Đọc truyện Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 118
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liên tiếp ba vấn đề, hỏi đến mức sắc mặt đám người ngũ đại môn phái từ đỏ tới trắng, từ trắng đến xanh!
“Vô Trần đại sư, cùng loại tà ma ngoại đạo này nói làm gì? Bọn họ như thế nào cũng sẽ không thể đo được hảo ý của chúng ta! Không bằng giam giữ lại, sau đó tiếp tục hỏi cũng không muộn!” Thanh Thành Minh Tâm đ*o trưởng gầm lên một tiếng, tuy rằng ngũ đại môn phái sớm đã thỏa thuận, sau cùng sẽ đem đám người Nam Cung Thiên Mạc giao cho Thanh Thành xử trí, nhưng nhớ tới sư đệ của mình Minh Kiếm đạo nhân là chết ở trong tay ba người này, lại nghe thấy lời nói châm chọc của Nam Cung Thiên Mạc, làm sao còn nhẫn nại được, trường kiếm vung lên, liền xông lên hướng về phía ba người trong viện!
Đám người Vô Trần liếc nhau, thở dài, nắm chặt binh khí trong tay, đi theo phía sau Minh Tâm đ*o trưởng, xông lên.
“Sớm như thế, không thuận tiện liền đánh? Cướp đoạt là cướp đoạt, giết người là giết người, lại vẫn nhất mực tìm cho bản thân vô số lý do mượn cớ, biên soạn đến đường đường chính chính, tội gì phải ăn chay?!” Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, thân hình vững chắc ba thước, lăng không một kiếm, nghênh tiếp Minh Tâm đ*o nhân đang bước nhanh chạy tới là một kiếm vào đầu.
Minh Tâm đ*o nhân cười lạnh một tiếng, thân hình xông tới trước dừng lại, cánh tay giương lên, trường kiếm đâm thẳng mang theo thế xông tới trước, từ dưới mà lên, chống đỡ thân kiếm đánh xuống đầu của Nam Cung Thiên Mạc.
“Không thể!” Phía sau Minh Tâm đ*o nhân; Thiếu Lâm Vô Trần, Võ Đang Thanh Tùng, Nga Mi Vô Bi đã từng cùng Nam Cung Thiên Mạc động thủ thấy Minh Tâm đ*o nhân cư nhiên muốn cùng Nam Cung Thiên Mạc liều mạng, cùng kinh hô kêu lên, vận đủ nội lực, một thanh thiền trượng, một cây phất trần, một thanh tế kiếm vội vã giương lên, ý muốn ngăn trở trường kiếm chém xuống của Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc hít mạnh vào một hơi, nội lực khẽ chuyển, tốc độ trường kiếm lại nhanh hơn vài phần!
Minh Tâm đ*o nhân nghe thấy mọi người phía sau cảnh báo, trong lòng khẽ ngưng đọng, đột nhiên nhớ tới cốc chủ Tuyệt Cốc tuổi không lớn này, từng ở dưới sự liên thủ của ba người Thiếu Lâm Vô Trần, Võ Đang Thanh Tùng, Nga Mi Vô Bi đánh cho Nga Mi Vô Bi bị thương! Lửa giận trong lồng ngực nháy mắt dập tắt, Minh Tâm đ*o nhân đang định thu kiếm né tránh, lại nhìn thấy Thiếu Lâm Vô Trần, Võ Đang Thanh Tùng, Nga Mi Vô Bi đã đi đến bên cạnh, ba thanh binh khí theo sát phía sau trường kiếm của mình, nghênh hướng Nam Cung Thiên Mạc. Trong lòng Minh Tâm đ*o nhân trấn định, cho dù võ công của cốc chủ Tuyệt Cốc này cao tới đâu, cũng không đến mức có thể tiếp được sự liên thủ của bốn người mình?! Xác định chủ ý, trường kiếm Minh Tâm đ*o nhân triển khai, gia tăng vài phần nội lực, nghênh hướng Nam Cung Thiên Mạc.
Không Động Vô Nhai Tử, Vô Vân Tử thấy thế, liếc nhau, thả người nhảy lên, một trái một phải, song chưởng vung ra, hai đạo chưởng lực hùng hậu, che phủ hướng ngực cùng hạ phúc của Nam Cung Thiên Mạc.
Nói tuy chậm, nhưng trên thực tế lại chỉ trong nháy mắt, trường kiếm chém xuống của Nam Cung Thiên Mạc đã cùng trường kiếm giương lên của Minh Tâm đ*o nhân tiếp xúc!
Ý định nguyên bản của Nam Cung Thiên Mạc là muốn trước hết trừ khử Minh Tâm đ*o nhân, nhưng binh khí của Thiếu Lâm Vô Trần, Võ Đang Thanh Tùng, Nga Mi Vô Bi lại theo sát ở phía sau trường kiếm của Minh Tâm đ*o nhân, nếu vận lên chừng tám tầng công lực, trừ khử Minh Tâm đ*o nhân, vẫn có thể tránh được binh khí của ba người phía sau, nhưng bản thân lại vô pháp hoàn toàn tránh khỏi chưởng kình của Không Động nhị lão!
Nam Cung Thiên Mạc suy nghĩ trong lòng, nội lực nội liễm trong kiếm khẽ phóng, một cỗ nội kình hùng hậu từ trên thân kiếm nhìn như nhẹ phiêu phiêu vừa rồi lan ra.
Hô hấp Minh Tâm đ*o nhân cứng lại, chỉ cảm thấy trường kiếm lăng không đánh xuống, đã không còn là một thanh trường kiếm bắn ra hàn khí bốn phía, mà là một con mãnh hổ giương nanh múa vuốt!
“Uông” Một thanh âm trầm đục vang lên, thiền trượng của Thiếu Lâm Vô Trần, phất trần của Võ Đang Thanh Tùng, tế kiếm của Nga Mi Vô Bi, trường kiếm của Thanh Thành Minh Tâm chưa đụng được đến thân kiếm của Nam Cung Thiên Mạc, đã bị nội lực kiếm khí trên thân kiếm làm cho nhất tề lui về phía sau một bước!
Bốn người hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, vạn không nghĩ tới được Nam Cung Thiên Mạc tuổi còn trẻ, cư nhiên lại có nội lực thâm hậu như vậy!
Minh Tâm đ*o nhân thầm than trong lòng, cốc chủ Tuyệt Cốc này nội liễm nội lực trên thân kiếm, quả nhiên là thật tàn nhẫn, thầm nghĩ muốn một chiêu làm mình trọng thương! Nếu không phải Thiếu Lâm Vô Trần, Võ Đang Thanh Tùng, Nga Mi Vô Bi liên thủ chi viện, chỉ sợ…… Nếu có thể bắt giữ được người này, bức ra bí tịch võ học của hắn…… (Hừ! *cười khinh bỉ*)
Trong lòng Minh Tâm đ*o nhân nóng lên, tinh quang lóe ra trong mắt, nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc đang nương theo thế một kích của bốn người mình, thân hình lần thứ hai cất cao vài thước, chính chính né qua chưởng kình của Không Động nhị lão.
※※※
Thân hình Liễu Như Phong khẽ động, đang định theo lên, lại nghe thấy kình phong khẽ vang bên cạnh người, Liễu Như Phong dừng lại cước bộ, nghiêng người né tránh, một thanh trường kiếm xẹt qua từ bên cạnh, còn có năm thanh trường kiếm, từ phía sau, trái phải, đâm thẳng lại.
Liễu Như Phong đảo ngược trường kiếm, toàn thân khẽ chuyển, ngăn cản năm thanh trường kiếm, chỉ nghe bên cạnh một người lạnh giọng nói: “Tuyệt Cốc Liễu Như Phong? Là ngươi giết Minh Kiếm sư huynh? Lưu lại cho Minh Phong ta đi!”
Liễu Như Phong vươn người nhảy lên, né qua hai chân tập kích phía dưới thân, đảo mắt quét quanh bốn phía, chính là môn nhân của ngũ đại môn phái đã động thủ, hơn ba, bốn mươi người đánh tới, nếu không phải nội viện này không lớn, chỉ sợ môn nhân của ngũ đại môn phái bóng người bốn phía kia, đều sẽ nhất tề xông lên.
Liễu Như Phong mắt thấy Đỗ Như Phượng bị năm người vây quanh, mà Nam Cung Thiên Mạc cũng bị sáu tên đầu lĩnh ở chỗ cửa viện lúc trước vây công.
Mặc dù Nam Cung Thiên Mạc bị sáu người vây công, nhưng vẫn linh động có thừa. Mà võ công của Đỗ Như Phượng, mặc dù ở trên giang hồ cũng coi như không tồi, nhưng dưới sự vây khốn của năm tên cao thủ ngũ đại môn phái, đã là cực kỳ nguy hiểm! Trong lòng Liễu Như Phong căng thẳng, thân liền hướng bên cạnh Đỗ Như Phượng mà đánh tới.
Kiếm quang chớp động, bảy, tám thanh trường kiếm ngăn trở trước mặt, Liễu Như Phong bất đắc dĩ, trường kiếm khẽ nâng, vọt tới trước một chút, hạ xuống đất. Mười người tới bên cạnh, cư nhiên tất cả đều là môn nhân phái Thanh Thành!
Liễu Như Phong hừ lạnh một tiếng, trước mắt ba người mình bị vây trong trang viện này, toàn bộ số người bốn phía, ít nhất cũng có mấy trăm người, cũng không biết nhóm người Dạ Bát lưu thủ ở ngoài viện như thế nào. Nếu tiếp tục lưu giữ lực lượng, chỉ sợ nhóm ba người mình sẽ thực sự bị vùi lấp ở nơi này!
Cước bộ Liễu Như Phong khẽ trượt, cả người nhẹ phiêu phiêu mà bước nghiêng ra ba bước, kiếm quang chợt lóe, một gã môn nhân Thanh Thành không kịp phản ứng, đã bị cắt đứt cổ họng, nhất thời máu tươi bốn phía. Chân Liễu Như Phong không ngừng, bước một bước nghiêng, trường kiếm đâm vào mi tâm của một môn nhân Thanh Thành huy động binh khí muốn ngăn trở. Kình phong tập kích đến ngực, thân thể Liễu Như Phong khẽ chuyển, theo kình phong, chuyển vòng ra, trường kiếm thẳng đứng, ngăn cản binh khí bốn phía, tay trái một trảo, chế trụ cổ họng người đánh lén phía sau, năm ngón tay nhẹ nhàng siết chặt, tiếng động xương cốt vỡ vụn khẽ vang……
Minh Phong đạo nhân theo sát phía sau Liễu Như Phong, mắt thấy Liễu Như Phong ra tay liền đã giết chết ba người trong môn phái mình, trong lòng kinh sợ, hét lớn một tiếng, trường kiếm rung lên, phi thân đâm thẳng tới Liễu Như Phong.
Giống như bị tiếng quát của Minh Phong đạo nhân kinh động, Liễu Như Phong quay đầu lại, lạnh như băng mà nhìn thế bay tiến lên của Minh Phong đạo nhân một cái, nháy mắt tính toán đã định trong lòng, không đón đỡ, quay đầu một kiếm, chống đỡ binh khí của một gã môn nhân Thanh Thành tuỳ thời đánh lén, thuận tay cắt cổ họng của hắn. Dưới chân Liễu Như Phong khẽ nhấn, thân thể đột nhiên xông nghiêng lên, phóng qua đỉnh đầu mọi người, hai chân vận lực, liên tục giẫm lên ba, năm người, mấy người kia chỉ cảm thấy trong đầu đau xót, một cỗ nội lực hung mãnh xuyên vào từ đỉnh đầu, nhất thời máu tươi cuồng phun từ bên trong miệng mũi, một tiếng chưa lên, đã mềm oặt mà ngã xuống.
Liễu Như Phong phi thân đáp xuống đỡ trái hở phải, đối mặt sự vây công của năm, sáu người, Đỗ Như Phượng bên người đã rõ ràng sơ hở chồng chất, tay trái duỗi ra, ôm lấy Đỗ Như Phượng, trường kiếm tay phải triển khai, thân hình xoay tròn, “Đương đương đương” Thanh âm liên tiếp giòn vang, các loại binh khí trường kiếm, thiền trượng, phất trần bốn phía bị trường kiếm mang theo nội lực của Liễu Như Phong chặn lại.
Đỗ Như Phượng đầu tiên là cả kinh, đợi đến khi thấy rõ người ôm mình là ca ca Liễu Như Phong, nhất thời trong lòng mừng rỡ, trường tiên lăng không đánh ra vang vun vút, đem một bụng lửa buồn bực bị làm cho luống cuống tay chân lúc trước biến thành sát khí, cũng không cần nhìn rõ chiều cao địch nhân bốn phía, chỉ đem trường tiên giương lên, nội lực khẽ chuyển, theo thế xoay tròn của Liễu Như Phong, trường tiên hóa thành một con độc xà, theo sát phía sau trường kiếm của Liễu Như Phong, âm hiểm mà ở phía trên khuôn mặt của những môn nhân đệ tử ngũ đại môn phái bốn phía tránh né không kịp, quất ra đạo đạo huyết hoa!
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu rên thảm thiết nổi lên bốn phía……
Minh Phong đạo nhân mới chạy tới liền thấy bốn phía năm, sáu gã đệ tử các phái đều là tay ôm mặt, kêu thảm thiết không thôi, giữa khe ngón tay ẩn ẩn có máu tươi tràn ra……
Minh Phong đạo nhân hít một ngụm lãnh khí, nhìn phía trung tâm một vòng trống trải nơi sân, Liễu Như Phong khó khăn dừng lại, đang thật cẩn thận mà buông Đỗ Như Phượng xuống đất. Sát khí chợt lóe trong mắt Minh Phong đạo nhân, bất chấp mọi thứ, quát lớn: “Lui ra phía sau! Lấy ám khí tiếp đón!”
Dứt lời, Minh Phong đạo nhân làm gương trước phóng ra một thanh phi tiêu trúc của Thanh Thành.
Đám người bốn phía nghe tiếng lui về phía sau, đều tự lấy ra ám khí, bắn về phía huynh muội hai người Liễu Như Phong chính giữa, những người ngày thường không mang ám khí, đều cúi người nhặt lên đá vụn trên mặt đất. (ò.ó)
“Đê tiện!” Mắt thấy một mảnh các loại phi tiêu, viên sắt, viên đá bốn phương tám hướng, đông nghìn nghịt bắn lại, Đỗ Như Phượng tức giận kêu to.
Liễu Như Phong đảo mắt nhìn Minh Phong đạo nhân một bên, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, một phen túm lấy Đỗ Như Phượng bên cạnh, cơ hồ là dán sát xuống mặt đất, xẹt qua ba thước, chui vào bên trong đám người Minh Phong đạo nhân phía đối diện.
Trong phút chốc, phía đám người kia, kêu thảm thiết liên tục, giống như hoa màu trong ruộng lúa vào mùa thu, bị cắt đứt tận gốc, hơn mười người nhìn trời liền ngã nhào, đều bị một thanh trường kiếm sắc bén nhất tề cắt đứt cẳng chân, quay cuồng kêu rên……
Mắt Minh Phong đạo nhân nhìn muốn nứt ra, Liễu Như Phong vài lần lên xuống, thân pháp nhanh nhẹn, động tác tàn nhẫn, rõ ràng võ công không ở dưới mình, lại vẫn nhất mực không cùng mình ngay mặt đối địch, ngược lại chuyên môn tìm thấp bối đệ tử (thấp bối = ng` có vai vế, đẳng cấp thấp) trong ngũ đại môn phái mà xuống tay! (Dĩ nhiên, ít đánh nhiều thì chỉ có cách xài ‘du kích’! Há há…! XD~~!)
Minh Phong đạo nhân nổi giận gầm lên một tiếng, vươn thân nhảy lên, trường kiếm vung lên, bay tiến lên hướng về phía hai người Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng trên mặt đất mà đánh xuống.
Liễu Như Phong không quay đầu lại, chỉ cần nghe sát ý nổi giận trong tiếng hô của Minh Phong đạo nhân, tiếng gió liệt liệt vang lên trong không trung, đã đoán ra được động tác lúc này của Minh Phong đạo nhân! Thân hình Liễu Như Phong khẽ nhảy, đột nhiên đứng lên, trường kiếm khẽ lật, đâm vào ngực bụng một người bên cạnh, vận lực giương lên, người nọ giữa tiếng kêu gào thê thảm, cả thân thể bị trường kiếm nhấc lên, quăng hướng Minh Phong đạo nhân giữa không trung!
Đỗ Như Phượng cảm giác được từ bàn tay vòng ở bên hông mình, một đạo nội lực xuyên vào, linh quang chợt lóe, dẫn dắt nội lực mà Liễu Như Phong truyền vào trong cơ thể mình, đẩy vào trường tiên, cổ tay run lên, trường tiên gào thét, liền quất ra hướng về môn nhân ngũ đại môn phái bốn phía.
※※※
Nam Cung Thiên Mạc vẫn phân tâm chú ý hai người Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng nhướn mày, tuy rằng nhìn như Liễu Như Phong chiếm thượng phong, nhưng lúc này vì tránh ám khí, chủ động tiến vào đám người, mất đi thế linh hoạt bốn phía, kỳ thật là đã đưa bản thân y lâm vào nguy cảnh! Nếu chỉ có một mình Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc thật sự tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn, y sẽ không có vấn đề gì. Nhưng võ công của Đỗ Như Phượng, lại thua xa Liễu Như Phong linh hoạt tàn nhẫn! Nếu bị người phát giác nhược điểm này, toàn lực công kích Đỗ Như Phượng…… Như vậy ưu thế trước mắt của Liễu Như Phong, tất nhiên sẽ hóa thành bọt nước……
Chống đỡ thiền trượng của Thiếu Lâm Vô Trần, đánh lui tế kiếm của Nga Mi Vô Bi, né qua phất trần của Võ Đang Thanh Tùng, Nam Cung Thiên Mạc một chưởng đẩy lui Không Động Vô Nhai Tử, phản thủ bắt lấy Không Động Vô Vân Tử!
※※※
Bên kia Minh Phong đạo nhân đã nhìn thấu tình hình, cười ác độc một tiếng, quát: “Đệ tử các phái nghe lệnh, trừ bỏ vài vị trưởng lão, đường chủ vây công Liễu Như Phong, những người còn lại, toàn lực đánh giết nữ nhân kia!”
Sắc mặt Đỗ Như Phượng đại biến, đột nhiên áp lực bốn phía tăng gấp bội, trường tiên xoay chuyển, quất bay vài người, nhưng không thể chịu nổi vô số đao kiếm bốn phía!
Trong lòng Liễu Như Phong trầm xuống, lời này của Minh Phong đạo nhân ở giữa phần yếu hại, mắt thấy đám người bên cạnh bỏ qua mình, tất cả đều chém về phía muội muội Đỗ Như Phượng, không khỏi khẩn trương, vài tên cao thủ bên cạnh lôi kéo, khống chế được trường kiếm của Liễu Như Phong, làm y không thể quay kiếm về cứu viện.
Đột nhiên một đạo kiếm quang thoát ra, đâm thẳng hướng mi tâm Đỗ Như Phượng.
Hận ý chợt lóe trong mắt Đỗ Như Phượng, trong lòng biết những người này muốn dùng mình để kiềm chế ca ca Liễu Như Phong. Đỗ Như Phượng cắn chặt khớp hàm, hừ cũng không hừ ra một tiếng, gắt gao mà nhìn chằm chằm kiếm quang kia bị trường tiên điên cuồng đánh ra, quất bay hai người, đánh về phía sau đạo kiếm quang kia, trước ngực Minh Phong đạo nhân……
Liễu Như Phong cực lực bức lui ba thanh binh khí trước người, kiếm quang chợt lóe nơi khóe mắt, mũi kiếm của Minh Phong đạo nhân, đã tiếp cận cách năm tấc nơi mi tâm Đỗ Như Phượng!
Liễu Như Phong không kịp nghĩ nhiều, tay trái bảo vệ Đỗ Như Phượng bên cạnh mãnh lực nhấn một cái, nháy mắt đem Đỗ Như Phượng đặt tại trên mặt đất, vai trái đau xót, là mũi kiếm của Minh Phong đạo nhân, ở phía trên vai trái của Liễu Như Phong tạo ra một đường máu, nháy mắt máu tươi mãnh liệt mà ra, thấm ướt vạt áo……
Đỗ Như Phượng chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, thân không khỏi đã ngồi xuống đất, trong lòng cũng hiểu được, nhất định là ca ca Liễu Như Phong vì cứu mình, mới đột nhiên dùng lực!
Một giọt máu tươi rơi xuống trên mặt, không cần ngẩng đầu, theo bản năng biết nhất định là máu tươi của ca ca Liễu Như Phong! Đỗ Như Phượng tê thanh thét dài, không quản không nhìn, vận lên nội lực toàn thân, trường tiên phất tay mà ra, đem vài tên môn nhân của ngũ phái muốn nhân cơ hội mà đi lên kiếm tiện nghi quất bay ra ngoài……
Minh Phong đạo nhân cười ác độc khi kế hoạch đã thành, trường kiếm khẽ chuyển, vẽ hướng phía sau lưng Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong buông lỏng tay trái, thân thể mềm mại không xương, co lại hướng bên phải, tay trái ngăn trở tế kiếm của một người muốn bổ về phía đỉnh đầu Đỗ Như Phượng. Tay phải run lên, trường kiếm xoay chuyển, đem vài thanh binh khí xoắn vào vòng lưới kiếm. Thân thể Liễu Như Phong cong về phía trước, nâng lên một chân đá về phía sau, ở giữa thân kiếm của Minh Phong đạo nhân, đồng thời, năm ngón tay trái siết chặt, người đánh lén Đỗ Như Phượng kia kêu thảm thiết một tiếng, buông tay lui về phía sau, tay phải cầm kiếm vặn vẹo quái dị, đã bị Liễu Như Phong bóp nát xương cổ tay.
※※※
Sắc mặt Vô Vân Tử ngưng trọng, giao thủ mấy chiêu, đã không còn dám tiếp tục coi khinh cốc chủ Tuyệt Cốc này, sáu người mình, không người nào mà không phải là cao thủ khổ luyện võ học bản môn bốn, năm mươi năm, nhưng tại dưới tay tên cốc chủ Tuyệt Cốc chỉ trên dưới hai mươi tuổi này, liên tục qua hơn mười chiêu, cũng vô pháp thương tổn hắn mảy may. Lập tức mạnh mẽ vận nội tức, nội lực toàn thân hơn năm mươi năm đều vận lên, song chưởng chậm rãi đẩy dời đi, như nâng cự thạch Thái Sơn, gian nan cố sức mà nghênh hướng Nam Cung Thiên Mạc.
Không Động Vô Nhai Tử kinh hãi, bất chấp kình lực một chưởng lúc trước của Nam Cung Thiên Mạc kia chưa tiêu, hét lớn một tiếng, song chưởng phân chia, đánh về phía ngực, hạ phúc của Nam Cung Thiên Mạc.
Thiền trượng của Thiếu Lâm Vô Trần bị bắn ra hướng sau lưng, tinh quang chợt lóe trong mắt Vô Trần, thiền trượng xoay vòng, chân trượng thuận thế tự hạ xuống, tập kích hướng phía đùi trái của Nam Cung Thiên Mạc.
Tế kiếm của Nga Mi Vô Bi khẽ chuyển, đâm hướng mi tâm Nam Cung Thiên Mạc.
Phất trần của Võ Đang Thanh Tùng vung lên, tinh tế quét về phía bên hông Nam Cung Thiên Mạc.
Hung quang chợt lóe trong mắt Thanh Thành Minh Tâm, trường kiếm tung bay, đâm hướng xương bả vai phía vai phải của Nam Cung Thiên Mạc, ý định muốn phế đi cánh tay phải của hắn!
Nam Cung Thiên Mạc cười dài một tiếng, thân thể giữa không trung như đá rơi xuống nước, nháy mắt hạ xuống đất.
Thiền trượng của Thiếu Lâm Vô Trần, tế kiếm của Nga Mi Vô Bi, phất trần của Võ Đang Thanh Tùng, trường kiếm của Thanh Thành Minh Tâm theo sát động tác của Nam Cung Thiên Mạc, biến chiêu áp thức, tập kích lên.
Thân hình Nam Cung Thiên Mạc khẽ chuyển, tạo ra một đạo tàn ảnh, người đã đến phía sau Không Động Vô Vân Tử, trường kiếm tay phải, cách không vung lên, vẽ hướng Không Động Vô Nhai Tử đang vội xoay người lại, chưởng trái khẽ ra, một đạo chưởng lực hung ác, nhẹ nhàng mà khắc ở trên vai Không Động Vô Vân Tử đang xoay người.