rồi”.

Anh sửng sốt một chút, phát hiện ánh mắt của tôi đang nhìn
chằm chằm vào cổ anh, liền đi tới trước bàn trang điểm nghiêng người soi trong
gương.

Tôi cố ý lớn giọng, nói châm chọc “Thực sự xuân, nhất chi hồng
hạnh vượt tường nha…” *ý nói một lần ngoại tình*

Sau khi anh nghe xong trở nên hơi mất tự nhiên , sau đó dùng tay lau chứng cứ
phạm tội, quay đầu cười nói một cách hào hứng “Em rất để ý sao?” dường như anh
có chút say rượu, giọng điệu giống như không quan tâm.

Tôi nghĩ tôi càng bất đắc dĩ, người đàn ông như Nghê lạc Trần
có rất nhiều cô gái, nếu anh rất tùy tiện, hoặc nói đã có thói quen ở quanh đàn
bà, vậy tôi quan tâm thì có ích gì. Tôi
nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc lắc đầu “Em không để ý.”

“À, thì ra là như vậy.”

Giọng nói rất nhẹ, giống như là nói lẩm nhẩm, sau đó anh từ
từ cởi tay áo sơ mi đi về hướng phòng tắm .
Trong phòng chỉ còn lại mình tôi, tôi đột nhiên cảm thấy mình rất uất ức,
tròn một đêm chờ chồng về muộn, anh lại mang theo dấu vết mập mờ kia trở về,
không hề có câu giải thích nào. Lúc này tôi muốn mặc đồ vào rồi về nhà mẹ,
nhưng lại cảm thấy bây giờ mà về sẽ dọa
mẹ tôi, hơn nữa Nghê lạc Trần lại cho là tôi quá để ý anh sẽ lại càng đắc ý.

Tôi phủ chăn trên đầu,
lén lau nước mắt, con đường này là do
chính tôi chọn nên bất kể xấu đến đâu
cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.

Một lát sau tôi cảm giác được một bên đệm bị lún xuống.


“Đừng che như thế, không tốt cho hô hấp.” Nghê Lạc Trần nói
xong đi tới vén chăn của tôi, tôi vươn tay gạt tay anh ra.

Anh có thể là thương hại tôi nói “Mới tắm xong, hơi chút lạnh,
cho anh đắp chút chăn được không?” giọng nói không hề có chút kiêu ngạo và đắc
ý vừa rồi. Tôi nghĩ một chút, nhường một
phần chăn cho anh rồi xoay người đưa lưng về phía anh.

Tôi nghe được tiếng anh cười khẽ, sau đó chui vào, từ sau ôm
lấy tôi “Nhạc Tuyết Ngốc, vì sao bao giờ miệng cũng nói một đường mà lòng luôn
nghĩ một nẻo.”

Tôi không để ý đến anh, cũng không chống cự, anh liền ép toàn bộ thân thể tới, cằm
gác trên đỉnh đầu tôi, “Nhạc Tuyết, anh biết em uất ức, cũng biết trong lòng em
không có cảm giác an toàn. Thực ra tình yêu và hôn nhân không giống như em nghĩ yếu ớt mỏng manh, rất nhiều
khi em nhìn thấy, và nghe thấy cũng không phải là chân tướng của sự thật, em cần học sự tin tưởng, em cũng nhất
định phải tin anh.”

Tôi mạnh mẽ xoay người nhìn vào mắt anh “Tin cái gì? Tin anh
vô tội? đổ hết trách nhiệm cho người phụ
nữ kia, nếu như người đàn ông không cho người phụ nữ một chút khích lệ nào đó,
em tin phụ nữ sẽ không coi nhẹ bản thân mình, trên đời này không có vướng mắc
vô duyên vô cớ.”

Thấy tôi hơi quyết liệt, anh trở nên trầm mặc.

Tôi nghĩ lại lời anh nói, mơ hồ cảm giác anh muốn tiết lộ điều
gì đó với tôi, bằng trực giác của người phụ nữ là có chút liên quan tới Giang
Triều, nhưng cảm giác này ở trong đầu tôi chỉ thoáng qua, tôi là một người đầu óc bình thường, hai vấn đề này không có khả năng cùng tồn tại,
mà bây giờ tôi chỉ thắc mắc về dấu hôn
kia.

Có lẽ bầu không khí trở nên hơi nặng nề, Nghê Lạc Trần đột
nhiên nở nụ cười, giơ tay lên thề, nói “Em cuối cùng hãy tin tưởng anh một lần,
nếu như còn có lần sau, anh sẽ cùng em tới tòa án quân sự…”

Tôi bị thái độ vừa nghiêm túc vừa buồn cười của anh làm không nhịn được bật cười “Anh cho rằng tòa án quân sự là chợ bán thức
ăn sao, tưởng đến là có thể đến à?”


“Đúng đứng đúng, anh là dân thường không thể tùy tiện đến,
nhưng vợ anh là thiếu tá không phải sao, có thể dẫn anh đến…”

“Chẳng lẽ lên tòa án quân sự đáng hãnh diện lắm sao?” Tôi trừng
mắt với anh , người đàn ông này uống chút rượu thì trở nên ba hoa thế này.

Có lẽ do thái độ của tôi đã dịu lại, anh liền được đằng chân
lân đằng đầu ôm chặt tôi, dán vào tai tôi, nhỏ giọng nỉ non “Như vậy em vừa trả
lời có tính không…” nói xong, anh cúi đầu xuống, muốn tấn công đôi môi của tôi,
tôi dùng phản ứng nhạy bén của quân nhân trong nháy mắt đẩy đầu anh ra…

“Đồng ý cái gì?” đột nhiên tôi cũng rất muốn trêu anh, xem
dưới tác dụng của cồn, Nghê Lạc Trần rốt cuộc có thể làm ra những gì, nói ra những
gì.

Anh nhìn thấy việc tấn công
không thành, chu môi, tựa đầu gác ở hõm vai tôi, nói thì thầm “Anh muốn…”

Nhìn anh nếu không đạt được giống như sẽ rất ủy khuất, tôi xấu
xa nở nụ cười “ Phải không, có bao nhiêu muốn…” Tôi đưa tay thăm dò thân dưới của anh, mới phát hiện ra nó
không còn nhỏ nữa, mà nơi nào đó đã trở
nên hừng hực và cứng rắn . Vì sao đàn ông luôn có thể tùy hứng như
vậy, cho dù có khóc ầm ĩ bao nhiêu, hoặc xẩy ra chuyện không thoải mái gì, ở giây tiếp theo họ còn có thể cùng đàn bà
yêu cầu nói chuyện không đâu, tôi nghĩ phải cho anh chút bài học, động tác
trong tay liền làm đủ độ mạnh yếu, anh lập tức hừ nhẹ một tiếng, cơ thể run rẩy,
ôm tôi thật chặt, thở dốc hôn trên tóc
tôi, thậm chí động tác có chút cuồng dã “Nhạc Tuyết…”

Tôi hơi đẩy anh một chút, úp mặt xuống dưới, “Nhưng em mệt rồi, muốn ngủ…” Nói xong, tôi cố sức xoay người
thoát khỏi ngực anh, đưa lưng về phía anh, cười trộm.

Quả nhiên tôi giống như mong muốn nghe thấy tiếng anh thở gấp, có chút khẩn
trương hôn lên phía sau tấm lưng trần của tôi…

“Nhạc Tuyết, em học điều
xấu rồi.”

Coi như là học xấu đi, cũng là do anh khai quật được phương
diện tiềm tàng này của tôi. Tôi có chút đắc ý, cảm thấy mình đã xoay chuyển được
một ván liền nhắm mắt lại muốn ngủ. Nhưng anh cũng không tính buông tha cho tôi
như thế, chỗ nào đó của cơ thể nhô lên làm tôi có chút đau nhức, tay cũng luồn
vào trong áo ngủ của tôi, dọc theo bên người không an phận di chuyển ra trước
ngực, lại lướt qua bụng dưới…

Bây giờ anh đối với cơ thể tôi đã hiểu rất rõ, chỉ một va chạm nhẹ cũng gây ra một loại cảm giác tê dại dần lan ra trong cơ thể .

Tôi không tự chủ run rẩy, nhưng tính ngang bướng khiến tôi
không chịu bỏ vũ khí đầu hàng như thế,
liền dùng chút lý trí còn sót lại chống lại anh, “Đừng ồn ào, em không muốn…”


“Anh không làm, hôn nhẹ em anh sẽ ngủ…”

Anh đâu có chỉ hôn nhẹ tôi, bàn tay nóng bỏng ở trên người tôi
tùy ý làm bậy, tôi nghĩ cự tuyệt nhưng không cách nào chống cự được nó làm cho
tôi sung sướng, dần dần tôi trở nên khô nóng, cơ thể liền mềm nhũn trong tay
anh…

Áo ngủ mỏng manh dần dần rời khỏi cơ thể, tôi bị một hơi thở
nóng bỏng bao lấy, môi anh tự do chạy
trên cơ thể của tôi, tôi muốn dùng tay nắm gì đó, nhưng lại không có sức
nên buông xuống, hơi thở dần dần trở nên dồn dập, hai chân không ngừng khép lại
nhưng bị anh tách ra, lòng bàn tay ấm áp cũng không tha phủ lên nơi mềm mại giữa hai chân tôi…

Tôi cắn chặt răng nuốt tiếng rên rỉ xuống…

“Nhạc Tuyết, em rất đẹp…”

Mở mắt ra tôi nhìn thấy anh đang dùng ánh mắt mê ly chiêm
ngưỡng cơ thể tôi, cho dù đã là vợ chồng nhưng tôi cũng xấu hổ, liền dùng tay
ôm anh, kéo anh ập xuống cơ thể tôi.

“Từ nhỏ em đã đẹp…” anh càng thở gấp

“Từ nhỏ anh đã là con sói háo sắc…”

Nói như thế dường như khiến anh rất vui, cúi đầu hơi mỉm cười
, bỗng nhiên nâng thắt lưng tôi, tiến vào…

“Lạc Trần..” cảm giác trống rỗng bỗng nhiên bị lấp đầy, tôi không cách nào khống chế được buột miệng nói ra, tự mình cũng cảm thấy
bất ngờ.

“Ngoan, gọi thêm lần
nữa đi rất dễ nghe…”

Anh một chút một chút tiến sâu vào, dường như mỗi lần hạ xuống
đều chạm vào chỗ sâu nhất trong linh hồn tôi, tôi đâu còn sức
gọi anh nữa.

Nhưng anh bỗng nhiên buông tôi ra và rút khỏi cơ thể tôi, nhưng lại dùng tay không ngừng
khiêu khích tôi, “Gọi không?”

Một đêm này, tội bị anh giày vò nói bậy nói bạ, dường như anh so với ngày
thương dã man nhiều hơn một chút, nhưng không những không làm đau tôi, ngược lại làm tôi có cảm giác
chưa bao giờ sung sướng như thế. Tôi chưa từng nghĩ đến anh cứ như vậy từng bước
từng bước đem cơ thể tôi đánh dấu tất cả là
dấu vết của anh. Dù tôi không thừa nhận
loại tình yêu này, nhưng nó đã đặc biệt khắc sâu, sâu vào chỗ sâu nhất
trong linh hồn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.